Phía đông vầng mặt trời đỏ hồng xé mây đen xuất hiện, ráng đỏ hòa ánh vàng lộng lẫy trải khắp trời,băng dương vạn lý tỏa ánh sáng long lanh chói mắt,cực kỳ diễm lệ.
Tiếng cười như chuông bạc không ngừng vang lên, một nhân ảnh xanh nhạt phiêu hốt lướt đến, khoảnh khắc đã đến bên ngoài mười trượng,bích y phần phật,áo quần tung bay, phong tư thanh thoát như tiên nữ.
Bọn hoa yêu theo nhau đạp sóng cúi mình, hô lên như hát:
-"Cung nghênh nguyên quân thánh giá!"
-"Bích hà nguyên quân!"
Bọn Yến Tiểu Tiên lạnh người, nữ ma đầu ấy cuối cùng cũng đến,nhìn kỹ lại, bọn họ không khỏi vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, thất thanh nói:
-"Bùi Ngọc Hoàn!"
"Bích hà nguyên quân nọ" tóc mây búi nghiêng, miệng cười như hoa,sóng mắt long lanh, da thịt mịn màng trong suốt dưới ánh mặt trời tỏa một tầng kim quang mờ nhạt,càng làm nàng đẹp đến làm người không rời mắt được.
Người đó chính là người kiều diễm tuyệt trần trong Khang vương phủ,ái phi của Khang Vương, con gái của Bùi trung thư Bùi Ngọc Hoàn.
Bọn người Tiêu Vãn Tình đều rất thông minh, liền hiểu ngay mọi việc liên quan.Không ngờ đạo, phật,ma các phái đấu nhau chết đi sống lại, để Thanh đế môn ngồi hưởng lợi ngư ông, chiếm hết tiện nghi, không ai không hận đến nghiến răng.
Đường Mộng Yểu tức giận, run giọng nói:
-"yêu nữ, ngươi lừa bọn ta đến khổ!"
Tay áo dài cuộn xoay,xuân thủy lưu bích quang nộ vũ,xả thân đánh tới Bích hà Nguyên quân.
Mao Sơn thượng thanh phái cùng Khang vương quan hệ khá sâu, từ trước đến nay đều ngầm ủng hộ Khang vương tranh ngôi đoạt vị,Bùi Ngọc Hoàn thậm chí từng đến Thượng Thanh thái chân cung tu hành.
Ai ngờ Mao sơn phái bất tri bất giác đã dưỡng họa nuôi hổ,thành công cụ cho ma môn lơi dụng,vì thế sự ngượng ngùng phần nộ của nàng hơn xa những người khác.
Bích Hà nguyên quân yêu kiều cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
-"Là các ngươi tư mình bị lợi tích làm mờ tâm trí, có mắt không tròng, trách được ai? Bỏ đi, Ngu lão thái thái muốn làm hộ quốc thiên sư, đợi sau khi ta lên ngôi vua rồi, truy phong cho ả là được rồi."
Tay như hoa lan bắn nhẹ, một đạo tử quang bạo phát xoay tròn, lập tức chấn Đường Mộng Yểu ngã bay ra sau.
Mọi người hoa dung vi biến, tử quang đó chính là khí binh thần bí đã đánh lui Tiêu Vãn Tình cùng Đường Mộng Yểu lúc trước,cứu Yến Tiểu Tiên.
Tiêu Vãn Tình trong chợt nhớ lại những lời sư tôn nói lúc trước, buột miệng nói:
-"Tử hà thiên binh! Ngươi đã luyện thành tử hà thiên binh sao?"
Vừa rồi dùng tiếng đàn đấu pháp, kinh mạch nàng đã bị tổn thương, chân khí loạn chuyển, mới nói một câu, mồ hôi đã toát đầm đìa, không thể nói tiếp.
Bích Hà nguyên quân khúc khích cười nói:
-"Đúng thế,đều là nhờ Ngu lão phu nhân ngày đó đem "Thượng Thanh nguyên khí quyết!" mật truyền của Mao sơn dạy lại cho ta tu hành, còn tự mình chỉ điểm, chỉ lo lắng ta thân thể yếu nhược,không thể sinh con được cho Khang vương.Nếu không bổn cung đâu thể dung hợp sở trường của hai phái, tiến bộ nhanh chóng, chỉ trong vòng hai năm đã luyện thành Tử hà thiên binh?"
Tử hà thiên binh thoát thân từ Thái cổ tử hỏa thần binh, chỉ là tử hỏa thần bình phải lấy hỏa thuộc chân khí tu luyện thành khí binh, còn cái còn lại lấy mộc thuộc chân khí làm căn bổn, kết hợp nguyên lý ngũ hành mộc sinh hỏa,chuyển hóa thành hỏa thuộc chân khí cường mành.Pháp này sau thời chiến quốc đã thất truyền, không ngờ lại bị ma nữ này luyện thành.
Đường Mộng Yểu giận đến cả người run rẩy, không màng kinh mạch đang tê rần, chính định tấn công lần nữa, thì từ xa truyền lại một âm thanh quát lớn:
-"yêu nữ ngươi dám…!"
Thanh quang thiển diệu, một đạo khí tiễn cuồn cuộn xoay chuyển, nhanh như thiểm điện bắn về phía Bích Hà nguyên quân.
-"Đỗ sư thúc!"
Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khí tiễn đó chính là "Thanh vân tiễn" uy chấn thiên hạ của Thanh thành Đỗ Thải Thạch.Các nàng đều quay đầu nhìn lại.
Bích hà nguyên quân cười nói:
-"Đom đóm cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt! Chỉ một tên Đỗ Thải thạch nho nhỏ, thì làm nên đại sự gì?"
Tay áo cổ vũ, tử quang ầm ầm bạo phát, hình thành một mũi tên không lồ bay ngang trời, cùng "Thanh Vân tiễn" đối đầu, sóng khí nổ tung, tạo thành muôn vàn đạo hào quang đầy trời.
Phiên Phiên í lên một tiếng, đôi mắt xanh chưa đầy thần sắc hoan hỉ,khanh khách cười nói:
-"Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát,ngươi coi cho rõ đi, người mới đến không phải chỉ là lão mũi trâu họ Đỗ!"
Âm thanh chưa dứt, phía tây vang lên một tiếng hú dài, cao vút hùng hồn, vang vọng không ngừng.
Yến Tiểu Tiên vui mừng, vỗ tay nói:
-"Phật môn sư tử hống! Đại bi phương trượng đến rồi!"
Thuận theo âm thanh nhìn lại, nàng cảm thấy thoáng thất vọng, chỉ thấy một hoàng y nữ ni đạp sóng lướt tứ, xa xa phía đằng sau có mấy mươi nữ ni cô.
Người mới đến không phải là Đại bi phương trượng, mà là người tề danh cùng Nam hải thần ni,Nga mi Tuệ Từ sư thái.
Tiếp đó, lại nghe thấy tiếng hô vang lên nối tiếp nhau vang lên từ tứ phía.
Dưới ánh dương quang chói mắt phản chiếu qua những tảng băng khổng lồ, họ thấy những vô số nhân ảnh từ xa đến gần nhỏ xíu như kiến, đang từ tứ diện bát phương xung quanh cực nhanh lướt đến.
Phóng mắt lại nhìn, trừ những yêu ma hung ác như Phương Thái Trăn, Bắc cực lão tổ, Đông hải cứu khổ thiên tôn ra, còn có Cửu Hoa Sơn pháp tướng đại sư, Hưng Thiện Tự Không pháp đại sư,Thanh Thành Tề Vũ Tiêu, Ngọc Hư Tử cũng đang lướt đến.
Yến Tiểu Tiên tinh thần phấn chấn cười nói.
-"Thế mới gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, kẻ cười sau cùng mới là kẻ cười thoải mái nhất.Yêu nữ, tính toán của ngươi hỏng rồi!"
Bích Hà nguyên quân yêu kiều cười khúc khích nói:
-"Xem ra thánh nữ điện hạ còn chưa biết ai là địch, ai là bạn rồi.Đợi cô lọt vào tay mấy gã lừa trọc, mũi trâu ấy rồi sẽ biết mùi vị thế nào, còn không mau theo bổn cung chạy đi!"
Bích ảnh lóa lên,thân hình như điện kích, xông tới nắm lấy tay Yến Tiểu Tiên.
-"Thánh nữ? Không lẽ ả gọi mình là thánh nữ?"
Yến Tiểu Tiên vừa kinh ngạc vừa kỳ quái,định lật tay thoát khỏi ả, nhưng cảm thấy kinh mạch tê rần, bị ả phong trụ yếu huyệt, hai chân chợt hẫng,bị yêu nữ cắp bay vọt lên không.
Ba người Tiêu Vãn Tình kinh hãi thét lên:
-"Yêu bà thả tay ra"
Bọn họ xông lên cứu, bị ả thuận tay vỗ một cái,đều ngã bay ra đằng sau.
Bọt sóng đầy trời, bọn hoa yêu cưỡi hoa bay lên, tiếng ca văng vẳng phiêu hốt, theo sau Bích hà nguyên quân lướt về phía đông, từ xa mà nhìn, giống như từng đám mây ráng ngũ sắc.
-"Bỏ ta ra!"
Yến Tiểu Tiên kinh ngạc phẫn nộ giao thoa, không ngờ ả lại bắt một mình mình.
Nếu như muốn bắt con tin,hiếp bách Sở Dịch, thì bắt ba nữ nhân kia của hắn cũng được vậy.Mở miệng ra là gọi nàng là "thánh nữ", thế là thâm ý gì?Nàng như đi trong sương mù, không biết lý giải thế nào.
Quay đầu nhìn lại, thấy đạo phật ma các phái từ bốn phía truy đến, gần nhất là Tuệ Từ sư thái, khoảng cách không quá ba trượng.Bay theo sát sau bà là Đỗ Thải Thạch cùng Bất Không đại sư.
Tuệ Từ sư thái quát nói:
-"yêu nữ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, hà tất phải chấp mê bất ngộ như thế!"
Tiếng rõ rít gào, quang mang màu chanh bùng phát, một con cá gỗ bằng hoàng đồng viu viu xoay tròn, đánh tới Bích Hà nguyên quân,chính là Diệt khổ mộc ngư đứng thứ sáu trong phật môn thập đại thần bình.
Bọn hoa yêu bố trận giữa không trung, như chủng tinh úng nguyệt hộ vệ Bích hà nguyên quân ở chính giữa, trăm ngàn đóa hoa phi vũ trên trời, cực kỳ tráng lệ.
"Oanh" một tiếng lớn,cánh hoa tán loạn, bị Diệt khổ mộc ngư đụng trúng, mười mấy hoa yêu phun máu tươi,rơi xuống bên dưới, thế trận đại loạn.
Bích Hà nguyên quân không hề dừng lại, cắp lấy Yến Tiểu Tiên bay như gió, bỏ lại bách hoa sứ ở phía sau.
Đỗ Thải Thạch cùng Bất Không một trái một phải truy tới, quát lớn:
-"yêu nữ, người ta nói chưa đến hoàng hà tâm chưa bỏ cuộc* ta xem người phải nói là đến bắc hải rồi, cũng vẫn đành phải bỏ cuộc."
Bạch quang bừng lên, hàn khí đại tác, trảm yêu kiếm dưới ánh mặt trời vẽ một một đường cong chói mắt như điện bay đến hậu tâm của ả.
Cũng chính lúc này, "Chu ma tứ phương quyết" của Bất Không pháp sư cũng tử quang nộ bạo,hóa thành một con tử long nhe răng múa vuốt, gầm rũ bay lượn, quét đến bên hông Bích hà nguyên quân.
Một đạo một tăng này tu vi đều xuất thần nhập hóa, không hề kém Bích hà nguyên quân.Trong lúc nguy hiểm như thế,ả tự nhiên không dám ngạnh tiếp,cười nói:
-"Lão mũi trâu,lừa trọc kia, các ngươi hợp sức đối phó phụ nữ yếu đuối, không sợ người trong thiên ha chê cười sao? Đợi ta về đến kinh thành, nhất định bẩm tấu hoàng thương đem bọn ngươi băm thành vạn mảnh, lăng trì thị chúng."
Ả đột nhiên chuyển hướng gập người,vừa kịp tránh "chu ma tứ phương quyết" sượt qua bên người;lại xoay người phất tay áo, một đạo tử quang như cái chùy khổng lồ đánh tới mũi kiếm Trảm yêu.
"Bùng" một tiếng, tử hà thiên binh nổ tung, khí quang cuộn lên, đánh Trảm Yêu bay chệch lên phía trên, Bích Hà nguyên quân thì thuận thế xoay người, bay hạ xuống phía dưới.
Yến Tiểu Tiên dường như bị tam sơn ngũ nhạc kích trúng ngực, trước mắt tối đen, miệng thấy tanh ngọt, thổ ra một búng máu tươi.
Đường Mộng Yểu từ xa nhìn thấy thế, vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, thét nói:
"Đỗ sư thúc cẩn thận, đừng làm bị thương Yến Tiểu Tiên!"
Yến Tiểu Tiên trong lòng ấm áp, rất cảm kích, lại nghe thấy Bích hà nguyên quân khanh khách cười nói:
-"Tiểu đạo cô,ngươi không nghe bọn chúng nói gì sao? Bọn chúng từ ngàn dặm xa xôi đến đây, là muốn lấy tính mạng của thánh nữ."
Yến Tiểu Tiên lạnh người, cảm thấy bất diệu,chính lúc định hỏi chuyện này,chỉ thấy một âm thanh lạnh lùng từ phía xa quát lên:
-"Nhổ cỏ tận gốc, không được mềm lòng.Để con yêu hồ ấy rơi vào tay ma môn, làm hại thiên hạ, không bằng bây giờ cứ giết ả đi là xong."
Thanh âm đó lạnh lùng thấu xương, khiến nàng nổi da gà,chính là của Ngọc Hư tử sáp kiếp nặng nhất đạo môn.
Yến Tiểu Tiên hít một hơi không khí, tức giận nói:
-"Lão mũi trâu hôi thối, ngươi nói linh tinh cái gì đấy."
Thoại âm chưa dứt, bên phải sát khí lăng lệ, "Thiên Hình" kiếm thanh quang như điện, bắn mạnh tới thiên linh cái nàng.
Bích hà nguyên quân khanh khách cười nói:
-"Thánh nữ, cô nghe rõ chưa? Người muốn giết cô là mấy lão tặc đạo lừa trọ ấy, bổn cung đến để giúp cô thoát khỏi đây thôi."
Trong lúc nói, Tử hà thiên bích xoay tròn bay lượn, đánh bay thiên hình, ả ngự phong lướt tới,như quỷ mị ôm lấy Yến Tiểu Tiên xuyên qua giữa đám thần khí.
*bất đáo hoàng hà tâm bất tử:
thành ngữ, ý nói chưa đạt được mục đích chưa bỏ cuộc, chưa đi đến đường cùng chẳng còn chỗ để đi thì quyết không chịu bỏ cuộc.