Tiên Sở

Chương 109: Đại nhạn chi minh(P3)




Đường Nguyên tông dưới sự hộ vệ của bọn người Đỗ Thải Thạch,ngạo nghễ quay lại Hưng khánh cung.

Lý Tư Tư bị đẩy xuống Cửu trọng địa lao,do cao đồ của Đại Bi phương trượng Tuệ Năng cùng Tuệ Ngộ canh phòng nghiêm mật,đợi sau Tiên Phật đại hội sẽ truy hỏi nơi dấu Ngọc Hành kiếm cùng Tử vi tinh bàn.

Sở Dịch phái người đi khắp nơi phao tin mình bị bắt, cùng đạo ma quần hùng thương nghị chi tiết các kế hoạch cho ngày mai,sao cho tổn thương ít nhất,mà một lưới bắt trọn ma môn yêu loại.

Đến khi mọi thứ được an bài thỏa đáng thì đã là canh ba.Mọi người ai nấy đều đi nghỉ ngơi,hoắc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc xếp bằng điều khí,chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.

Sở Dịch vươn vai,tâm tình nhẹ nhõm.Quay đầu nhìn lại,hắn liếc thấy Tô Mạn Như một mình đứng dựa vào cửa sổ,bạch y bay phần phật,mắt huyền thoáng chốc chằm chú nhìn hắn,tim đập thình thịch, liền đứng lên,đi đến chỗ nàng.

Tô Mạn Như mặt thoáng ửng hồng, quay đầu lại,giả vờ không nhìn thấy hắn.

Sở Dịch cười hi hi nói:

-"Tô tiên tử, giờ cô tin ta chưa?"

Tô Mạn Như khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

-"Sư tôn tuy không phải là do Sở Cuồng Ca hại, nhưng hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.Nếu không phải sư tôn đối với hắn thủy chung khó quên tình,thì đâu bị một xâu chuỗi đánh lừa chứ?"

mắt nàng đỏ lên, lệ châu muốn trào ra.

Sở Dịch lòng rung động, hận không thể ôm nàng vào lòng, lấy tay gạt nước mắt cho nàng,vỗ yên nỗi bi thương trong tim nàng,

Mắt liếc qua, thấy Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình đang sánh vai nhau ngồi dựa vào tường, như cười như không nhìn hắn,lương tâm trỗi dậy,vội vã lùi lại một bước,ho khan một tiếng nói:

-"Tô tiên tử cô yên tâm, lệnh sư là người Sở thiên đế yêu nhất, cho dù vì ông hay là vì cô, ta cũng dốc hết toàn lực, điều tra cho rõ chuyện này."

Hắn quay người vẫy tay, gọi Tiêu Vãn Tình hai người đến,nghiêm mặt nói:

-"Tình nhi, nàng có nhớ Sư tôn nàng từng từ tay Sở thiên đê đoạt được một xâu niệm châu không?"

Tiêu Vãn Tình liếc nhìn Tô Mạn Như một cái, khóe miệng mỉm cười nói;

-"Làm sao không nhớ được?Mỗi lúc sư tôn nhớ đến Sở thiên đế, thường lấy ra,vừa nhìn, vừa bần thần rơi lệ..."

Sở Dịch nói:

-""Thế nàng có nhớ bà ta đã đưa xâu niệm châu đó cho ai không?"

Thoại âm chưa dứt,từ phía sau bỗng truyền lại tiếng Đại Bi phương trượng thở dài nói:

-"A di đà phật, Tiêu cô nương đừng có trêu Sở vương gia nữa.Xâu niệm châu đó từ lâu lắm rồi đã rơi vào tay lão nạp,lúc đó gia gia của Tiêu cô nương chắc còn chưa ra đời, làm sao mà cô thấy qua được?"

-"Ở trong tay phương trượng?"

Mấy người Sở Dịch nhìn nhau,lòng rất ngạc nhiện, không lẽ hòa thượng diện mạo từ bi này lại có liên quan đến cái chết của Niêm Hoa đại sư sao?

Đại Bi phương trượng than:

-"Tô cô nương,cô có biết vì sao trước khi lệnh sư viên tịch, vẫn dùng ngón tay viết lên nền đất ba chữ:"Đại Nhạn tháp" không?Không phải vì hung thủ cùng Đại nhạn tháp có liên quan gì, mà là vì những gì đã xảy ta trong tòa tháp này, bà đến chết cũng không thể quên được."

Tô Mạn Như vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhíu mày nói:

-"Thỉnh phương trượng nói rõ ra?"

Đại bi phương trượng từ từ nói:

-"Đó là chuyện xảy ra cách đây lâu lắm rồi.Năm đó trong lúc Niêm hoa đại sư cùng sư tỷ người vân du trung thổ,từng trú trong tệ tự.Ngày mười lăm tiết nguyên tiêu,Niêm Hoa đại sư dưới gốc hứa nguyện thụ lần đầu gặp Sở Thiên đế,từ đó rễ tình bén sâu,chém cũng không đứt.Lúc bọn họ còn nồng thắm, thường bí mật gặp mặt trên Đại Nhạn tháp.Vì đó đối với bà mà nói,Đại Nhạn tháp này, là mảnh đất kiếp này vĩnh viễn khó quên..."

Tô Mạn Như thu ba lưu chuyển, nhìn chăm chú hàng thơ viết trên tường,thấp giọng ngâm:

-" vấn xuân phong, tương tư thị hà vật? Hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ, toàn thị điên cuồng liễu nhứ...Bài thơ này,là do bọn họ lúc đang yêu nhau lưu lại sao?"

Đại Bi phương trượng lắc đầu,trong mắt lóe lên thần sắc bi thương chán nản, thấp giọng nói:

-"bài thơ này thật ra là do lệnh sư khắc lên đêm đó...Đêm đó cùng đêm nay có chút giống nhau, cũng là một đêm trăng tròn,trên Đại nhạn tháp này tập trung mấy mươi cao thủ tuyệt đỉnh của đạo phật các phái,tất cả cả đêm đợi một người.Nhưng người đó không phải là Sở vương gia, mà chính là Sở Thiên đế lúc còn thanh niên..."

Sở Dịch ngạc nhiên, trong đầu đột nhiên lóe lên một bức tranh mơ hồ,trăng tròn, tòa tháp cao, tiếng ca, huyết chiến...dường như hắn còn nhớ rất rõ,lại dường như đã quên mất từ lâu.

Đại Bi phương trượng nói:

-"Lúc đó Sở thiên đế đã luyện thành "Thái Ất ly hỏa đao!,chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đã chiết chết mười mấy cao thủ cấp tản tiên của các phái Thanh Thành,Long Hổ, Nga Mi,uy chấn thiên hạ, thành người trong ma môn mà sau này ai ai cũng muốn trừ:" Thái Ất thiên đế".Hắn đến Đại Nhạn tháp này, là để gặp một người.Tuy hắn biết đạo phật các phái tập trung ở đây đều là cừu gia,tuy hắn biết chuyến đi này hung đa cát thiểu, nhưng hắn cuối cùng vẫn đến..."

Tô Mạn Như run lên, thấp giọng nói:

-"Người đó là sư tôn của tôi?"

Đại Bi phương trượng gật đầu nói:

-"Không sai.Mọi người trong thiên ha đều nói Sở Thiên đế đi vào ma đạo.. đều là do lệnh sư mà ra.Năm đó phụ thân của Sở Thiên đế bại lộ thân phận ma môn,bị đạo phật các phái vây công, lênh sư theo mệnh lệnh của sư tỷ,trước mặt quần chúng cắt đứt với Sở Thiên đế, làm hắn bị đả kích lớn.Về sau, hắn năm lần bảy lượt xin lệnh sư cho được nói chuyện một lần nữa, nhưng đều bị sư tỷ bà ngăn cản.Sở Thiên đế vốn là người chí tình,dễ đi đến cực đoan,thấy lệnh sư tuyệt tình như thế, tự mình phát cuồng,rơi vào ma đạo càng lúc càng sâu..."

Thấy Tô Mạn như thần tình ảm đạm,muốn nói lại dừng, Sở Dịch vội nói:

-"Đại sư nói thế sai rồi.Niêm Hoa đại sưu nếu thật sự tuyệt tình như thế, đã không bị trên trộm đó sát hại..."

Thoại âm chưa dứt, bị Yến Tiểu Tiên véo cho một cái,đau đến thấu tim rách phổi, vội vã ngậm miệng lại (sợ vợ thế à @.@)

Đại Bi phương trượng tiếp tục:

-"Cho đến lúc Sở thiên đế lấy được "Thái Ất nguyên chân đỉnh" thiên hạ đều mong mỏi, đạo phật các phái ép Từ Hàng Tịnh trai, lấy Niêm Hoa đại sư làm mồi, trong Đại Nhạn tháp thiết lập trùng vây.Đêm ấy,Ta trùng hợp cùng với lệnh sự,ngồi trong phòng nơi đỉnh tháp.Nàng sắc mặt trăng bệch, đi tới đi lui,mỗi lần bên ngoài có chút động tĩnh gì, là lại tâm phiền ý loạn,nhè nhẹ run rẩy.

Đến canh hai, Sở thiên đế tới.Hắn đứng trên góc máy của Đại hùng bảo điện,lớn giọng nói:

-"Tuyết Liên Hoa,nàng có nhớ năm đó tiết trung thu, cũng trên Đại Nhạn tháp này,ta vì nàng làm một bài ca không?Đến giờ ta vẫn còn nhớ từng chữ lời bài hát ấy."

Nói đến đó,hắn lớn tiếng bắt đầu hát..."

Đại Bi thiền sư ngẩng đầu lên, bần thần nhìn chăm chú lời thơ nọ, thấp giọng đọc: xem tại TruyenFull.vn

Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi

Chân trời góc bế, vạn mối ngàn tơ

Ai ai sao cũng rối bời đảo điên

Nghìn núi vạn sông lại một năm

Én về lại mái hiên, người xưa nơi đâu hỡi

Đời người ly hận như cây cỏ

Càng đi xa,lại càng nhớ nhung thêm

Tình cờ gặp, lúc mai vàng mưa đổ

có làm được gì đâu chỉ một lần.

Chỉ hận thân này không phải cá lội

Một dòng sông nước xuân

Miên miên theo hướng biển đông."

(" vấn xuân phong, tương tư thị hà vật?

Hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ, toàn thị điên cuồng liễu nhứ.

Vạn thủy thiên sơn hựu nhất niên,diêm tiền quy yến, tri phủ, y nhân tiêu tức?

Nhân đạo ly hận như xuân thảo, canh hành canh viễn hoàn sanh,

thiên hựu phùng, mai tử hoàng thời vũ,

chẩm nại đắc, giá thứ đệ!

Chỉ hận thử thân phi du ngư,

nhất giang xuân thủy,

miên miên lưu hướng đông hải khứ?? ")

Giọng ông đàm ấm thấp trầm,giống như giọng người chưa từng đọc qua thơ tình nam nữ,nghe không hỏi có chút miễn cưỡng,nhưng người nghe đều cảm thấy sóng lòng cuộn khởi, dâng lên từng trận bi khổ không tên.

Đại Bi phương trượng kể tiếp:

-"Lúc này quần hùng mai phục xung quanh nhao nhao xông ra, như cuồng phong mưa vũ tới tấp đánh vào hăn.Chớp măt, Sở Thiên đế đã bị thương mấy chỗ, những hắn không hề để ý, vừa xoay người chống đỡ, vừa hát to..."

"Niêm Hoa đại sư đứng bên cửa sổ, cả người run rẩy,ánh trắng chiếu lên khuôn mặt bà, nước mắt lã chả,khóe miệng mấp máy, dường như muốn hô hoán điều gì, nhưng lại không hề phát ra chút âm thanh nào.Ta lúc đó lòng sinh lo lắng, chỉ sợ bà đột nhiên xông ra khỏi Đại Nhạn tháp, cùng Sở Thiên đế trốn chạy,vì thế giám sát bà chặt chẽ, không dám lơi lỏng lúc nào..."

Sở Thiên đế lúc hát lúc gián đoạn hát lên bài ca đó, những vết thương trên thân ngày một nhiều, nhưng hắn vẫn thủy chung không hề có ý chạy trốn.Niêm Hoa đại sư vừa nghe, vừa khóc không ra tiếng,vươn tay dùng đầu ngón tay khắc bài thơ này lên vách đá.Mỗi nét bút đều họa rất sâu,ngón tay bị rách,máu tươi từng dòng nhỏ rơi xuống đất,nhưng bà không hề phát giác..."

Sở Dịch chăm chú nhìn, quả nhiên thấy trên vách đá còn lưu lại dấu vết lờ mờ, trong lòng u ám.

Yến Tiểu Tiên hứ lên một tiếng, cau mày nói:

-"Bà ta đã yêu Sở Cuồng Ca như thế, sao không xông ra ngoài chạy trốn theo ông? khắc chữ lên trên đá này thì có ích gì? để hậu nhân nhìn thấy thương cảm sao?"

Đại Bi phương trượng mỉm cười,nụ cười mang theo vài phần khổ sở, đáp:

-"Niêm hoa đại sư viết xong mấy câu này, sững người nhìn một lúc lâu, tựa hồ không hề nghe thấy những âm thanh bên ngoài.Đột nhiên, bà thấp giọng nói:

-"Sở lang,sở lang, vì sao chàng không hiểu cho lòng ta chứ?"

Sau đó xoay người lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ.Ta cứ tưởng bà muốn bỏ trốn, định ngăn lại, nhưng lại phát giác bà đâm đầu xuống,rơi thẳng xuống đất...."

Mọi người thất thanh kêu lên.

Tiêu Vãn Tình than:

-" Bà ta không dám cãi mệnh thầy, nhưng lại không chịu được khi thấy tình lang bị thảm sát ngay trước mắt, vì thế mới tự sát để biểu lộ tâm ý."

Sở Dịch hơi run lên, nhớ đến tình cảnh trong vòng vây của đạo phật quần hùng, Đường Mộng Yểu che trước mặt hắn,khổ sở cầu xin, nhìn quay đầu nhìn về phía nàng.

Trong đêm tối, đôi mắt dịu dàng cũng nàng cũng đang nhìn về phía hắn, giống như hai hòn xuân thủy,lấp lánh rung động lòng người.

Lòng hắn chấn động, như bị cái gì đong đầy tâm phế, ngọt ngào, chua xót, đau thương,không thể hít thở.