Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 4: Đứa bé không còn




"A.....Bác gái.....Bụng con rất đau oa oa oa đứa bé.....Cứu đứa bé....."

Trên hành lang bệnh viện, giờ phút này chỉ toàn nghe tiếng khóc thê lương của cô gái, cô ấy tựa như đã biết chuyện gì sẽ xảy ra, hai tay nắm chặt váy dính đầy máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt hiện lên vẻ tuyệt vọng, dù chưa chính thức lập gia đình nhưng người trở thành mẹ nào cũng sẽ vô cùng đau đớn khi mất con? Ngoài rahiện giờ vẫn chưa rõ người chồng còn sống hay đã chết, cái loại đau đớn đến kiệt cùng này có ai hiểu được chứ.

Trình Thất đau lòng cực độ, ôm con dâu xông vào phòng cấp cứu khóc nức nở nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, chú A Nam của con rất lợi hại, ông ấy nhất định sẽ cứu được con và đứa bé!" Sau khi đặt con dâu lên bàn mỗ, bà cuống quýt kéo tay người đàn ông trung niên cỡ tuổi mình và khẩn cầu: "Tôi tin tưởng ông!"

"A Nam, cố gắng cứu cả hai mẹ con họ!" Lạc Viêm Hành nặng nề vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia.

Thấy ai cũng đặt hy vọng vào ông, A Nam khổ não vặn lông mày, nhìn về phía mấy người bác sĩ đang thực hiện việc cầm máu cho cô dâu, thở dài nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức! Đại ca, đại tẩu, các người đi ra ngoài trước đi!"

"Nếu như chỉ có thể lựa chọn một trong hai, thì hãy cứu người lớn, cần thêm máu không? Tôi cùng nhóm máu với con bé....." Trình Thất còn chưa nói xong đã bị chồng mình mạnh mẽ kéo đi, ra đến bên ngoài cửa mới chắp tay trước ngực cầu khẩn: "Ông trời, van xin ông cứu đứa nhỏ này, van cầu ngài! Ta nguyện giảm thọ mười năm!"

Trước khi Thái Bảo Nhi hôn mê, cô mở mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm ông bác sĩ, trên mặt hiện vẽ van xin, hi vọng, nếu như bắt buộc, cô hi vọng sẽ cứu đứa bé, vì đó là đứa bé của cô và Vân Hải.

"Bác trai, người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho anh Hải!"

Hai người đàn ông tài trí bất phàm nói xong liền lui lại ba bước, sau đó xoay người xông ra ngoài phía hành lang.

Mắt ông sáng như đuốc vì dù sao ông cũng đã quen với những loại sóng to gió lớn như thế này, có lẽ bởi vì tai nạn giáng xuống con trai mình, cho nên tinh thần của ông cảm thấy hoảng hốt khác thường, ôm lấy vợ mình nhẹ giọng an ủi: "Con mình có phúc con mình, có lẽ đây chính là số mạng bọn chúng, em cũng đừng quá đau khổ!"

"Em có thể không đau khổ được sao? Cái gì gọi là số mạng bọn chúng? Có cái gì bất mãn có thể nhằm vào em!" Mặt Trình Thất vùi vào ngực chồng mình, đột nhiên nghiến lợi nói: "Mặc kệ là ai, em đều muốn đem bọn họ nghiền xương thành tro!"

Người đứng đầu của bang phái hắc đạo lớn nhất bị tập kích, làm cả thế giới bị dao động, tất cả những người đứng đầu hắc bang ở các nước đều tiến về Trung Quốc, có thể thấy được chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Đường thủy chạy thẳng đến thành phố F, những chiếc du thuyền của họ lại bị địch bao vây cả bốn phía, hơn hai trăm chiếc du thuyền làm họ không cách nào đánh lui hết, kẻ địch hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.

"Đáng chết, bọn họ giống như biết chúng ta sẽ đi đường thủy, anh Hải, mục tiêu của bọn họ chỉ có mình anh, nên anh hãy lên du thuyền đi trước đi, nơi này đã có tôi đối phó!" Khâu Nguyên Phượng ném súng máy xuống, bên trong bánh xe phụ có chiếc du thuyền nhỏ.

Khúc Tư Du buông ống dòm xuống cau mày lắc đầu nói: "Những người này là ai? Có thể điều động nhiều du thuyền như vậy, thế lực sẽ không nhỏ!" Thấy Lạc Vân Hải không hề muốn đi liền thúc giục: "Hải ca, tiếp tục như vậy, chúng ta đều nguy hiểm, mục tiêu của bọn họ là ngài, đợi không nhìn thấy ngài, có cơ hội chúng tôi sẽ cố gắng đi đường vòng"

"Không được!"

Lạc Vân Hải quả quyết cự tuyệt, con ngươi lạnh lùng bắn ra tia rét lạnh, đứng thẳng trên mũi thuyền, rất có uy phong, môi mỏng kiên cường lạnh lẽo mở ra: "Hừ, tôi ngược lại rất muốn nhìn xem có phải bọn họ có ba đầu sáu tay hay không!"

"Hải ca, không được ah.....ngài phải đi, Long Hổ thật vất vả mới vững chắc, ngài tuyệt không thể có điều sơ xuất!" Khâu Nguyên Phượng không ngờ người đàn ông này lại quan tâm đến bọn họ như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tình, mạnh mẽ đem cái chìa khóa nhét vào trong tay anh, hung hăng đẩy một cái.

Lạc Vân Hải rất nhanh cầm chìa khóa, đau xót nhìn về các em cùng nhau lớn lên: "Tôi không thể bỏ lại các cậu!"

Khúc Tư Du cười cười: "Chúng tôi không dễ dàng chết như vậy, còn chưa có uống rượu mừng của ngài đâu, đi thôi!" Xoay người, thu lại nụ cười, hốc mắt bắt đầu ửng hồng, như vậy mới là anh em tốt, mẹ đáng thương còn chưa ôm được con trai, đột nhiên phát hiện mình rất đáng giận, nếu như lúc trước anh nghe lời mẹ chịu kết hôn thì tốt biết mấy? Anh tin tưởng mẹ sẽ không trách anh.

Khâu Nguyên Phượng khổ sở lắc đầu một cái, nhịn kích động muốn khóc: "Nếu như, tôi nói nếu như, nói cho bà ấy không cần phải đau khổ, con trai vĩnh viễn yêu bà!"

Mắt thấy du thuyền càng đến gần, Lạc Vân Hải cuối cùng nhìn hai anh em một cái, đưa tay làm động tác chúc phúc, sau đó xoay người lái du thuyền đến ngay khe hẹp không có một ai, sau cuộc sóng lớn khoảngnữa canh giờ, lại không nghĩ rằng kẻ địch đang phía trước đợi mình, thật đúng là chu đáo đấy.

Mặt không lộ ra tia sợ hãi nằm sấp xuống rút khẩu súng bắn tỉa ra, lấy ống nhòm nhắm ngay những người trên chiếc du thuyền đằng kia, híp mắt lạnh lùng, sau đó thói quen khát máu trối dậy liền bắn ra ba phát đạn.

‘Bằng bằng bằng!’

Tất cả đều bị anh bắn trúng, ba người lần lượt rơi xuống biển, điều naỳ cũng có nghĩa là anh đã gây bứt dây động rừng , trong nháy mắt tiếng súng như mưa bay về phía anh, khi cận kề cái chết, cảm giác thích giết chóc trong anh đã hoàn toàn bị khơi dậy, anh liều mình đánh với kẻ địch.

Khâu Nguyên Phượng bên này cũng nguy hiểm không kém, lửa đạn chiến đấu cả ngày, dần dần khẩu súng không còn lực sát thương như trước, gió lớn đi qua, làm cản trở tốc độ đạn bay ra, sau khi cánh tay chống lại những viên đạn thô ráp xong, nhìn du thuyền liên tiếp nổ tung, anh không đồng tình chút nào.

"Ưmh!"

"Tư Du!" Khâu Nguyên Phượng kinh hãi, nhìn anh em che ngực ngã xuống đất, máu chảy rất nhiều, nhất thời điên cuồng, thét to lên: "Giết cho tôi!"

Những người trốn ở các góc bắt đầu càn quét điên cuồng, Nhìn nhóm anh em vào sinh ra tử của mình ngã xuống, khiến cho trong lòng anh vào lúc này chỉ muốn báo thù mà thôi, muốn đến phát điên.

Khúc Tư Du thở hổn hển muốn bò dậy, nhưng lại không có sức, anh móc bóp da trong ngực ra, nhìn tấm ảnh gia đình cười, dáng mẹ ngồi nghiêm chỉnh, mặc dù bề ngoài bình thường, trên mặt hiện đầy vết nhám, nhưng ở trong lòng anh, bà vĩnh viễn là đẹp nhất, anh biết bà quan tâm nhất là gia đình ba người họ, Đúng vậy, vì bà, anh không thể chết được, nhanh chóng đè lại lỗ máu đang phun, anh không thể chết được.

"Khâu Nguyên Phượng, giao Lạc Vân Hải ra đây, nếu không tôi sẽ cho nổ thuyền của các ngươi!"

Trên mặt nước biển chỉ còn hơn trăm chiếc thuyền, một người phụ nữ xinh đẹp như hoa, dáng vẽ lạnh lùng hô to, những người này đúng là điên rồi, chẳng lẽ muốn chết cùng sao?

Người này vừa nói xong, đoàn người nhất thời hiểu được địch ở nơi nào, Khâu Nguyên Phượng cười khinh bỉ, đàn ông của bang Long Hổ là loại người sợ chết sao?

Tình thế hiện giờ như là muốn cùng nhau chết, hai bên cũng không thối lui, chém giết càng diễn ra mãnh liệt.

Lạc Vân Hải đè cánh tay bị đạn xuyên phá da thịt, nhìn con thuyền nổ tung trong nước, nước biển trong xanh giờ bị màu đỏ của máu làm nổi bật, khom lưng thở gấp nhặt lên vũ khí của kẻ địch làm của riêng, hoàn toàn thoát khỏi khu vực truyền tin, nhưng lại không biết nên đi hướng nơi nào, la bàn thì bị hư, nhìn mặt trời lặn ở phía hòn đảo xa kia, mặc dù sức cùng lực kiệt, nhưng nơi này cũng không nên ở lâu, chỉ đành phải hướng phía đảo kia chạy đi.

Thật đúng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, khe rất sâu, anh lần nữa lâm vào hiểm cảnh, khóe miệng co giật một hồi, con ngươi nhìn chung quanh tra xét, gần hơn hai mươi chiếc du thuyền đang ở trên mặt biển chạy qua, vả lại phía trên khe hẹp vẫn còn truyền ra âm thanh của đạn, cánh tay phải bị tổn thương, liều mạng sẽ không đấu lại bọn họ, đường sống duy nhất chính là mặc cho số phận, nhìn thấy một bè gỗ đang trôi trên mặt biển phiêu lưu, không nói một lời, đem du thuyền điều hướng đến kẻ địch, tung người nhảy xuống nước.

"Đại ca, người xem, đó là du thuyền của Lạc Vân Hải!"

"Lục soát cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác!"

"Đại ca, phía trên kia không có ai!" Người đàn ông lấy ống nhòm dòm xuống, cười nhạo nói: "Sợ rằng bị các anh em của mình giết chết rồi, nghe nói ở nơi này có cá mập, rơi xuống nước chắc chắn sẽ bị cá mập ăn!"

"Ha ha ha, người nào ở giữa khe hở, đi, đi khe sâu vớt người! Tìm được sẽ có thưởng!"

Mặt trời lặn xuống phía tây, mặt biển cũng dần an tĩnh, người đàn ông rơi vào hôn mê, mà đôi tay vẫn còn nắm thật chặt cây cỏ như muốn cứu mạng, không người nào biết anh trôi tới đâu, chỉ biết là nếu ai rơi xuống đại dương bao la này liền khó sống sót.

Trong bệnh viện, A Nam đi ra phòng giải phẫu, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, nhìn Lạc Viêm Hành lắc đầu một cái: "Tôi đã cố gắng hết sức!"

Trình Thất không còn kích động như trước, giờ chỉ còn nghe tiếng khóc của Thái Bảo Nhi ở bên trong, cũng đã biết kết quả, cháu bà đã không còn, không còn, chẳng lẽ là cuộc đời này bà làm nhiều việc ác, giết hại vô số người, cho nên bị ông trời trừng phạt? Đáng thương cho đứa bé kia còn chưa có thành hình.....

Lạc Viêm Hành trong nháy mắt giống như già thêm mười mấy tuổi, đưa tay xoa thái dương, sau gượng ép cười nói: "Người lớn không có việc gì là tốt rồi, A Nam, tôi lại nợ ông một lần, sự tình đã qua, ông muốn cái gì cứ nói?"

"Đại ca, đây là chức trách của tôi, huống chi bây giờ tôi đã không cần cầu xin, đúng rồi, tiểu Hải bên kia như thế nào?"

"Còn chưa có tin tức, chuẩn bị, lập tức về nước!"

Dưới màn đêm núi Phổ Đà không nhộn nhịp như ban ngày, dân đảo có thời gian làm việc và nghỉ ngơi, các du khách đi đến đây một ngày, giờ cũng đã say giấc, từng nhà cũng bắt đầu đóng cửa lại, chỉ có vài top du khách đi dạo dọc bờ biển, nghe sóng lớn, hưởng thụ gió biển thổi lất phất, Hạ Mộng Lộ cũng là một người trong số đó.