Tiên Sở

Chương 122: Tình vi hà vật 2




Hỗn độn thú bị rạch ra một vết lớn, nội tạng tung ra ngoài,dịch vị nóng bỏng cuồn cuộn sủi bọt, từ dạ dạ chảy ra, đốt tan chảy thi thể nó.Mùi tử thi bị thiêu cháy bốc đầy trời, hòa với mùi hôi tanh của thể dịch, làm người khó mà chịu đựng được.

Những người khác đều từ bỏ, thối lui sang một bên, chỉ có Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình vẫn ôm hi vọng, vừa gạt nước mắt, vừa không ngừng lật tung dạ dày quái thú tìm kiếm.

Phiên Phiên nghiến răng, chính lúc định tới gần giúp thì liếc thấy một chỗ trên thân hỗn độn thú khẽ chuyện động, nàng giật mình, nhíu mày nói:

-"Đó là cái gì thế!"

Mọi người nhìn về phía đấy, chỉ thấy tim hỗn độn thú còn khẽ động đậy, lờ mờ nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vọng lại.

Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình giật mình,chạy vội về phía ấy, khua kiếm rạch nhẹ.

"Phốc" một vòi máu bắn lên, quả tim không lồ tưng lên, lăn qua một bên, tiếng một người ho mạnh vọng lại, rồi một bàn tay thò ra,từ từ khua khoắng bên ngoài.

Khuôn mặt anh tuấn đầy máu nhỏ tong tong thò ra, không phải Sở Dịch thì là ai.

-"Đại ca"

Hai người mừng đến phát cuồng, chỉ muốn cười to, nhưng không kìm được lại òa lên khóc, muốn nhào lên bên hắn, mà người như bủn rủn mất hết khí lực,đầu váng mắt hoa, đầu gối mềm nhũn, ngồi quỵ trên mặt đất.

Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội chạy đến kéo Sở Dịch ra.

Sở Dịch mặt mày tím tái, ho liên tục, máu tanh tím đen không ngừng từ miệng hắn phun ra ngoài.

Ai nấy đều lo lắng, nghĩ hắn bị nội thương, ho ra máu không ngừng, chỉ có Tô Mạn Như là thở phào, bình tĩnh nói:

-"Yên tâm, hắn chỉ là uống quá nhiều máu của hỗn độn thú mà bị sặc thôi."

Nói rồi nàng dùng tay vỗ nhẹ lên lưng Sở Dịch, hắn oa lên một tiếng thổ ra vài ngụm lớn máu tươi nữa, sắc mặt mới dần dần bình thường trở lại, hô hấp cũng đều hơn.

Mọi người nhẹ cả người, giờ mới biết vì sao vừa xong hỗn độn thú đột nhiên phát cuồng va chạm lung tung như thế, không hề có chút lực kháng cự nào.

Không ngờ con hung thú đó muốn ăn Sở Dịch, lại ngược lại bị hắn cắn tâm tạng huyết quản, nuốt mất một lượng máu lớn, cuối cùng cuồng loạn mà chết, đúng là đáng đời.

"Đại ca!"

Yến Tiểu Tiên ôm lấy Sở Dịch, tưởng như vừa cùng hắn cách biệt âm dương, nhịn không được òa lên khóc.Tay vừa chạm vào người Sở Dịch, thấy người hắn khi lạnh như băng, lúc nóng như lửa, nàng kinh hãi hỏi:

-"Đại ca, huynh làm sao thế"

Sở Dịch răng va vào nhau lộp cộp, mồ hôi tuôn đầm đìa, qua một lúc mới run giọng nói:

-"máu đó là máu của hỗn độn thú?"

Tiêu Vãn Tình biến sắc, thất thanh nói:

-"đúng rồi, máu của hỗn độn thú so với dịch vị của nó còn độc hơn mấy phần, Sở lang, chàng uống nhiều như vậy, mau thổ ra đi!"

Sở Dịch lắc đầu,lắp bắp nói:

-"Không không, uống máu nó ta thấy thoải mái hơn nhiều, cho ta uống nữa đi."

Mọi người đều kinh ngạc, Lôi Minh Châu thì hơi sững người, rồi khanh khách cười,hổn hển nói:

-"Thì ra là như thế! Ý trời, mọi chuyện đều là ý trời! Trong cơ thể Sở tiểu tử có ngũ hành chân khí, xung khắc lẫn nhau, tính mạng vô cùng nguy hiểm.Nếu như người khác uống phải máu của hỗn độn chắc chết không sai, nhưng hắn uống vào, thì lại là trong họa được phúc!"

Yến Tiểu Tiên mắt sáng lên, hiểu ra mọi chuyện, vỗ tay nói:

-"Đúng rồi! Hỗn độn thú là thần thú thuộc thổ trong ngũ hành, tâm huyết tuy độc, nhưng lại là vật khó kiếm có thể trung hòa ngũ hành, đại ca uống máu của nó, có thể điều hòa ngũ hành, bồi bổ kinh mạch!"

Lôi Minh Châu cười nói:

-"không chỉ là bồi bổ kinh mạch, ngũ hành chân khí trong cơ thể hắn sẽ hợp lại thành một, sau khi hắn trị lành thương thế,thiên hạ này người có thể làm địch thủ của hắn, chỉ sợ chẳng có mấy người."

Mọi người bấy giờ mới hiểu ra,lòng thầm lấy làm kỳ, không ngờ trên đời lại có việc trùng hợp như thế. nguồn TruyenFull.vn

Ngu phu nhân thở dài một hơi, thấp giọng nói:

-"Mọi sự trên đời đều có thiên ý.Sở vương gia cát nhân thiên tướng, gặp nạn hóa cát,chắc là quý nhân do trời phái đến, giúp người trong thiên ha vượt qua đại kiếp."

Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên nhìn nhau mỉm cười,lòng vui mừng khó tả, đắc ý vươn tay cầm buồng tim hỗn độn thú đưa cho Sở Dịch,hắn cầm lấy sợi huyết quản,hút một hơi lớn, cái lạnh cũng dần dần bớt đi.

Đường Mộng Yểu đứng lẫn trong mọi người nhìn hắn chằm chằm hắn, khuôn mặt ừng hồng, khoe miệng khẽ mỉm cười, hòn đá nặng treo trong tim bây giờ mới được đặt xuống.

Ngu phu nhân nhìn thấy thế, khẽ lắc đầu,cố gắng tụ lại chân khí, cao giọng nói:

-"Thương thanh chúng đệ tử nghe đây."

Thượng thanh nữ đệ tử đi theo chỉ còn lại mười mấy người,theo nhau quỳ xuống bên bà.

Ngu phu nhân thản nhiên nói:

-"Sư tôn nguyên chân đã tận, chỉ sở khó qua được đêm nay"

-"Sư tôn"

Các nàng đều biến sắc,nước mắt như mưa,mấy đệ tử tuổi nhỏ nhất không kìm được òa lên khóc.

Ngu phu nhân khẽ xua tay nói:

-"Thiên mệnh đã định, các con đừng đau lòng quá. Trước mắt thiên hạ đại loạn, chúng sinh trong cơn hạo kiếp,các con phải đoàn kết, đồng lòng diệt yêu trừ ma, khôi phục lại thanh bình cho thế giới."

Ai nấy sụt sùi vâng lời, Ngu phu nhân lại nhìn sang Đường Mộng Yểu, trầm giọng nói:

-"Mộng Yểu, trong đệ tử bổn môn, sư tôn đối với con là kỳ vọng nhiều nhất, vì thế mới sớm truyền chức chưởng môn cho con, để con tu luyện.Nhưng con trần tâm chưa dứt,tơ tình chưa đoạn, đừng nói là chấn hưng Thượng Thanh môn, cho dù là thanh tâm quả dục để tu luyện trường sinh cũng khó.

-"Sư tôn"

Sắc mặt Đường Mộng Yểu chuyển hồng tận mang tai, rồi lại biến thành trắng bệch, không dám ngẩng đầu lên.

Ngu phu nhân điềm đạm nói:

-"Hữu tâm trồng hoa hoa không thành, vô tâm cắm cành liễu mọc cây.Con tu chân đã mươi mấy năm, không ngờ chịu không được mười mấy ngày thử thách.Hoặc là sư tôn đã bức con thái quá.Chuyện trên thế gian này, phải thuận theo tự nhiên,không thể cưỡng cầu được."

Đường Mộng Yểu mím môi, nước mắt rưng rưng, trong lòng rối loạn, mục quang kìm không được thấu qua mi mắt, khẽ liếc nhìn Sở Dịch đang đứng cách đó mấy trượng.

Ngu phu nhân khẽ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ tức giận. Thất vọng, thương hại, lo lắng bao nhiêu thần sắc pha trộn trong lòng, bà thở dài nói:

-"Bỏ đi, không phải hạt bàn đào, hà tất phải trồng ở Côn Lôn?Ngôi vị chưởng môn của con, giờ giao cho Yến sư tỷ.Từ nay về sau, con không còn là đệ tử của Thượng thanh phái nữa."

-"Sư tôn"

Đường Mộng Yểu toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn về phía Ngu phu nhân, không hiểu vì sao bà lại đột nhiên tuyệt tình như vậy, đuổi nàng ra khỏi sư môn.

Thượng Thanh đệ tử nghe thấy thế kinh ngạc, theo nhau quỳ xuống dập đầu, đồng thanh nói:

-"Xin sư tôn nghĩ lại"

Ngu phu nhân bình thản đáp:

-"Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời."

Bà từ trong ngực áo lấy là thất ngọc nữ ấn, giao cho Yến Ca Trần, nghiêm giọng nói:

-"Ca Trần nghe lệnh.Sau khi con tiếp nhận ngôi vị chưởng muôn, mau chóng thống lĩnh đệ tử trong phái đến Trường An,đem tin tức này bố cáo thiên hạ, chấn hưng Thượng Thanh, đoàn kết đạo phật các phái, cùng đến bắc hải tru diệt ma nữ Lý Tư Tư, bình định đại kiếp."

Yến Ca Trần dập đầu nhận lệnh, tiếp lấy Thất Ngọc nữ ấn.

Chúng đệ tử Thượng Thanh phái đồng thanh hô lớn:

-"Bái kiến chưởng môn!"

Theo nhau quỳ xuống trước mặt nàng dập đầu bái kiến.

Đường Mộng Yểu mặt trắng như tuyết, nước mắt long lanh, sững người quỳ trên mặt đất, nàng tưởng như mình đang trong giấc mộng, phiêu phiêu hốt hốt, không dám tin những việc đang diễn ra trước mắt.

Cho đến lúc nghe xong câu cuối cùng, thân hình run rẩy, lúc bấy giờ mới hồi tỉnh lại, phủ phục trên đất khóc lớn:

-"Sư tôn! Mộng Yểu không làm chưởng môn cũng không sao, nhưng thỉnh sư tôn đừng đuổi Mộng Yểu ra khỏi sư môn"

Ngu phu nhân lắc đầu,nhắm mắt lại, chuyển giọng dịu dàng nói:

-"Hài tử ngốc,không phải là sư tôn đuổi con, chỉ là thiên ý như thế, duyên phận đã định,con vốn không thuộc về Ngao sơn.Sau khi ta đi rồi, con hãy làm những điều mình muốn, không nhất định phải thành tiên hay không,chỉ cần đạm bạc thanh tĩnh, được sống những ngày bình an..."

Âm thanh bà càng lúc càng nhỏ, nói đến câu cuối cùng, thì không còn nghe thấy nữa.

Ngày ấy sau cuộc chiến ở Trường An, chân khí của bà tiêu hao rất nhiều, đêm nay đấu với Hỗn độn thú lại bị thương nhâm đốc nhị mạch, đã sớm như ngọn đèn cạn dầu,lúc này an bài xong mọi thứ, không còn lo lắng gì,cuối cùng cũng an bình hóa vũ đăng tiên.

Đường Mộng Yểu chờ một lúc không thấy bà nói thêm gì, lòng kinh hãi, run giọng gọi:

-"Sư tôn?"

Nàng liên tiếp gọi mấy câu,nhưng Ngu phu nhân thủy chung vẫn nhắm mắt mỉm cười, yên lặng không nói gì, mới thấy không ổn, thất thanh khóc lớn.