"Bùng"
Thanh đồng đỉnh tỏa thanh quang chói chang đầy trời, khiến hiệp cốc nhuộm một màu xanh nhạt.Hàn phong thổi mạnh, hoa tuyết theo nhau rơi, trong ánh sáng xanh tựa như những chiếc lá phiêu lãng trong gió.
Trên không trung bích quang cổ vũ, rồi đột hóa thành huyễn ảnh một thiếu nữ thanh lệ tươi tắn, mắt hạnh ngân ngấn nước,thương tâm nhìn thẳng vào một người, nước mắt thành dòng lã chã rơi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười buồn bã.
-"Tiên muội!"
Sở Dịch giật mình, mọi người cũng thất thanh kinh hô, vừa kinh ngạc vừa kỳ quái.Người con gái trong huyễn ảnh sao giống Yến Tiểu Tiên y hệt.
Đưa mắt nhìn sang, hắn thấy sắc mặt Yến Tiểu Tiên trắng bệch, nhíu mày sững người không nói, khuôn mặt tràn đầy thần sắc kinh hãi mơ hồ,không hiểu nguyên do.
Sở Dịch chợt lóe lên một ý nghĩ:
-"Cái thanh đồng đỉnh này là vật thượng cổ,làm sao có thể chiếu ra khuôn mặt của Tiên muội được?không lẽ..."
Trong khoảnh khắc hắn mơ hồ nhớ tới cái gì đó, nhưng lại cảm thấy điều đó quá khó tin.
Còn không đợi mọi người hồi thần lại, huyễn ảnh nữ tử đó bồng bềnh như sóng, từ từ biến thảnh một huyễn cảnh mỹ lệ khác lạ,biển khơi thành thị như lướt qua trên từng không,biển ảo liên tục.
Rồi họ thấy một đại lục mênh mông, tàn dương như máu, cỏ mọc cao, như sóng rạp mình dập dờn theo từng ngọn gió,muôn vạn hung cầm áp mình cấp tốc bay là là trên mặt đất, hung thú cuồng bôn,xem lẫn vô số ky binh, thế như bài sơn hải đảo.
Tuy không nghe thây âm thanh, nhưng hình ảnh hiện lên sinh động, cả thiên địa trên đó dường như bắt đầu đầu rung chuyển.
Trên bình nguyên cờ quạt dương lên từ tứ phía,đại quân như sóng triều xông lên chém diệt,khoảnh khắc biến nơi đó thành một trường thảm sát bi tráng tanh mùi máu.
Quần thú hống lên, người nghiêng ngựa ngả,cờ rạp theo nhau gãy xuống, tiễn đá như mưa, hung cầm đầy trời trúng trên lả tả rớt xuống, khoảnh khắc thây chất đầy núi, máu chảy đầy đồng, thiên địa mênh mông biến thành một phiến hồng tươi chói mắt.
Kỳ sơn dị thủy, hung cầm yêu thú,cùng bao nhiêu khuôn mặt sống động đu đưa lướt qua trước mắt, rồi vội vã tán loạn vỡ tan, như một cơn ác mộng.
Mọi người càng xem càng kinh dị,hô hấp ngừng lại, mắt lóa thần mê, không nói được câu gì.
Bọn họ tuy đều kiến thức rộng rãi,nhưng cũng chưa từng thấy qua chiến trường thảm liệt bi tráng như thế, không những thế, điều làm bọn họ chấn động nhất, là muôn ngàn hung cầm mãnh thú chưa hề thấy qua.
Ma mút lông dài,tê giác xanh, báo mọc cánh, sư tử,chim cánh rồng....không con nào không là những loại chim thú hiếm thấy chỉ có trong truyền thuyết, vô số những chiến sĩ đang dũng mãnh chiến đấu, ai nấy đều mặc những trang phục kỳ dị, tưởng như đến từ thời viễn cổ hồng hoang.
Sở Dịch tim đập thình thịch, thầm nghĩ:
-"Không lẽ những huyễn ảnh thật sự chiếu lại hình ảnh của trận chiến thái cổ? Những hình ảnh này đã bị phong ấn trong thanh đồng đỉnh mấy ngàn năm, sao giờ mới được giải phóng ra? Những pháp quyết Tiên muội niệm rốt cuộc là cái gì? Trong thanh đồng đỉnh này còn ẩn giấu những bí mật gì nữa?
Suy nghĩ chưa dứt, đột nhiên thấy chúng nữ đồng thanh kinh hô, chỉ nhìn thấy trong không trung dần hiện lên hình ảnh thiên địa hồng lô.
Bên cạnh lò lửa, một nam tử tuấn tú hoàng bào long úy đang ngồi xếp bằng, y phục bay phần phật, chỉ quyết phi vũ, bảy thanh thần kiếm hình dạng khác nhau lăng không quay tròn, rồi lần lượt chui vào trong lò.
Yến Tiểu Tiên đầu vai run nhẹ, thấp giọng nói:
-"Đúng rồi, đó chắc là Hoàng đế đang luyện Bắc Đẩu thần binh!"
Sở Dịch vươn tay dịu dàng nắm lấy tay nàng,kéo nàng vào trong lòng, cảm thấy đầu ngón tay nàng lạnh như băng,tự hắn cũng không khỏi rùng mình.Từ đáy lòng hắn, nỗi bất an dâng lên càng lúc càng mạnh lên, như một cái lồng sương mơ hồ nặng nề bao trùm lấy hắn, khiến hắn thở không được.
Huyễn ảnh đột nhiên biến đổi, chiếu sang rặng Hoa sơn hùng vĩ.
Nam tử mang hoàng bào vương úy nọ đứng trên đỉnh Liên Hoa phong, khoa tay áo bắn ra Thiên xu kiếm hoành không phi vũ, lờ mờ nổi lên hư ảnh một con lục giác thanh long gào rú bay lên,rồi thanh mang thu lại vào giữa hai ngọn núi,nó biến thành Thương long lĩnh hũng vĩ liên miên.
Tiếp đó, lần lượt xuất hiện hình ảnh Hoàng đế đến Côn Lôn, Nam cương dùng "Khai Dương kiếm" cùng "Ngọc hành kiếm" phong ấn Bạch hổ, Chu tước.
Xem đến đây, trong lòng mọi người đều không còn hoài nghi.Thanh đồng đỉnh nhất định là Thượng cổ thần khí, vì thế mới ghi được bao nhiêu sự việc phát sinh thời thái cổ, cách mây nghìn năm, một lần nữa chiếu lại cho bọn họ.
Bích quang trong không trung tầng tầng lung linh, dần hóa thành tuyết nguyên mênh mang,băng dương trải dài,chính là bắc hải cực địa.
Hoàng đế cưỡi sóng lướt đến,chân đạp trên mặt băng. Một con quái thú không lồ tựa rắn, tựa rùa gầm hống xung thiên,cưỡi lên sóng lớn,bị ông dùng ba thanh thần kiếm bắn trúng, lập tức bi hống rơi xuống đất, hắc quang lóe lên, vùng vẫy một lúc rồi hóa thành một quần đảo như con rùa khổng lồ.
-"bắc hải quy xà đảo!"
Tiêu Vãn Tình sắc mặt vi biến, thất thanh nói:
-"Không lẽ đảo đó là do Huyền Vũ hóa thành sao? Ba thanh thần kiếm còn lại đang ở trên đó sao?
Mọi người giật mình, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Quy Xà đảo là một đảo núi lửa cực kỳ bí mật trên bắc hải băng dương,đảo hình dáng giống quy xà,trên đó mọc rất nhiều kỳ hoa độc quả, tương truyền là nơi Thái cổ thần vu luyện chế đan dược, được xem là một trong những hiểm địa của thiên hạ.
Tiêu Vãn Tình, Phiên Phiên năm đó từng theo Tiêu Thái Chân lên đảo hái "Vô ưu thảo", không cẩn thận ăn phải độc quả, cửu tử nhất sinh, ấn tượng rất sâu sắc, không ngờ ba thanh thần kiếm cuối cùng được dấu trên đó.
Đôi mắt xanh của Phiên Phiên bừng lên lửa giận, nghiến răng nói:
-"Nếu là như thế, còn đợi gì nữa? Bọn ta phải chanh chóng lấy được thần binh trước Lý Tư Tư, thả huyền vũ thần thú ra, giết ả vì mẹ báo thù!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thoại âm vừa dứt, thanh đồng đỉnh vù vù rung động nhẹ, bích quang tắt ngấm, rơi trở lại vào trong tay Sở Dịch.
Sở Dịch cầm lấy đỉnh đồng, lòng nặng nề như đeo đá, cảm thấy có quá nhiều điều không thỏa đáng, nhiều nghi vấn không giải được.Nhưng lúc này tình thế nguy cấp, cho dù biết là núi đao biển dầu, cũng không thể không đi.
Nghĩ đến đó hào tình nổi lên, ha ha cười nói:
-"không sai!Trời đã để chúng ta đêm nay gặp hỗn độn thú, để Tiên muội giải khai được huyễn ảnh trong thanh đồng, có thể nói là đang giúp chúng ta! Chúng ta cùng đến Bắc hải, giết yêu nữ đó không kịp trở tay!"
Mọi người sau đó tìm vài cây đại thụ làm quan tài, đào đá đắp mộ, lấy đá làm bia, an táng cho Điện mẫu.
Phiên Phiên nhìn mẫu thân nhập thổ,những bi thương nàng cố kiềm chế lại như nước lũ tràn đê, thất thanh khóc một hồi.Mọi người thấy thế, liên tưởng đến tình cảnh của mình, không khỏi cảm thấy thương tâm, trầm mặc không nói.
Sau khi thu xếp xong, năm người bọn họ cưỡi gió bay về phía đông bắc.
Trong năm người, trừ Đường Mộng Yểu, những người khác đều nội thương chưa khỏi, hoặc là chân khí giảm sút, tu vi không được như trước, vì thế không dám phi hành với tốc độ quá nhanh.
Qua vài trăm dặm sau, chân khí dần dần thông suốt,họ mới tăng tốc.
Núi tuyết nhấp nhô,trăng sáng lặn về phía tây, bọn họ bay dọc theo những đỉnh núi cao thấp, thân ảnh phiêu hốt như đàn nhạn.
Lúc này là đầu năm,cái lạnh mùa xuân còn vương lại.
Vượt qua Thiên Sơn, phía đông bắc là một phiến hoang mạc, ánh dương vừa lên,gió lạnh thấu xương, hoàng sa mông lung phả đến, khiến mặt bọn họ đều đau rát.
Qua giữa trưa. hoang mạc cuối cùng cũng hết, bọn họ xuyên qua thảo nguyên mênh mông, lá cỏ dập dờn, vài con dê lẻ loi đang ăn cỏ, thỉnh thoảng lắm mới gặp mấy túp lều cũ nát tiêu điều, bay phần phật trong gió.
Đi không ngừng nghỉ hơn bốn thời thần, Phiên Phiên, Tiêu Vãn Tình hai ngươi chân khí không đủ, thở hổn hển, không thể đi tiếp được.
Bọn họ đành dừng lại nghỉ trên bên hồ,đến trang trại gần đó mua sữa cùng thịt cừu, ăn uống đầy đủ, tự mình ngồi điều tức nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục lên đường.
Càng đi lên phía đông, làng mạc, dê cừu càng hiếm,mặt trời dần lặn về phía tây, cỏ dại đung đưa, chỉ còn mấy con ưng lượn vòng tròn giữa từng không,quang cảnh bi thương tịch mịch khó tả.
Đến hoàng hôn, bọn họ tới bên ngoài An Bắc đô hộ phủ, ráng chiều như máu,trên thành lầu cờ liễn phấp phới,trừ tiếng gió ra, không nghe thấy chút âm thanh nào khác.
An Bắc đô hộ phủ là trọng trấn phía Bắc của Tây đường,quản lý các bộ lạc Hồi hột,có tinh binh năm vạn thường trú,xung quanh thiết lập vài biên tập (thi trấn vùng biên),thương nhân tụ tập, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng đi suốt trên đường, bọn họ thấy xung quanh lạnh lẽo, không hề gặp một thương đoàn nào, lòng đã thầm thấy kỳ quái,thời khắc này nhìn thấy thành lâu cô tịch phía xa xa,thành môn mở rộng, càng cảm thấy bất diệu.
Lúc vào trong thành, dự cảm bất tường quả nhiên đã ứng nghiệm.Tứ xứ tường vỡ ngói đổ, cây cháy gạch vỡ, giống như đã bị đại quân lướt qua tàn phá, bại trận thảm thương.
Phố phường trống không không một bóng người, càng không nói đến quân thủ thành.
Chỉ còn một con mèo đen lẻ loi đứng trên cột nhà gẫy đổ nghiêng, nghe tiếng bước chân, cong người thủ thế, dương đôi mắt xanh cảnh giác trừng trừng nhìn bọn họ.
Từ phía nam gió lạnh thổi đến, mang theo mùi máu tanh cháy khét nồng đặc.
Con mèo xù lông, kêu lên một tiếng thảm thiết, nhảy khỏi cột nhà đổ, biến mất vô ảnh vô tung trong ráng chiều