Tôn đại thiếu bất mãn nói: "Sao có thể như vậy?"
"Mộng Lộ, con đang nói bậy gì đó?" Mẹ Hạ sợ hết hồn, con gái bà hôm nay uống lộn thuốc sao? Người chồng tốt như vậy đi đâu có thể tìm chứ?
Mẹ Tôn giận không hề nhẹ, cười lạnh nói: "Nhà họ Tôn chúng tôi không có quy củ này, ai cũng nói quan hệ gia đình nhà họ Hạ rất phức tạp, quả nhiên không giả, đúng rồi, nghe nói chồng bà từng ngoại tình sao? Vì vậy các ngươi mới ở riêng hơn mười năm, nhà các người đã là như thế, có tư cách gì yêu cầu người khác không ngoại tình?" Xem bộ dáng là muốn vạch mặt rồi, không sai, con dâu này bà không muốn nổi, miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại không đem bà vào mắt, đến khi cưới về thì không biết sẽ đến mức nào nữa?
Mẹ Hạ nghiến răng, cũng không la mắng con gái, đứng lên trừng mắt chỉ vào mẹ Tôn gầm nhẹ nói: "Bà có ý gì? Bà nên làm rõ, con gái của tôi không phải không ai thèm lấy, Chồng của tôi làm chuyện gì thì liên quan đến con gái tôi? Ý của bà là sau khi cưới con gái tôi, là có thể ở bên ngoài công khai bao gái sao?"
"Tôi không có ý này, con trai tôi là người trung hậu đàng hoàng, như thế nào làm ra loại chuyện đó? Chỉ là chuyện hôn sự này, chúng tôi với không nổi ha ha!" Khinh bỉ bưng qua ly trà nhấp nhẹ, buồn cười, sao bà có thể nghĩ Hạ gia tốt đây.
Hạ Mộng Lộ thấy mẹ bị cười nhạo, cũng không tiến lên giúp một tay, mỗi lần xem mắt thất bại thật ra cũng là nguyên nhân này? Cô cũng cảm thấy danh tiếng nhà cô không được tốt cho lắm, có cha mới có con gái, nếu sau này kết hôn, cũng không tránh khỏi bị rút xương sống, nhưng kia đều do cha nhất thời bị mê bởi sắc đẹp, có quan hệ gì với cô và mẹ cô chứ? Tại sao những người này luôn thích đem cô và cha cô nhập làm một chứ?
"Tôi còn không lạ gì, Mộng Lộ, chúng ta đi!" Mẹ Hạ mạnh mẽ kéo con gí đi, đáng chết, Hạ Hưng Quốc, lát trở về sẽ tìm ông tính sổ.
Hạ Mộng Lộ tránh đi sự lôi kéo của mẹ, bưng lên một chén nước tạt trực tiếp vào mặt mẹ Tôn, đôi tay chống nạnh trên cao nhìn xuống cảnh cáo: "Ngồi ở đây trách mắng người khác cũng không xem thử mình là thứ gì, có người mẹ cay nghiệt như vậy, cấp cho tôi, tôi còn phải suy nghĩ….."
‘Bốp!’
Mẹ Tôn cực kỳ tức giận phun lá trà ra, đứng dậy tát Mộng Lộ một cái, mắt trừng to chửi: "Hạ Mộng Lộ, Tôn gia tôi chịu lấy cô đã là phúc tu ba đời của cô rồi, cô có tài, vậy sao đến giờ vẫn không ai thèm lấy hả? Đến cả người què cũng không muốn lấy cô, biết tại sao không? Bởi vì cô chẳng những không có giáo dưỡng, mà còn không có tư cách đó, hừ!" Hung hăng nhổ xuống đất mấy bãi nước miếng.
Mẹ Hạ nhìn thấy như vậy liền bị chọc tức, vén tay áo lên đi qua túm lấy tóc lôi kéo: "Bà hừ ai hả? Hả? Bà hừ ai chứ? Già mà không kính, hôm nay lão nương không đánh chết bà chính là đồ ngu!"
"Các người như vậy còn ra thể thống gì nữa? Hạ Mộng Lộ, còn không mau dẫn mẹ cô cút?" Tôn đại thiếu trợn mắt lên giận dữ nhìn cô gái mà một khắc trước hắn còn muốn lấy cô, người đàn bà đanh đá, quả thật chính là người đàn bà đanh đá, cũng không nhìn một chút đây là đâu, cư nhiên chạy tới đây la lối om sòm.
Tâm tình Hạ Mộng Lộ vốn không tốt, nãy giờ quậy như vậy cũng đã kiệt sức, thấy mẹ bị nắm đầu tóc bù xù, nghẹn ngào can ngăn: "Mẹ, đừng đánh, mau dừng tay!" Thấy kéo không ra liền hét lớn: "Mẹ còn chưa đủ mất mặt sao?"
Hai người già giống như người điên đánh nhau, không ai nhường ai, người nào kéo ra cũng không được, đang lúc mẹ Hạ ôm cái mặt đầy máu thì mẹ Tôn không cần suy nghĩ, bắt lấy tóc của bà, sau đó kéo đi ra ngoài cửa, nhưng làm thế nào cũng không đi ra được, không hiểu ngửa đầu lên.
Mặt Lạc Vân Hải không lộ ra cảm xúc gì bắt lấy cổ tay mẹ Tôn, sau đó dùng lực, một tiếng ‘Răng rắc’ thanh thúy vang lên, xương cổ tay bị lệch, làm người đó phải la lên, mẹ Hạ nhanh chóng thoát khỏi tay người kia, đưa tay xoa mặt mình một chút rồi nắm lấy Lạc Vân Hải cắn răng nghiến lợi ra lệnh: "A Hải, dạy dỗ người đàn bà độc ác này một chút!"
Hạ Mộng Lộ lúng túng cúi đầu, không biết nên như thế nào cho phải.
Nhưng Lạc Vân Hải không đi dạy dỗ ai, mà kéo tay Hạ Mộng Lộ mạnh mẽ dắt đi ra ngoài, đi ngang qua cửa chính thì đạp cánh cửa kia một cước, có thể nói là lực lớn vô cùng, một cánh cửa trong nháy mắt ngã xuống đất, tỏ vẻ cảnh cáo.
"Mẹ ơi!" Mẹ Tôn sợ chạy vào ngực chồng mình.
Từ Thúy Hoa sửa sang lại đầu tóc, lạnh lùng nói: "Hiện tại biết sợ sao? Tôi cảnh cáo các người, ai còn dám ở sau lưng nói xấu con gái tôi, kết quả sẽ như cánh cửa kia!" Chỉ chỉ cánh cửa, nghiêng đầu nhìn bà Vương nói: "Nhìn xem người bà giới thiệu đi? Thật cho là con gái của tôi không ai muốn sao? Ngày mai đi nhà họ Hoắc, nói cho ông Hoắc, Mộng Lộ nhà ta gả cho con trai hắn! Hừ!"
Bà Vương sửng sốt, ông Hoắc? Nhà ông ta không phải một đứa con trai sao? Vả lại mất tích gần hai mươi năm, sao có thể cưới được?
"Con nuôi?"
Sắp xếp phòng ngủ gọn gàng đâu vào đấy, người đàn ông dình đầy tro bụi trên đầu không dám tin nhìn người em gái kết nghĩa, vô duyên vô cớ giới thiệu với ông người con nuôi, còn buộc phải đồng ý?
Mẹ Hạ khổ sở gật đầu: "Ừ, em đã suy nghĩ, nếu Mộng Lộ thích A Hải, A Hải cũng thích Mộng Lộ, thì thành toàn cho bọn nó đi, đường là do bọn nó chọn, không phải Hoắc Hâm nhà anh còn chưa tìm được sao? A Hải kia là người đàng hoàng, tương lai anh sẽ có người nuôi dưỡng đúng không? A Hải không phải là người vong ân phụ nghĩa, cứ để cho cậu ta thế thân Hoắc Hâm, được không?" Như thế thì con gái bà cũng sẽ không bị lời ra tiếng vào, làm như vậy có lẽ là hơi xúc động, nhưng bà nhìn ra A Hải thật tâm che chở cho con gái bà, nên liền đánh cuộc cậu ta không có vợ con.
Nói không chừng cả đời cũng không nhớ lại đâu? Vả lại chính mình dạng buộc con gái đi kết hôn, nếu A Hải nhớ lại mình không có vợ con, Mộng Lộ sẽ hận bà cả đời, có cái gì so với chia rẽ tình cảm người khác xấu xa hơn? Con tự có phúc của con, sau khi nghĩ thông, bà cảm thấy sắp có được một con rể tốt nên vui mừng.
Bờ biển, Hạ Mộng Lộ uất ức bĩu môi, không nhìn tới ai nữa.
Lạc Vân Hải giơ tay lau khô nước mắt cô, nhẹ giọng khiển trách: "Cô ngu ngốc sao? Bị người khi dễ cũng không biết gọi người? Nếu không phải là tôi len lén đi theo, khẳng định khuôn mặt nhỏ nhắn này sẽ hốc hác cho mà xem!"
"Tại sao anh lén đi theo phía sau?" Mộng Lộ kỳ quái vặn lông mày.
"Tâm ý tương thông? Tôi biết rõ cô cần tôi, về sau dù ở đâu, chỉ cần cô cần tôi thì tôi sẽ trước sẽ xuất hiện trước mặt cô!" So với cô gái, thì anh có chút vui sướng khi người gặp họa, không ai thèm lấy tốt vô cùng, tốt nhất cả đời không ai thèm lấy.
Hạ Mộng Lộ suy tư hồi lâu, sau đó nín khóc mà cười: "Ừ! Đây là lời anh nói, tôi không buộc anh đâu đó!" Khi cần, sẽ xuất hiện, nghe cũng không tệ lắm, cô quyết định, về sau không bao giờ đi xem mắt nữa, cho dù không thể ở chung một chỗ với A Hải, nhưng chỉ cần lúc nào cũng được bên cạnh anh ta là được rồi, hai người, có thể ở cùng nhau bao lâu thì bao lâu, cô thích loại cảm giác được nâng niu này.
"Cái gì? Kết hôn? Con kết hôn với anh ta?"
Âm thanh kinh sợ thét chói tai làm chấn động cả tòa lầu.