Trong căn phòng nhỏ, Hạ Nguyệt Đình co người nằm trên giường, mặt trắng bệch, đôi mắt mờ mịt. Cô không biết phải làm sao hết, cô đã lừa cả nhà rằng Tiểu Hứa là người thân của cô, đã sớm biết thân phận thật của Đỗ Vương lại không báo, nên mới bị Đỗ Vương lợi dụng giúp anh rể khôi phục trí nhớ, anh rể ở lại thì tốt rồi, nếu anh rể bỏ đi..... Thì cô chính là tội nhân, cả nhà sẽ hận chết cô mất!
Ai đó làm ơn nói cho cô biết cô phải làm thế nào để thay đội cục diện này đi! Cô thật sự rất sợ, cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, nhưng sao lại khó như vậy?
Hạ Nguyệt Đình càng nghĩ càng sợ, rúc đầu sâu thêm vào chăn, tay ôm chặt ót, rồi bỗng phát hiện mình thật giống một con đà điểu, khi gặp nguy hiểm sẽ lập tức vùi đầu cho rằng mình đã trốn nhưng thực chất đang để lộ thân mình to lớn cho thợ săn bắt được.
Là bọn họ bức cô thành một con đà điểu!
Trước cửa khách sạn Duyên Lai, mẹ Hạ tay cầm dao chặt thịt, tay vặn lỗ tai Hạ Mộng Lộ trách, “Con ngốc à? Không biết đi tìm cha mẹ? Nếu không nhờ Nguyệt Đình nói, có phải chờ nó bỏ đi rồi mới về nhà khóc lóc?”
Hạ Mộng Lộ hít hít mũi. Người kia không còn là A Hải, đã là một người xa vời tới mức nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, nếu không nhờ duyên phận, có lẽ hai người vĩnh viễn không có cơ hội gặp. Giờ cô đang rất rối, buổi sáng còn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế giới, tại sao chỉ trong chớp mắt đã mất hết tất cả?
Trách A Hải? Cô có tư cách gì mà trách? Người ta cũng chẳng phải cố ý lừa gạt, là do cô quá ngây thơ, không suy nghĩ kỹ càng đã yêu người ta, rồi kết hôn, rồi làm chuyện thân mật!
Tại sao Vũ Hinh lại không nói sự thật? Tại sao Đỗ Vương lại nói đó là anh họ mình? Cô đúng là đồ ngu! Bây giờ mới phát hiện từ khi tới đây, Đỗ Vương chưa bao giờ kể về quá khứ của A Hải, có lẽ người ta lười bịa chuyện, khinh thường lãng phí thời gian để lừa cô thêm.
Cô lại đi tin người ta là vệ sĩ gì đó, còn nói dù người ta có giết người cũng không quan tâm, nhưng chỉ chớp mắt người ta đã thành người đứng đầu bang Long Hổ. Xã hội đen có thể không giết người? Nhưng cô vẫn như trước, chẳng quan tâm, hay nói khác hơn cô không phải không quan tâm mà là không có tư cách để quan tâm, người ta có người nhà, có vợ, còn Hạ Mộng Lộ cô là gì? Chỉ là người thứ ba!
Từ bỏ sao? Không! Cô không cam lòng, không muốn buông tha! Sao có thể nói quên là quên chứ? Anh chính là A Hải của cô, cô không cách nào quên được sự dịu dàng, và từng giây phút ngọt ngào bên nhau được!
Đúng! Cô phải tranh thủ, không phải nói hạnh phúc là do tự mình giành lấy sao? Dù thất bại, tương lai cũng không phải hối hận!
“Thằng nhóc này! Đúng là đồ quên ân phụ nghĩa, chúng ta tốt với nó như vậy, còn định giao tất cả gia sản cho nó, trông nhờ nó dưỡng già, vậy mà.... ....! Chúng ta đi tìm nó hỏi cho rõ!” Ba Hoắc đỏ mắt kéo Hạ Mộng Lộ lên lầu, hung hăng đập cửa phòng Lạc Vân Hải, “A Hải, mau ra đây.......”
“Két!”
Cửa mở ra, Hạ Mộng Lộ vui mừng lau nước mắt, vọt vào đầu tiên, nhưng bỗng dừng lại giữa chừng, kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi trên giường với tư thế cao quý, người đó hoàn toàn khác xa A Hải trong lòng cô!
Người đó cắt tóc ngắn, dùng keo xịt tóc vuốt tất cả tóc mái ra đằng sau, lộ ra vầng trán cao, dù trời rất nóng vẫn mặc tây trang thắt cà vạt thẳng thóm, mím chặt đôi môi mỏng, giống như loài chim ưng cao ngạo và cô độc trên bầu trời, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như quý tộc.
Lúc này mấy người đã hoàn toàn tin tưởng A Hải quả đúng là Lạc Vân Hải, người được xem như vua của xã hội đen! Nhưng điều này cũng không thể ngăn bọn họ đòi lại công bằng cho Hạ Mộng Lộ! Mẹ Hạ khóc nói, “A Hải, con có còn nhận mẹ vợ không?”
Lạc Vân Hải vẫn ngồi im không nói.
Thấy vậy, ba Hạ vung cây gậy gõ mạnh lên bàn, đạp bay khay trà, “Thằng nhóc này! Lúc trước nếu không phải cậu luôn miệng hứa hẹn, tôi tuyệt đối sẽ không giao con gái cho cậu, giờ cậu muốn làm thế nào? Cậu là Lạc Vân Hải, là cậu chủ nhà họ Lạc, chúng tôi chọc không nổi, cũng không với cao nổi, nhưng chúng tôi cũng là người, cũng có tình cảm, có lòng tự trọng, có quyền bảo vệ tình cảm của mình, đúng không?
“Tình cảm?”
Lạc Vân Hải quay đầu lại nói, “Đúng là một năm qua mấy người chăm sóc tôi, chưa bao giờ đối xử tệ, nhưng mục đích ban đầu của mấy người là để được lợi từ tôi, không phải sao?”
“Ý của cậu là, không nhận tôi là cha nuôi nữa?” ba Hoắc không thể tin Lạc Vân Hải sẽ nói những lời này, bèn tiến lên hỏi.
“Chú nhận tôi làm con nuôi, không phải cũng vì nhà họ Hạ sao? Chú cho tôi cái gì, tôi đều giao lại cho Hạ Mộng Lộ hết, về mặt pháp luật thì chúng ta không nợ nhau gì cả!”
Mỗi lời của Lạc Vân Hải chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào lòng Hạ Mộng Lộ, rõ ràng vẫn gương mặt đó, nhưng tại sao khí thế lại khác nhau quá chừng? Sao có thể nói ra những lời vô tình như vậy? Phải chăng trong lòng anh, cô chẳng phải bảo bối gì hết mà chỉ là một người xa lạ?
Ba Hạ gật đầu nói, “Được! Chuyện đó coi như xong, nhưng còn con gái tôi, cậu không thấy nợ nó gì sao?”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một chút!” Lúc này Lạc Vân Hải mới chuyển mắt nhìn sang Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ gật đầu một cái, “Được! Cha mẹ, cha nuôi, mọi người cứ ra ngoài trước, con nói chuyện với anh ấy một chút!”
“A Hải, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, tình cảm của con người không thể chỉ tạo dựng nên trong nháy mắt! Ban đầu, quả thật mẹ thấy con được việc nên mới chịu giữ lại, nhưng về sau mẹ đã thay đổi suy nghĩ, đồng ý giao con gái của mẹ cho con, chứng minh mẹ đã đón nhận con, không muốn chiếm lợi gì từ con hết! Mẹ vốn định phân nhà, nhưng do con tự nói không, nên mẹ định cứ để đó về sau sẽ cho hai đứa hết, mẹ tuyệt đối không gạt con, tin hay không tùy con!”
Chờ mọi người đi ra hết, Hạ Mộng Lộ mới bước từng bước một về phía Lạc Vân Hải, ngồi xuống bên cạnh anh, run rẩy vươn tay vuốt ve gương mặt anh, ép mình nở nụ cười, “Anh yên tâm, em sẽ không ồn ào gì hết, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không, có phải hiện tại trong lòng anh đang rất khổ sở?”
Lạc Vân Hải rủ mắt xuống, mím môi gượng cười, “Đúng vậy!”
“Bởi vì anh cảm thấy anh đã phản bội cô ấy, cho nên khổ sở đúng không?”
Lạc Vân Hải lại gật đầu, móc thuốc lá ra đốt một điếu, rồi thở dài nói, “Chúng tôi chơi chung từ thời tiểu học, đến nay đã hơn hai mươi năm. Tôi đã quen nụ cười, nước mắt của cô ấy, quen có cô ấy bên cạnh, quen những món cô ấy nấu. Chúng tôi cũng từng cãi vã, nhưng cô ấy rất hiền, chưa bao giờ oán trách tôi, luôn cố chịu đựng một mình, cho đến khi tâm tình tốt lên mới lại gặp tôi. Mỗi khi thấy cô ấy như vậy, tôi rất áy náy, từ nhỏ đã tự nhủ, phải luôn yêu cô ấy, bảo vệ, chăm sóc, không để cô ấy buồn.
Khi cô ấy nói tôi sắp làm cha, tôi đã kích động tới mức mất ngủ hai đêm liền. Khi chúng tôi đi đăng ký kết hôn, cô ấy nói cô ấy là cô dâu hạnh phúc nhất thế giới! Cứ nghĩ sau này chúng tôi sẽ giống như cha mẹ tôi, hạnh phúc bên nhau tới già. Đáng tiếc, vào ngày diễn ra hôn lễ, tôi đã thất hứa, không bảo vệ tốt cô ấy, còn hại chết con của chúng tôi. Hạ Mộng Lộ, tôi biết cô đang đau khổ, nhưng tôi nói cho cô biết những điều này không phải để làm cô tổn thương, mà chỉ mong cô hiểu, giữa chúng ta chỉ là trò đùa của ông trời, tôi không thể cho cô cái gì!”
Hạ Mộng Lộ cười khẽ nói: “Trong lòng anh, em và anh, chẳng qua chỉ đơn giản là một trò đùa?”
“Em đã hai mươi lăm, có một số việc, dù tôi không nói, em cũng có thể hiểu được!”
“Làm sao đây? Em không hiểu! Không biết hết lòng yêu một người cũng là một loại sai lầm! Em chưa từng có ý nghĩ sẽ tổn thương đến người khác, nhưng bây giờ em muốn ích kỷ một lần, muốn anh lại trở thành A Hải của em, có được không?” Hạ Mộng Lộ vừa nói vừa cố nén nước mắt.
Lạc Vân Hải im lặng.......
Hạ Mộng Lộ đứng lên nói, “Anh hãy suy nghĩ kỹ đi, không cần trả lời gấp. Trong lòng em, A Hải chính là chồng em, ai cũng đừng mong cướp anh ấy đi! Mặc kệ anh ấy là ai, mang tội giết người cũng được, là thanh niên xấu, hay là Lạc Vân Hải cũng được, anh ấy mãi là chồng em! Em biết hiện tại em rất yếu ớt, nhưng chỉ cần em không từ bỏ, thì anh ấy sẽ trở lại. Em là Hạ Mộng Lộ, chủ tương lai của khách sạn Bồng Lai, khi nào anh suy nghĩ xong, hãy trở lại nói cho em biết quyết định của anh!” Cô không muốn hạnh phúc của cô biến mất chỉ sau một cuộc nói chuyện ngắn gọn.
A Hải, lần này, em lựa chọn tin tưởng duyên phận, nghe theo số mệnh, mong anh hãy nhớ từng kỉ niệm chúng ta đã có trong một năm qua, đừng qua loa cho xong, còn lại, dù là núi cao vực sâu, em cũng tình nguyện đi với anh.
Lạc Vân Hải ngồi im thật lâu. Không hề nghĩ, một cô gái nho nhỏ như vậy lại có bản lĩnh đảo loạn cuộc sống của anh, Hạ Mộng Lộ, một ngày nào đó em sẽ hiểu, chúng ta ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn không cách nào lại gần!
Khi mặt trời ngả về phía tây, núi Phổ Đà xuất hiện một cảnh tượng trước này chưa từng có, hơn ba mươi chiếc trực thăng từ bốn phương tám hướng bay tới, khiến khách du lịch sợ tới mức lập tức trốn vào phòng không dám ra ngoài.
“Tiểu Hải ở đâu?” Sau khi xuống đất, Trình Thất lập tức bắt lấy Đỗ Vương hỏi.
“Đỗ Vương, Vân Hải thật sự còn sống?” Thái Bảo Nhi kích động tới mức không cách nào bình tĩnh nổi.
Vân Hải còn sống, trời ơi Vân Hải còn sống! Nhất định là do ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của mình, chồng mình còn sống!
Đỗ Vương chỉ về phía khách sạn Duyên Lai, “Đang ở trong đó, phòng hai lẻ tám!”
“Mau! Mau! Ông à, con chúng ta còn sống, đi mau đi mau!” Trình Thất kéo Lạc Viêm Hành chạy như điên.
Hạ Mộng Lộ thấy có hơn một trăm người đàn ông mặc áo đen bao vây bãi biển không cho phép bất kỳ ai tới gần thì kinh ngạc không thôi. Cô biết nhà họ Lạc có tiền, nhưng không ngờ lại đến mức này. Ba mươi chiếc trực thăng! Cảnh này dường như chỉ có thể thấy trên ti vi! Và chỉ nhìn cô gái ngay cả giơ tay nhấc chân cũng thấy cao nhã kia, thì người bình thường cũng đã biết, cô gái có thể đứng bên cạnh Lạc Vân Hải là người nào.
Thái Bảo Nhi, con gái yêu của một tập đoàn quốc tế, chẳng khác gì một cô công chúa! Hai người quả là xứng đôi! Tình cảm hơn hai mươi năm sao có thể vì một năm tình cảm của mình mà tan vỡ chứ? Trong lòng anh chỉ có Thái Bảo Nhi, không có cô!
Có lẽ, anh sẽ không bao giờ trở lại?
Chương 41.1: Lạc Vân Hải yêu Hạ Mộng Lộ
Nửa tiếng sau, Trình Thất dẫn mọi người đến nhà họ Hạ.
Mẹ Hạ, ba Hạ, ba Hoắc ngồi trên ghế sa lon nhìn Trình Thất. Ba Hạ nói với mẹ Hạ, “Đi pha trà đi!”
“Không!”
“Nói bà đi thì đi đi!” ba Hạ nói.
Mẹ Hạ cắn răng đứng dậy. Đáng ghét! Chạy tới đây làm mặt hình sự cho ai xem? Nếu không nhờ bọn họ, nói không chừng Lạc Vân Hải đã chết mất xác rồi!
Đông Phương Hoàng khó hiểu nghĩ, anh Hải định làm gì? Chẳng lẽ mình sẽ thua? Không thể nào, giờ chỉ là anh Hải chưa suy nghĩ kỹ mà thôi, chắc chắn không bao lâu nữa, anh Hải sẽ đổi ý!
Trình Thất lạnh lùng nhìn ba người bên nhà họ Hạ, sau đó lấy ra một tờ chi phiếu và một bản hợp đồng, “Tôi rất cảm ơn cả nhà đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Hải trong một năm qua. Cả nhà cũng biết, con tôi có thân phận đặc biệt vả lại đã kết hôn với con gái nhà họ Thái, vợ chồng nó rất hòa hợp, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, cho nên hi vọng cả nhà có thể quên hết mọi chuyện đi!”
“Rầm!”
Mẹ Hạ làm rơi bình trà trong tay xuống đất, tiến lên cầm lấy tờ chi phiếu xe tan tành rồi vứt vào mặt Trình Thất, “Bà nghĩ con gái tôi gả cho con trai bà chỉ vì tiền? Tôi cho bà biết, nhà họ Hạ chúng tôi không có vô liêm sỉ tới vậy! Không sao, coi như bị chó cắn một lần chứ chẳng có gì to tát! Nơi này không chào đón mấy người, lăn!” Mẹ Hạ chỉ thẳng ra cửa.
Trình Thất cũng không tức giận, đứng lên nói, “Tôi tin tưởng các vị là thật lòng thương Tiểu Hải, là mẹ của nó, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, cũng rất bội phục ‘cốt khí’ của các vị, các vị đã nói vậy thì chúng tôi không dám quấy rầy nữa, tạm biệt! Đi!” Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ đang khóc đứng ngoài cửa, khẽ thở dài nói, “Cháu à, đừng đi tìm nó nữa, hai đứa không có duyên đâu!”
Hạ Mộng Lộ lắc đầu lùi về sau, nhìn chằm chằm Trình Thất, đây chính là mẹ của A Hải sao? “Không, con muốn nghe chính miệng A Hải nói, chỉ cần anh ấy nói không, con sẽ lập tức buông tha, mặc kệ bác có đồng ý hay không, con chỉ muốn hỏi A Hải một câu, chẳng lẽ tình yêu của con ở trong mắt anh ấy chẳng đáng giá mấy đồng sao? Con nghe nói, bác cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên con tin bác cũng hiểu được tâm tình của con!”
“Không sai, tôi đã từng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, lúc sáu tuổi đã theo nghiệp này, sau đó còn ngồi tù, ra tù mới phát hiện, tất cả huy hoàng từng có đã mất, phải làm lại từ đầu! Tôi ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, sóng gió nào mà tôi chưa thấy? Tôi chưa từng ra tiêu chuẩn cho con dâu của mình, cũng không kỳ thị ai hết, nhưng hi vọng cháu hiểu, Bảo Nhi chính là con dâu tôi đã nhận định, trước kia, bây giờ và về sau cũng vậy, bất kỳ ai cũng không thay thế được! Giờ trừ tiền ra, chúng tôi còn có thể cho cháu thứ gì? Chẳng lẽ cháu muốn hai vợ một chồng? Cho dù nhà cháu đồng ý, tôi cũng không chấp nhận! Hạ Mộng Lộ, buồng tha đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm cháu đau khổ hơn thôi!” nói xong, Trình Thất đen mặt bước ra ngoài.
Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay. Cô nhất định phải nghe chính miệng A Hải nói. Cô yêu anh chứ không phải yêu mẹ anh, cô biết có thể sẽ tự rước lấy nhục, và càng nhiều tổn thương hơn, nhưng nó có thể giúp cô hoàn toàn chết tâm!
Nghĩ vậy, Hạ Mộng Lộ xoay người chạy ra ngoài, cô muốn bảo vệ tình cảm của mình, ai cũng không ngăn được!
“Mộng Lộ? Mộng Lộ! Con bé ngu ngốc này!” ba Hạ giận đến dậm chân, người ta đã nói tới mức này, nó còn chạy theo làm gì?
Mẹ Hạ ngồi bệt trên đất, nghiêng đầu nhìn bàn đồ ăn phong phú, hôm nay là sinh nhật của Mộng Lộ, tại sao bọn họ lại gây tổn thương cho nó? Cứ như sấm sét giữa trời quang như vậy, nó làm sao chịu nổi!
Trên bờ biển, Lạc Vân Hải chần chừ không chịu lên máy bay, chân như mọc rễ, không thể bước về phía trước, giống như chỉ cần anh vừa bước lên máy bay, cả Phổ Đà sẽ biến mất, nhà họ Hạ và Hạ Mộng Lộ cũng biến mất không dấu vết.
Lạc Vân Hải cứ đứng đó nhìn ra mặt biển không nói một lời, sau khi đeo lên mắt kính gọng vàng, anh càng trở nên khó hiểu. Ngay cả Thái Bảo Nhi đang đứng bên cạnh cũng không biết anh đang nghĩ gì, hay là nói anh đang đợi ai? Chẳng lẽ đang đợi cô gái tên Hạ Mộng Lộ, người đã kết hôn với anh được nửa năm?
Không! Mình không thể để chồng mình bị cướp đi!
Thái Bảo Nhi tiến lên, dịu dàng khoác tay Lạc Vân Hải cười nói: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tiểu Hải, đi thôi!” Trình Thất lo lắng thúc giục, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Lạc Viêm Hành thấy có bóng dáng người đang chạy tới từ xa, bèn nói: “Tôi đi một chút rồi quay lại!”
Lạc Vân Hải nghiêng đầu nhìn Thái Bảo Nhi, vỗ vỗ tay cô để trấn an, “Em lên trước đi, anh đứng thêm một chút........” bỗng anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mu bàn tay Thái Bảo Nhi, khi thấy trên mu bàn tay vốn trắng noãn giờ chằng chịt vết sẹo thì ngạc nhiên hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thái Bảo Nhi khổ sở nhún vai, “Em cho là anh đi rồi, lòng em đau tới mức không thở nổi, chỉ có cách khiến mình đau tới mức không thở nổi, chỉ có cách khiến mình đau đớn về thể xác mới có thể không nhớ tới nỗi đau trong lòng. Vân Hải, anh biết em không thể không có anh mà, chúng ta về nhà được không?”
Vết cũ vết mới tổng cộng hơn một trăm, khiến Lạc Vân Hải nhìn còn thấy ghê, mắt anh đỏ lên, đau lòng ôm chặt Thái Bảo Nhi, “Được!”
“A Hải....”
Hạ Mộng Lộ chạy thật lâu mới thấy được Lạc Vân Hải, nhưng tiếng kêu đã dừng ngang khi thấy anh đang ôm Thái Bảo Nhi. Cô cắn chặt môi dưới, rất sợ mình sẽ phát ra tiếng khóc. Cô bỗng cảm giác mình tựa như một con hề, cái ôm dịu dàng đó không bao giờ là của cô nữa rồi!
Thái Bảo Nhi nghe vậy, xoay người nhìn về phía Hạ Mộng Lộ, cô rất cám ơn Hạ Mộng Lộ đã chăm sóc Vân Hải lâu như vậy, nhưng anh ấy là chồng cô, cái gì cô cũng có thể cho, dù là tập đoàn nhà họ Thị, hay cả Long Hổ, nhưng anh là ngoại lệ. Hạ Mộng Lộ, thật xin lỗi, tôi yêu anh ấy, yêu đến mức điên cuồng, không thể không có anh ấy, thật xin lỗi!
Lạc Vân Hải, nói nhỏ với Thái Bảo Nhi, “Ngoan, em lên trực thăng trước đi, anh đi một lúc rồi về!”
“Không được gạt em!” Thái Bảo Nhi làm nũng.
“Ngốc, anh đã gạt em lần nào chưa?”
“Anh đã nói, tuyệt đối không phụ em, nhưng giờ thì sao?”
“Cái đó...... Là vì anh không nhớ.... Nghe lời!” Lạc Vân Hải cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Thái Bảo Nhi.
Thái Bảo Nhi đỏ mặt chạy về phía Trình Thất.
Hạ Mộng Lộ đang cố gắng kiềm chế để mình không té xỉu. Cô chính là Hạ Mộng Lộ của núi Phổ Đà, là bà chằng rất kiên cường, rất mạnh mẽ, vĩnh viễn sẽ không ngã xuống! Hạ Mộng Lộ quẹt mặt một cách thô bạo để lau nước mắt, xoay người chạy tới một chỗ trống, cô biết Lạc Vân Hải sẽ đi theo.
Nếu anh ấy là A Hải, anh ấy nhất định sẽ đi theo..... Cô biết, anh sẽ cho cô một câu trả lời dứt khoát, chứ không im lặng mà biến mất.
“Ông tới làm gì?” ba Hạ tức giận trừng Lạc Viêm Hành.
Lạc Viêm Hành cười cười, rút bao thuốc ra, chìa hai điếu về phía ba Hạ và ba Hoắc.
Hạ Hưng Quốc trừng một hồi vẫn đưa tay ra nhận, dù gì người này cũng là cha của A Hải!
Lạc Viêm Hành tự mình châm lửa cho ba Hạ và ba Hoắc xong mới nói, “Thật ra, nếu không có Bảo Nhi, tôi rất vui lòng tiếp nhận con gái anh, cô bé rất tốt, rất hiền lành, rất ngây thơ, Tiểu Hải quá thâm trầm, vì vậy nên tìm một người vợ có thể mang tới niềm vui cho nó, nhưng về điểm này, Bảo Nhi cũng đã làm được. Tôi chưa bao giờ tham dự vào chuyện riêng của Tiểu Hải, nhưng Bảo Nhi đã là vợ nó, chính là một phần của nhà họ Lạc, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ nó!”
“Tôi hiểu, chúng tôi cũng đã nghĩ thông, chỉ có Mộng Lộ là còn chưa buông được!” Hạ Hưng Quốc bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mong anh cố gắng khuyên nhủ nó, tôi tin nó là một đứa bé kiên cường, rồi sẽ khá lên!”
“Tôi biết rồi! Anh đi đi!” ba Hạ gật đầu một cái, lại nói, “A Hải..... Nó là một đứa bé tốt, không có duyên làm cha vợ của nó, là do tôi không có phúc!” Nói xong, ba Hạ xoay người gạt nước mắt.
Lạc Viêm Hành thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai va Hạ, sau đó không thể không bước đi.
Bên này, Hạ Nguyệt Đình biết chuyện cũng không tự nhốt mình trong phòng nữa, cô muốn đi nhìn Đỗ Vương lần cuối, vì nếu giờ không đi, tương lai thật sự không có cơ hội nữa rồi. Cô rất hận tại sao mình lại mềm yếu như vậy!
Ai ngờ, vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Đỗ Vương đứng trong sân, Hạ Nguyệt Đình tiến lên hỏi, “Anh còn chưa đi?”
Đỗ Vương lúng túng đáp, “À..... Tôi tới để cám ơn cô đã thích tôi.... Chúng ta tới đây là hết!”
“Tôi biết rồi!” Hạ Nguyệt Đình xoay người đi vào, cầm cây kéo ngồi xổm xuống cắt đậu cô ve.
Chỉ như vậy? Không tức giận? Không mắng mình? Đỗ Vương cau mày nói, “Thật ra tôi vẫn luôn gạt cô, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ở cùng một chỗ với cô, tôi chỉ lợi dụng cô để Tiểu Hứa tiếp cận anh Hải!”
“Tôi biết!”
Vậy tại sao không nổi giận? Đỗ Vương phiền não gãi gãi ót, anh đang hi vọng cô sẽ cho anh một cái tát, rồi đạp mấy phát. như vậy trong lòng anh sẽ không phải rối rắm như bây giờ, “Tôi chưa bao giờ thích cô!”
Hạ Nguyệt Đình cười khổ, “Tôi biết!”
“Cô biết? Biết tại sao không tức giận? Hạ Nguyệt Đình, chẳng lẽ sau khi bị người khác quăng, cô không thể giống như chị cô hỏi này hỏi nọ sao?”
“Không!” Hạ Nguyệt Đình lắc đầu.
“Tại sao?”
Hạ Nguyệt Đình khụt khịt mũi, để cây kéo xuống, ngửa đầu nói: “Bởi vì tôi cũng giống như anh, nên tôi sẽ không!”
Đỗ Vương cau mày, “Cô đừng ra vẻ như tôi đang lừa gạt tình cảm của cô như vậy, tôi chưa từng hứa hẹn gì hết! Hơn nữa, đó cũng không phải là yêu, Hạ Nguyệt Đình, cô có dám nói, cô không phải vì tiền tài của tôi mới đối tốt với tôi? Mới không ngừng lấy lòng tôi? Bình thường, lúc nam nữ đi dạo phố, có mấy cô gái sẽ tự mình móc tiền túi chứ?”