Tiên Sở

Chương 12: Lâu đầu khúc yến tiên nhân ngữ




Sở Dịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc, mặc quần dài xanh nhạt, mình khóac áo lông cừu đính lông khổng tước, nhanh nhẹn tiến vào bước lên dao đài với dáng vẻ uyển chuyển, khoan thai, đích thực say đắm lòng người. Gót sen nhẹ bước, eo lưng đung đưa, cặp tuyết lê trắng muốt ẩn hiện bên dưới lớp lụa mỏng manh, mượt mà rung động nhè nhẹ theo từng bước chân nàng.

Theo sau nàng là bốn nha hoàn mặc xiêm y màu vàng, thanh tú tuyệt luân, mỗi người mỗi vẻ có một không hai, nhưng khi đứng bên nàng lại như đom đóm bên ánh trăng rằm, ảm đạm vô quang.

Ngay lập tực, cả tòa tửu lâu trở nên im ắng lạ thường, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Toàn bộ mục quang đều dán chặt lên thân thể nàng, hô hấp như ngừng lại.

Đôi mắt tú lệ thánh thiện của nàng phảng phất tia băng giá, lại cũng có nét trẻ thơ, tư thế quyến rũ, khêu gợi.

Toàn thân nàng tóat lên vẻ đẹp yêu mị, vừa lộng lẫy, phóng đãng lại vừa ngây thơ, vô tà…bao nhiêu là nét trái ngược, chỉ có điều ai cũng phải công nhận là vẻ đẹp này thật khó có lời nào có thể diễn tả hết được. Chúng nhân lúc này chỉ hận mình không thể lập tức ôm nàng vào lòng phóng túng một phen.

Sở Dịch cũng cảm thấy rung động, tim đập loạn nhịp liên hồi.

Yến Tiểu Tiên ghé sát tai chàng, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:"Đại ca, cô ta tên là Tiêu Vãn Tình, là ca kĩ nổi tiếng nhất thành Trường An, cũng là đệ nhất hồng nhân của các đại quan đương triều, đến như đương kim hoàng thượng đôi ba ngày lại truyền nàng ta vào cung một lần để đàn hát. Bằng như đại ca có khả năng thành bằng hữu văn chương của nàng ta, cái vị trí trạng nguyên năm nay không cần nói, trong tương lai, cái chức thượng thư cũng không thể thóat khỏi bàn tay của đại ca rồi "

Không biết là do luồng hỏa nhiệt bên tai kích thích hay do lời nói làm động tâm, Sở dịch bỗng đỏ mặt, tim đập kịch liệt, nhỏ giọng nói" hiền đệ, chớ đùa nữa".

Yến Tiểu Tiên khanh khách cười, làm mặt xấu, nhìn quanh.

Bức màn lụa trên mái dao đài từ từ hạ xuống, phần hương bay nhè nhẹ, Tiêu Văn Tình ngồi tại ngọc án, phảng phất như sau làn sương mỏng, mờ mờ ảo ảo, càng làm tăng thêm vẻ đẹp thần bí.

"tình…tang.."

Những ngón tay ngọc dạo trên phím đàn, tiếng huyền cầm vang lên trong như pha lê. Tiếng đàn uyển chuyển du dương, nghe êm tai vô cùng, như dòng suối trong lành chảy qua rửa sạch lòng trần chúng nhân, ưu phiền gì cũng không còn nữa.

Sở Dịch vốn yêu âm nhạc, thuở nhỏ đã từng được danh sư chỉ điểm, đối với cổ cầm có rất nhiều hiểu biết, vừa nghe qua đã động dung, tâm thần say đắm không kìm nén được nữa.

Sĩ tử đứng đầy trong lâu, tuy hầu hết là không rành âm luật, nhưng khi nghe loại âm nhạc phiêu diêu tuyệt diệu như thế này cũng hết lòng ngợi khen không dứt.

Trên tòa tửu lâu, hàng trăm cặp mắt trở nên si ngốc, nhìn Tiêu Văn Tình không thể rời nửa khắc, chỉ duy nhất Yến Tiểu Tiên thủy chung vẫn mỉm cười, nhìn Sở Dịch như đang nghĩ ngợi điều gì.

Khúc nhạc vừa dứt, tiếng reo vui, vỗ tay vang dội như sấm, tiếng hoan hô như triều lên liên miên không ngớt.

Qua một lúc, tiếng huyền cầm lại vang lên, cả tòa lầu lập tức im ắng.

Tiếng đàn cao vút miên man lan dần ra xa, thanh nhã phiêu hốt, chính là làn điệu "không cốc u lan thảo"(phong lan nơi vực sâu)

Sở Dịch "A" lên một tiếng, vừa kinh vừa hỉ, bởi cổ khúc này rất ít người biết gảy, chàng chẳng qua cũng chỉ nghe được ba lần, liền ngưng thần lắng nghe, như si như say, bất tri bất giác làm đổ nghiêng cả nửa cốc mỹ tửu.

Nhìn gương mặt vui mừng đến ngây dại ấy, Yến Tiểu Tiên mỉm cười, ghé sát tai chàng nói, giọng nhỏ dần:" đại ca, huynh yêu thích nàng ta như thế, có muốn đệ thay huynh làm ông tơ bà nguyệt se dây tơ hồng cho không?"

"Hử" Sở Dịch đương khi nhập thần, nhất thời không nghe rõ, tùy tiện hàm hồ trả lời.

Yến Tiểu Tiên đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng cười chế diễu, nói:"Ai cũng bảo Trường An băng hỏa mỹ nhân Tiêu Văn Tình như tuyết mai liên hoa, bùn nhơ bất nhiễm, cầm nghệ tinh thông. Hôm nay được diện kiến, nguyên lai cũng chỉ có vậy, khúc cổ cầm này gảy như thế còn thiếu sót nhiều quá, thật tức cười lắm thay"

Một lời nói ra, toàn trường chấn động.

Tiếng đàn ngừng lại, cả tòa lầu trở nên im lặng như cảnh chết, toàn bộ tân khách không trừ một ai đều kinh ngạc quay đầu nhìn hai người Sở Dịch.

Sở Dịch nhìn Yến Tiểu Tiên không thể tin nổi, ngạc nhiên lúng túng không hiểu vì sao Tiểu Tiên lại đột nhiên thốt lên lời ấy.

Yến Tiểu Tiên kéo chàng dậy, đặt lên bàn một đỉnh hoàng kim, cười nói:" đại ca, chúng ta đi thôi. Bản Không cốc u lan thảo này đã bị cô ta làm dung tục đi thế này, nghe nữa chỉ làm bẩn tai mà thôi".

Toàn bộ chúng nhân đều trố mắt nhìn trong khoảnh khắc, liền tiếp sau đấy âm thanh bạo phát, tiếng thóa mạ vang lên không ngớt:"Tuyệt khúc trên trời mới có, nhân gian nào được nghe qua. Điệu nhạc như vậy mà dám bảo là không hay sao? Tiểu tử đáng chết này ngươi có biết thưởng thức không vậy?"

"Ở đâu ra cái đồ tiểu bối vô tri thế này, làm như hiểu biết, dám đứng ở đây mà sủa bậy?"

"Đúng là đàn gảy tai trâu!"

Yến Tiểu Tiên vẫn điềm nhiên cười, ung dung kéo Sở Dịch đi thẳng xuống lầu.

Sở Dịch thật sự đỏ hồng cả mặt, tình cảnh quẫn bách cực độ, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy ánh mắt trong sáng hiếu kỳ của Tiêu Văn Tình nhìn xuống, như đang suy nghĩ điều gì, cảm thấy như có lửa đốt, trong lòng thầm thấy có lỗi, đành cúi đầu đi thẳng.

Chợt một người hét lên: " Dừng lại! Tiêu cô nương cầm kĩ quán tuyệt thiên hạ, các ngươi lại dám bảo tầm thường, khúc cổ cầm còn thiếu sót ư? Quế hoa lâu dưới chân thiên tử, công khanh ngồi đầy, há để cho các ngươi thốt lời xàm? Nếu không nói nói lý lẽ, hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này "

Người phát ngôn là một công tử cao lớn khôi vĩ mặc áo tía, tay cầm đốc kiếm, đứng từ xa trên lộ khẩu, mục quang sáng quắc, nét mặt kiêu ngạo, khí thế lăng lệ, trông như chỉ cần Sở Dịch hai người tiến lên nửa bước, tất sẽ bạt kiếm đối đầu, lưu huyết đương trường.

"Uất Trì công tử nói rất đúng! Hai tên tiểu tử ấy ăn nói bất chấp hậu quả, nên cắt lưỡi chúng xuống đem tạ lỗi với Tiêu cô nương!"

"Phì! Tiêu cô nương cần cái lưỡi thúi của chúng làm gì?Nói gì ngu như heo thế?"

" Hai tên tiểu tử cuồng vọng này tưởng có thể chơi đàn cầm được như Tiêu cô nương ư? Hừ! Bằng như chơi không được thì cắt ngón tay chúng xuống đi!"

Chúng nhân phụ họa ầm ĩ, hò hét cãi vã loạn xị cả lên.

Tiêu Văn Tình vẫn không nói câu nào, ngồi yên tại chỗ hứng thú nhìn Sở Dịch hai người, nhãn thần trong sáng, quyến rũ mê hồn.

Yến Tiểu Tiên cười nói:" Cổ nhân có nói: âm nhạc phải xuất phát từ tâm, khúc "Không cốc u lan thảo" này nguyên gốc là do một nhã sĩ ẩn dật soạn ra, Tiêu mỹ nhân ở chốn trần tục, đối mặt với chúng nhân đang tìm danh kiếm lợi, lại chơi khúc nhạc này, chẳng phải là sai lầm lắm sao?"

Chúng nhân rúng động, không biết đối đáp thế nào.

Yến Tiểu Tiên nhướng mày, nói tiếp:"Đàn để tấu lên khúc cổ nhạc này cũng cần phải tương xứng. Đàn của Tiêu cô nương tuy cũng làm từ gỗ lâu năm phơi khô, nhưng lại chạm ngọc khảm kim, dây đàn thì làm từ tơ băng tằm bắc cực trân quý. Mạo muội xin hỏi như thế là đàn của ẩn sĩ ư? Dùng loại đàn này đàn khúc nhạc ấy há chẳng phải dung tục lắm thay?"

Lời nói rất lưu lóat, hợp tình hợp lý, chúng nhân dù bất phục, nhất thời cũng không thể phản bác.

Tiêu Văn Tình nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười nói:"Nhạc chính là tâm, tâm cũng là nhạc. Công tử nói rất đúng, Vãn Tình xin thụ giáo". Tiếng của nàng tươi mát, ngọt ngào lại hơi có phần như trễ nải, lười biếng, vô cùng nhu mì, cực kỳ êm tai.

Mọi người chấn động, không thể ngờ rằng nàng lại hoàn toàn đồng ý với lời nói của hai tên tiểu tử này.

Uất Trì công tử lông mày nhướng lên đầy căm phẫn nhưng cố kìm nén lại, "Hừm" một tiếng, mặt mũi đỏ gay lùi sang một bên.

Sở Dịch rất ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy bất an.

Yến Tiểu Tiên vui vẻ nói:" Tiêu cô nương biết lỗi có thể sửa, không có việc gì lớn cả, bất quá những lời này không phải do ta nói, mà do đại ca ta nói, chính là Sở Dịch Sở công tử nói …."

Yến Tiểu Tiên đang thao thao nói, đột nhiên nắm chặt tay Sở Dịch, quay lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:" Đại ca, hiện tại Tiêu cô nương đối với huynh đã vạn phần chú ý rồi! Cái chức trạng nguyên, sau này, chỉ còn xem xem huynh có khả năng chiếm được trái tim người đẹp không thôi"

Mục quang chúng nhân nhất thời đều hướng về phía Sở Dịch

Sở Dịch ngượng nghịu, lúng túng, chỉ biết cười khổ, hôm qua lúc nói chuyện, chàng có nói đến "âm nhạc thể hiện tâm hồn", không tưởng được bị Yến Tiểu Tiên học lấy đem ra xử dụng tại nơi này.

Tiêu Vãn Tình kinh ngạc nhìn Sở Dịch, khẽ nở nụ cười hàm tiếu, nói:" Sở công tử có thể nói được những lời này, đối với âm nhạc quả có sự thấu hiểu sâu sắc. Khúc điệu „Không cốc u lan thảo" Vãn Tình chỉ được nghe gia sư diễn tấu hai lần, hiểu biết nông cạn, khiến công tử chê cười. Không biết có thể thỉnh công tử chơi lại bản nhạc để Vãn Tình được thỏa mãn tai nghe?", tiếng nàng ôn nhu, thành khẩn, không có chút ý chế nhạo nào cả.

Sở Dịch thi lễ, nói: " Tiêu cô nương cầm kỳ xuất thần nhập hóa, thật đã đến chỗ tối hòan hảo, Sở mỗ bất quá hiểu biết âm luật sơ sài, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ…"

"Đại ca, làm thế sao được?" Yến Tiểu Tiên bất ngờ cười nói chen vào: " Tiêu cô nương đã thành tâm thỉnh giáo, sao huynh lại từ chối? Không phải huynh đã từng nói " Không cốc u lan thảo" rất phù hợp cho sáo sao? Hôm nay huynh hãy dùng cây sáo trúc này chơi một bản, ngõ hầu cùng Tiêu cô nương ấn chứng một phen."

Bàn tay trắng nõn khẽ chuyển động, từ thắt lưng xuất ra "lãnh thúy ngưng hương tuyết", khéo léo nhét vào tay Sở Dịch.

Sở Dịch không biết nên cười hay nên khóc, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Tiên vừa ôn nhu vừa láu lỉnh, tim chợt nhảy loạn, nhớ lại: " Phải a! Nghĩa đệ tại tiệm bán nhạc khí đã mua địch ngọc này, rõ ràng là đã có kế hoạch trước khi đưa ta đến gặp Tiêu cô nương. Nhưng Tiêu cô nương cầm kỹ siêu tuyệt, nghĩa đệ chê bai để cố ý gây sự chú ý, lại còn trích dẫn câu nói của ta, thật ra chỉ là phô trương để lòe người"

Chúng nhân thấy chàng do dự không quyết, thi nhau la ó ầm ĩ: "Hai tên khốn các ngươi đại ngôn khoác lác, giờ lâm trận sao lại rút đầu thụt cổ như thế?"

"Dùng sáo để chơi một khúc cổ cầm ư, khẩu khí thật không nhỏ, hừ, ta nghĩ ngươi bất quá chỉ là thổi da bò thôi!"

"Đúng là thùng rỗng kêu to!"

Tiêu Vãn Tình vẫn điềm tĩnh nhìn, khóe môi khẽ nở nụ cười vô tà, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.Sở Dịch nhiệt tâm dâng trào, bỏ luôn ý định chạy trốn, cười nhẹ nói:"Nếu đã vậy, Sở mỗ xin mạn phép", rồi lật ngang ngọc địch, đưa lên môi, ngưng thần hít một hơi dài, du dương thổi.

Chúng nhân lúc đầu còn ồn ào nhạo báng, nhưng chỉ sau khi nghe được một lúc, đã dần dần trở nên yên tĩnh.

Tiếng sáo trong trẻo, sâu thẳm, vừa cao vút vừa thanh mảnh, khi thì dồn dập như gió thổi qua rừng, lúc lại dịu dàng như suối chảy thì thầm.

Âm điệu khúc nhạc quả nhiên cực kỳ giống với điệu cổ cầm của Tiêu Vãn Tình, chỉ một vài đoạn có khác biệt tí chút, mượt mà êm dịu hơn, nghe thật êm tai.

Mọi người nghe đến say mê, bỗng cảm giác như đang ban đêm lạc vào một thung lũng giữa mùa xuân, thấy ánh trăng tràn ngập khắp rừng, nghe tiếng nước chảy rung động những cánh hoa, lại như đang thấy tuyệt sắc giai nhân cô đơn nơi rừng trúc, bên bờ suối, soi bóng một mình, chuyển động nhẹ nhàng.

Khúc nhạc đã ngừng mà dư âm vẫn quấn quít chưa dứt.Tửu lâu tịch mịch vô thanh, chúng nhân như đang nằm mộng, nửa ngày trôi qua còn chưa tỉnh lại.

Sở Dịch nghiêng ngọc địch dắt vào thắt lưng, nhẹ cười, nói:" Chỉ pháp thô lậu, khó thành giai âm. Mong Tiêu cô nương đừng cười"

Tiêu Vãn Tình ánh mắt mông lung, than:" Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc. Thiên hàn thúy tụ bạc, nhật mộ ỷ tu trúc. Không thể tưởng được khúc " Không cốc u lan thảo" dùng sáo tấu lên lại có thể nghe hay đến như vậy. Công tử đại tài, Vãn Tình thật lòng kính phục." (tạm dịch: người đẹp tuyệt trần, trú tại thung lũng sâu, ngày lạnh gối lên tay áo mỏng, đêm dài ngồi dựa nhánh trúc thon). Đến đây mặt ngọc chợt ửng hồng, đôi mắt say đắm nhìn Sở Dịch, dịu dàng nói:" Không biết công tử có lúc nào rảnh rỗi có thể ghé qua Tình Tuyết quán một lần, để Vãn Tình có thể thỉnh giáo công tử đôi điều."

Chúng nhân huyên náo ầm ĩ, thấy nàng nhìn tiểu tử bằng mắt xanh, công khai đưa ra lời mời, không ai không đố kỵ, mắt như phun ra lửa.Uất Trì công tử sắc mặt tối sầm lại như tro, gân tay cầm kiếm nổi hằn lên, chỉ hận không thể lập tức chém Sở Dịch ra thành tám mảnh.

Sở Dịch "A" lên một tiếng, mặt hơi nóng lên, chàng chưa từng bao giờ có ước hẹn với nữ tử, hà huống chi lại là một tài nữ tài mạo song toàn chủ động ước hẹn, vừa kinh ngạc vui mừng vừa hơi bẽn lẽn, toan lên tiếng thì bàn tay bỗng bị Yến Tiểu Tiên bóp chặp, đau thấu xương, xém chút nữa la lên thành tiếng.

Yến Tiểu Tiên cười "Hắc, hắc", nói: " Đa tạ Tiêu cô nương có lời mời, đại ca ta nhất định chọn ngày bái phỏng, chỉ tiếc hôm nay có việc phải làm, đành xin cáo lui trước." Rồi không đợi Sở Dịch nói, kéo chàng xuống lầu đi thẳng.

Sở Dịch không hiểu ý thế nào, chỉ có thể hướng về Tiêu Vãn Tình cười nhẹ một tiếng, bỏ lại hàng trăm cử tử đang đứng chết lặng, cáo từ ra về.

Rời khỏi tửu lâu, Sở Dịch không nhịn được ngạc nhiên hỏi: "Hiền đệ, đệ không phải muốn thuyết phục Tiêu cô nương hành quyển ư? Cô ấy cung kính mời chúng ta gặp mặt như thế, đệ sao lại bướng bỉnh bỏ đi?"

Yến Tiểu Tiên cười "Hắc, hắc", dịu giọng:" Đại ca, không thể nóng vội được, Tiêu mỹ nhân là nhất đẳng hoa khôi, tài tử muốn gặp mặt không một ngàn thì cũng tám trăm, huynh nghĩ rằng chỉ với một khúc sáo tầm thường mà có thể chiếm được trái tim nàng sao? Nhân khi nàng mới sinh hảo cảm với huynh, lại đang đầy hiếu kỳ, hãy đột ngột ngừng lại, làm ra vẻ thần bí để cho nàng tưởng nhớ, mong muốn gặp lại. Đây gọi là muốn bắt phải thả, là pháp môn cao nhất để theo đuổi mỹ nhân."

Sở Dịch đỏ mặt, cười nói: "Hóa ra hiền đệ đã có ý hết cả rồi"

Yến Tiểu Tiên chỉ cười, không đáp, trong mắt thoáng qua thần sắc bi thương.

Mặt trời ngả về phía tây, tuyết trên đường dọc hai bên bức tường hòang thành màu đỏ đã tan quá nửa dưới ánh dương quang rực rỡ.Hai người đảo nửa vòng quanh tường thành, xuyên qua thượng môn, tiến vào hoàng thành nguy nga, thẳng đến dinh thượng thư để đệ trình "văn giải", "gia trạng".

"Văn giải" là thư giới thiệu thí sinh do các châu phủ Tây Đường hoặc Quốc tử giám viết ra, giới thiệu sơ lược tình hình gia thế, quê quán của thí sinh. Còn "gia trạng" là bản lý lịch do thí sinh tự điền, chứng thực gia thế, thân phận.Tây đường rất chú trọng môn phiệt, vì thế "văn giải" và "gia trạng" có tác dụng rất quan trọng.Chỉ còn sáu bảy ngày nữa là đã đến kỳ khảo thí, cự tử tiến kinh so với ngày thường đông hơn rất nhiều. Phía trong hoàng thành người qua lại đông đúc, hầu hết là sĩ tử đến nộp "văn giải", " gia trạng".

Sở dịch, Yến Tiểu Tiên đến cổng phủ thượng thư, chen vào đám đông, theo đúng mẫu gia trạng thư viết ở cửa cẩn thận điền vào rồi giao nộp cho quan viên lễ bộ đứng ở cửa.Sau khi nhận dấu "thông bảo", để lại tên khách điếm, liền an tâm rời khỏi dinh thượng thư.

Dòng người vẫn ào lên ầm ầm, vô số thí sinh chen lấn nhau, qua lại như mắc cửi.

Sở Dịch lần đầu tiên trong đời được tận mắt thấy tình cảnh này, thầm tính từng bao nhiêu người thế này tranh nhau 30 suất trúng tuyển, cảm thấy chán nản, không biết là vui hay là buồn nữa.

Rời khỏi hoàng thành, thấy hãy còn sớm, hai người nhân tiện dọc theo con đường lớn ở thượng môn đi dạo xuống phái nam, xuyên qua sở Vụ Bổn, sở Sùng Nghĩa, rồi quay ngược trở lại khách điếm.

Cả hai vừa tiến vào cửa khách điếm, đã thấy tiểu nhị ra nghênh đón, thần tình kích động, xun xoe cười, nói:" Nhị vị công tử cuối cùng cũng đã về. Người của vương phủ đã chờ hai vị ở đại sảnh lâu lắm rồi!"

"Vương phủ? Người của vương phủ chờ chúng ta?" Sở Dịch kinh ngạc, không tin vào tai mình.

Vương Lý Huyền là em thứ bảy của Đường Nguyên Tông, cũng là nhân vật đệ nhất phong vân ở Tây Đường, bởi vì rất yêu ca vũ, nên được xưng tụng là "nhạc vương".Năm hai mươi tuổi, Lý Huyền trợ giúp Đường Nguyên Tông một đòn diệt trừ thái hậu Văn Trạch Thiên, tiêu diệt lọan đảng, bình định Thổ phiên(Tây Tạng), là đệ nhất công thần phò giúp Đường Nguyên Tông đăng cơ.Sau khi Đường Nguyên Tông lên ngôi, ông ta hiểu thấu đạo làm quan, công thành thân thối, tự động giao trả binh quyền, thanh thản làm vương gia. Suốt mười hai năm qua, ông ta sống rất xa hoa, chỉ thích tầm hoan tác lạc, không quản gì đến chính sự, ngược lại càng làm hoàng đế tin tưởng, gia tăng ân sủng.

Để đề phòng hoàng thân quốc thích và các đại thần trong triều câu kết, Tây Đường có một điều luật bất thành văn quy định: Tất cả vương hầu không được kết giao với quan viên, võ tướng tứ phẩm trở lên tại nhà. Tức là ngoại trừ giao thiệp nơi công cộng, tửu lâu, kỹ viện ra, còn thì các nơi khác đều có thể bị quân cấm vệ điều tra thẩm vấn.

Chỉ duy nhất Vương Lý Huyền là ngoại lệ. Trong tất cả các vương hầu, chỉ có mình ông ta có thể tùy ý thiết tiệc tại vương phủ mời công khanh vương hầu, tam giáo cửu lưu (tất cả mọi người), tiệc tùng ca hát cả đêm mà không bị ai hỏi han quấy nhiễu. Thậm chí hoàng đế cũng thường đến vương phủ cùng vui chơi. Có thể nói ông ta quả là đương triều đệ nhất hồng nhân vậy.

Nhưng tại sao một vương gia tôn quý như vậy lại phái người tìm gặp một sĩ tử vô danh theo cách này?

Sở Dịch như lạc trong sương mù, cảm thấy mờ mịt không hiểu được.

Yến Tiểu Tiên như đã biết trước chuyện gì, cười cười đáp trả: " Ta biết rồi". Nói xong liền bước vào đại sảnh.

Trong đại sảnh là một lão già mặc quần áo hoa lệ, thấy hai người tiến vào liền lộ sắc mặt vui mừng, tiến lên khởi hành đại lễ, cung kính: " Yến công tử, Sở công tử, tại hạ chờ ở đây đã lâu"

" Là lão sao!" Sở Dịch giật mình thốt, lão già không ai khác chính là chưởng quỹ của Tiên Âm tập Trương Bảo Hiền. Lão là người do vương phủ phái đến thật sao? Trong đám vương tôn quý hầu của Tây Đường cũng có nhiều người mở tiệm làm thương nghiệp để kiếm tiền, cũng có khả năng Tiên Âm Tập là của vương phủ?

Yến Tiểu Tiên cười nói:" Trương chưởng quỹ có nhạc khí mới gì đến cho chúng ta?"

Trương Bảo Hiền cung kính:" Tại hạ phụng mệnh vương gia, thỉnh hai vị công tử đến vương phủ tham dự dạ yến…" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lão ngẩng đầu lên nhìn Yến Tiểu Tiên, cẩn trọng nói tiếp:" Nếu công tử có thể mang theo "lộng ngọc bích hoàng tiêu" cùng Sở Dịch công tử địch tiêu hợp tấu một bài, vương gia nhất định vô cùng hoan hỉ."

Sở Dịch đột ngột nghĩ ra: " Nguyên lai là do lão bày ra chuyện này, vương gia yêu mến ca vũ, biết hiền đệ có tiêu quý, tự nhiên là muốn được nhìn tận mắt, nghe tận tai…"

Trong lòng đột nhiên chấn động, chợt hiểu ra Yến Tiểu Tiên vì sao lại đưa chàng đến Tiên Ân tập.

Yến Tiểu Tiên cố ý tiêu phí ngàn vàng để mua "tuyết trung mai ngọc thúy", sau lại chê là đồ giả rồi đập vỡ tan, tiếp đó coi như không có chuyện gì xảy ra tuyên bố là đang sở hữu lộng ngọc cổ tiêu, tất cả bất quá là nhằm dẫn khởi sự chú ý của Trương Hiền Bảo, để lão kể với vương gia, khiến ông ta tự động bày kiệu tám người khiêng mời bọn họ hai người nhập phủ.

Hoàng thượng đương triều rất ân sủng vương gia, quý tân trong vương phủ tùy tiện chọn ra một người cũng là nhân vật hạng ba hạng tư trong thành đô. Nếu được thể hiện tài năng trước những người này, còn không hơn là "hành quyển" với lễ bộ quan viên hàng trăm lần ư?

Nghĩ thấu được điều này, Sở Dịch vừa mừng vừa sợ, tinh thần đại chấn.

Yến Tiểu Tiên "A" lên một tiếng, làm ra vẻ kinh ngạc, nhướng mày, hớn hở nói:"Vương gia đã có lệnh, bọn ta sao dám khước từ? Thỉnh Trương chưởng quỹ chờ giây lát, bọn ta lên lầu mang ngọc tiêu xuống.". Nói rồi kéo Sở Dịch, cười cười đi xuyên qua đám đông, thẳng tiến lên lầu. Vào đến phòng, Sở Dịch không kìm được cười hỏi:" Hiền đệ, nguyên lai đệ đã sớm nhắm tới hội yến nơi vương phủ, vì vậy tại tửu lâu không chút băn khoăn từ chối Tiêu cô nương đúng không? Hầy, chiêu này cũng gọi là muốn bắt thì phải thả, phải không?"

" Chiêu này kêu là Khương Thái Công điếu ngư – nguyện giả thượng câu*"-Yến Tiểu Tiên cười-"Đại ca, huynh có bài chúc văn nào đắc ý nhất hãy mang theo, để cho vương tôn quý hầu tại vương phủ đại khai nhãn giới.

Sở Dịch chọn ra khoảng mười trục thơ, nhìn Yến Tiểu Tiên đứng yên bên cạnh, kỳ lạ, hỏi:"Hiền đệ, lộng ngọc bích hoàng tiêu của đệ đâu? Sao không lấy ra?"

Yến Tiểu Tiên bật cười, nhẹ giọng nói:" Ngốc ca ca ơi, huynh cũng tin là đệ có lộng ngọc bích hoàng tiêu ư?"

Sở Dịch thất kinh, hốt hoảng: " Đệ…đệ không có lộng ngọc bích hoàng tiêu ư? Sao lại thế….?Như vậy không phải là tội khi quân sao?". Toàn thân lạnh giá, như rơi xuống vực sâu, những hoan hỉ vừa mới đây trong giây lát như biến mất hết.

Theo luật Tây Đường, chủ ý lừa dối thân vương, có thể bị tội khi quân, nhẹ thì đi đày, nặng thì diệt tộc.

Yến Tiểu Tiên vẫn bình tĩnh, không chút hoảng loạn, hớn hở rút từ tay áo ra một đoản ngọc tiêu dài cỡ một thước, nhẹ xoay người, nháy mắt nói:" Đại ca, "lộng ngọc bích hoàng tiêu" là thần vật, phàm nhân làm sao thấy được? Đệ bảo đây là "lộng ngọc bích hoàng tiêu", ai dám bảo không phải?"

Sở Dịch không thốt nên lời, không tưởng được hắn lại bạo gan như thế, kinh ngạc đứng sững, hốt nhiên cảm thấy lời hắn nói ra thật hoạt kê, kỳ quái, lại không thể cười được, lắc đầu cười khổ: " Đệ….Đệ thật là đồ ma tinh liều lĩnh mà"

Yến Tiểu Tiên diện mục chân thành nhìn Sở Dịch, yếu ớt hỏi" Đại ca, nếu quả đệ là tiểu ma tinh thật, ca ca có hối hận là đã quen biết đệ không?"

Sóng mắt ôn nhu, như khóc như cười, thần tình vô cùng cổ quái, dáng điệu thê lương, nhợt nhạt, thật làm lay động nhân tâm.

Sở Dịch trong lòng xung động, nhiệt huyết dâng trào, nắm chặt tay Tiểu Tiên, cười:" Đồ ngốc à, không đỗ trạng nguyên, không làm quan lớn cũng có sao? Có thể có được đệ là tri kỷ đã là đệ nhất khóai sự trong đời ta rồi"

Tâm lý đã có chủ ý, nếu " lộng ngọc bích hoàng tiêu " bị phát hiện là đồ giả, một mình sẽ gánh hết tội, yêu trảm (chém ngang lưng) cũng mặc, chém đầu cũng mặc, nhất quyết không làm liên lụy đến nghĩa đệ.

Yến Tiểu Tiên cười hớn hở, gương mặt sáng bừng, hoan hỉ không thể nói hết được, đột nhiên hơi e lệ, rụt tay lại, bẽn lẽn cười, nói: "Đại ca, đi thôi. Trương chưởng quỹ đang nóng ruột kìa"