Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 31: Đừng có đụng vào đồ của tôi!




“Nhóc kia, mới nói gì đó?”

Đỗ Vương nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đẩy vai mình, cảm giác khá mới mẻ, kể từ khi tốt nghiệp trung học, đã thật lâu không ai dám dùng giọng điệu như vậy để nói với mình, “Anh vừa đẩy tôi hả?”

Lạc Vân Hải thấy không ổn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Vương, ‘bớt gây phiền phức đi!”

Đỗ Vương làm như không thấy, bắt đầu xắn tay áo lên. Nhớ ngày đó, bị gần một trăm kẻ ngăn ở kho hàng, mà mình vẫn sống tới giờ đấy thôi?

“Ai cho cậu nói như vậy? Không những đẩy mà còn muốn đánh cậu nữa đó!” Một bà thím xông lên đá Đỗ Vương một cái.

Đỗ Vương vừa định đánh trả, nhưng thấy là phái nữ, thì lập tức kiềm lại, quay đầu nhìn Lạc Vân Hải cầu cứu.

Mười mấy người còn lại dần dần ép sát Đỗ Vương.

Đỗ Vương thấy hơn phân nửa là phái nữ, không cách nào ra tay được, bèn lui đến bên cạnh Lạc Vân Hải, “Anh hai! Em nghe anh!” Chỉ cần đại ca nói một tiếng, ai thèm quan tâm mấy người là nam hay nữ!

Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, ra vẻ bí hiểm, từ từ lui về phía sau, rồi hô lớn, “Go!” xong chạy ù té.

Đỗ Vương nghe lệnh, lập tức xông lên, trái đấm phải đá, nhưng vừa quay đầu lại, mắt bỗng trợn to, không ngờ vị đại ca mình liều chết đi theo đã sớm chạy trốn mất dạng, đại ca.... .... Anh thật là không có nghĩa khí!

Mấy bà thím cầm bảng ghi tên khách sạn mình đập tới tấp lên người Đỗ Vương, vừa đá vừa kéo tóc, vừa nhéo mặt.... ...

“Này, còn đánh nữa là tôi đánh lại đó nha!” Đỗ Vương ôm đầu chạy trốn, giờ mới hiểu chữ ‘Go’ vừa rồi của Lạc Vân Hải có nghĩa là gì.

Nếu đánh những người này thì về sau khách sạn Bồng Lai sao có thể tồn tại ở núi Phổ Đà được nữa! Đại ca, anh muốn chạy thì làm ơn báo một tiếng chứ! Không thể đánh trả, chẳng lẽ chỉ có thể chịu đòn? Mà còn là một đám phụ nữ nữa chứ!

Chỉ chốc lát, khuôn mặt vốn tuấn tú của Đỗ Vương đã có vết máu loang lổ, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Một người đàn ông xông lên đá một cái thật mạnh lên lưng Đỗ Vương.

“A!” Đỗ Vương ngã ập xuống, chóp mũi cọ lên mặt đất, đau thấu xương. Đáng chết! Những người này có định ngừng hay không đây?

Mấy người đi đường che miệng kêu to, mười mấy người bao vây đánh một người đến mức đổ máu thế kia, không biết có nên báo cảnh sát hay không?

Bọn họ đánh không hề nương tay. Rốt cuộc thấy đã rồi, một bà thím đạp cái cuối cùng lên ót Đỗ Vương, hung hăng nói, “Chưa thấy ai không biết xấu hổ như tên này, được rồi, đi thôi!” Xong đoàn người thản nhiên đi về phía bến tàu.

Đỗ Vương nhắm mắt, cố nén lửa giận. Nếu không phải đang mang trên người trách nhiệm nặng nề, hôm nay chắc chắn sẽ có người chết!

“Cậu không sao chứ? Mau về thôi!”

Lạc Vân Hải trợn mắt nhìn Đỗ Vương, chẳng phải đã bảo chạy đi hay sao? Đánh không lại mà còn hăng máu.

Đỗ Vương nhìn Lạc Vân Hải, khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc không biết phải nói gì.

Từ nhỏ đến giờ, có lúc nào mình phải chịu khuất nhục thế này chứ?

“Muốn trách thì trách chính cậu đi! Những người này không hề dễ chọc, chọc bọn họ, khách sạn Bồng Lai phải làm sao?... ...”

Đỗ Vương tức giận xoay người đi. Nếu không phải đã từng sống chết cùng nhau, xưng anh em từ thời tiểu học, thật muốn đập đại ca một cái!

Trong mắt Đỗ Vương tràn đầy đau lòng, thất vọng, và bất đắc dĩ.

Một đại ca đầy khí phách và nghiêm nghị đã đi đâu mất rồi? Cam chịu ở chỗ này làm con rể, còn vì mấy trăm đồng tiền mà đi gạt người! Lạc Vân Hải, rốt cuộc anh muốn phải thế nào mới có thể nhớ lại những anh em đã vào sống ra chết với anh?

Lạc Vân áy náy nói, “Nếu muốn sống sót, phải hiểu được quy luật sinh tồn, từ từ rồi cậu cũng hiểu thôi!”

Đỗ Vương hừ lạnh một tiếng, sải bước đi. Nếu mình không biết quy luật sinh tồn thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!

Đỗ Vương về tới khách sạn Bồng Lai thì lập tức móc di động ra gọi, “Lập tức phái Tiểu Hứa của bên A Nam đến núi Phổ Đà! Tới nơi thì gọi cho tôi!”

Mình không tin với khả năng chữa bệnh cao siêu của Tiểu Hứa mà đại ca còn không nhớ lại được.

Lạc Vân Hải gãi gãi ót, không hiểu mình đã làm sai cái gì, mà Đỗ Vương lại giận. Giữ cậu ta lại có phải là một quyết định sai lầm không? Dù sao cậu ta cũng vừa mới tới nhà họ Hạ, hi vọng sẽ không gây ra phiền phức gì cho cả nhà.

Đỗ Vương về phòng, thấy Hạ Nguyệt Đình đang lúi húi lau sàn nhà, cố nén giận nói, “Ra ngoài đi!”

Hạ Nguyệt Đình giật bắn mình, té rạp xuống sàn, sau đó run rẩy đứng dậy, nhìn Đỗ Vương một cách sợ hãi, “A! Vâng!”

Đỗ Vương thấy lạ bèn nói, “Đứng lại!”

Hạ Nguyệt Đình nuốt nuốt nước miếng, “Gì...... Gì vậy?”

Cứ nghĩ tới Đỗ Vương là xã hội đen, Hạ Nguyệt Đình đã sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh túa ra cả người, không dám thở mạnh.

Đỗ Vương ngộ ra có thể Hạ Nguyệt Đình đã biết thân phận của mình, nhìn về phía ti vi, mím môi hỏi, “Chẳng lẽ cô giáo không dạy cô không thể lục xem đồ của người khác hay sao?”

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hạ Nguyệt Đình run đến mức đánh rơi khăn lau xuống đất, vội giải thích, “Tôi.... .... Tôi chỉ muốn giúp anh dọn dẹp lại, tôi.... ... Thật xin lỗi!” Chết rồi, anh ta sẽ không nổ súng giết chết mình chứ? Làm sao bây giờ?

Đỗ Vương thấy bộ dáng khiếp đảm của Hạ Nguyệt Đình thì cực kỳ chán ghét, “Không sai, tôi chính là Đỗ Vương, cho nên tốt nhất cô hãy ngậm miệng lại! Nếu không đừng trách tôi không nể tình!” Đỗ Vương đang trong cơn giận nên nói mà không hề lựa lời.

Lúc này Hạ Nguyệt Đình giương mắt nhìn Đỗ Vương, thấy vẻ mặt thê thảm của anh thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều, “Anh sẽ làm hại chúng tôi sao?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô! Còn nữa, về sau cấm đụng vào đồ của tôi!” Đỗ Vương đóng sầm cửa phòng lại, tức giận đạp bàn trà một cái, vì dùng lực quá mức cộng thêm sàn nhà vừa lau, nên anh trượt một cái, đập mạnh xuống đất.

Hạ Nguyệt Đình nghe tiếng động mạnh, mở cửa thấy vậy, chỉ biết che miệng, cười gượng nói, “Quên.... ...... Quên nhắc anh, sàn nhà vừa lau nên rất trơn, cẩn thận trượt!” sau đó vội vàng đóng cửa lại, chạy đi như bay.

Hạ Nguyệt Đình thấy Hạ Mộng Lộ đang tưới hoa, vừa định nói ra bí mật động trời, lại nhớ tới lời cảnh cáo của Đỗ Vương, bèn nghĩ: thôi, cứ để tự nhiên đi, mất công lại phản tác dụng!

Không ngờ, đời này mình lại được gặp tận mắt người nổi tiếng như vậy, vừa đẹp trai vừa có tiền vừa có quyền, chính là hoàng tử trong mộng của tất cả các cô gái, quan trọng nhất là anh ta lại còn độc thân.

Dĩ nhiên, làm sao anh ta sẽ thích một cô gái bình thường như mình chứ, mà tất nhiên mình cũng chẳng có bất kỳ ảo tưởng nào với anh ta.

Xã hội này trông thì như rất cởi mở, nhưng thật ra vẫn bảo thủ như ngày nào, đặc biệt là những người đàn ông như anh ta sao có thể thích một cô gái đã bị thất thân như mình chứ? Đỗ Vương lại càng không thể nào, vì có lời đồn anh ta ghét nhất là dùng lại đồ người khác đã dùng, từ nhỏ như một ly trà, đến lớn như một chiếc xe mấy chục triệu.

Thì ra cảm giác mất đi tư cách được ảo tưởng là như vậy!

Đầu đông, đêm rất lạnh.

Từ ngày đó về sau, không riêng gì Hạ Nguyệt Đình mà mọi người trong nhà họ Hạ đều rất ít nói chuyện với Đỗ Vương, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Lạc Vân Hải cảm thấy người anh em này thật quá lười biếng! Mẹ Hạ và Hạ Mộng Lộ cho rằng, Đỗ Vương nên tự biết mọi người không hoan nghênh mình mà đi đâu cho khuất mắt đi, ăn thì nhiều hơn bò mà làm thì còn ít hơn cả heo, tự cho mình là rất ghê gớm, cả ngày ngồi trên ghế phơi nắng, học phong cách của đại gia.

Còn Hạ Nguyệt Đình không dám nói chuyện là vì sợ. Hai ngày rồi, vẫn không thấy anh ta nói một câu nào, hôm nay anh ta lại nhìn ra biển với vẻ mặt thất vọng. Vết thương trên mặt anh ta vẫn chữa bớt, tại sao chị họ và anh rể lại không đưa thuốc cho anh ta chứ?

“Nguyệt Đình, nói thế nào cậu ta cũng là người thân của A Hải, em đi đưa cái này cho cậu ta đi!”

Hạ Mộng Lộ nhét một chai thuốc bôi vào tay Hạ Nguyệt Đình, thở dài nói, “Không biết đến lúc nào cậu ta mới ý thức được mình là kẻ trắng tay, chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình là ông chủ nhà giàu, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa hay sao?”

Đi công trường, sợ mệt; đi làm, sợ bị bắt nạt; đi tu, sợ xấu! Trời ơi, tội gì ông phải để một kẻ ký sinh trùng như vậy sống trên đời làm gì?

Hạ Nguyệt Đình vội nói, “Tại sao lại là em? Em không đi đâu!”

“Kêu em đi thì em đi đi! Chị tin rằng cậu ta sẽ sửa đổi, vấn đề là thời gian thôi!” Dứt lời, Hạ Mộng Lộ bước thẳng vào phòng.

Sóng biển đập từng đợt vào bờ.

Đỗ Vương ngồi một mình trên mỏm đá, một tay vuốt vuốt điện thoại di động, nhìn xa xa phía mặt biển tối đen.

Hạ Nguyệt Đình ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vương, đưa chai thuốc ra, “Cho anh nè!”