Cố Vân Nam cùng các anh em nhìn nhau một cái, thấy mọi người đang chờ hành động, rục rịch ngóc đầu dậy, nhất thời nhếch môi cười tà nói: "Tôi không muốn thì sao hả?"
"Ở đâu ra tiểu tử không biết điều như vậy? Mấy anh em đánh!"
Lạc Vân Hải vén tay áo lên, đem hai cô gái đẩy xuống sau lưng mình, vẻ mặt từ từ chuyển đổi hung ác, thấy mấy bình rượu đang bay tới chỗ mình, anh liền trở tay nhặt cái ghế bên cạnh lên quăng tới.
"A, A Hải cẩn thận!" Lần đầu tiên thấy đánh nhau, Hạ Mộng Lộ bị sợ liền gọi Hạ Nguyệt Đình dậy ôm lấy em gái mình, run lẩy bẩy, quá đáng sợ, cái chân ghế nện vào đầu tên đầu trọc, rồi chảy máu thật nhiều.
Trong nháy mắt trong phòng toàn là tiếng đánh nhau, ngạc nhiên là những người khác căn bản không cách nào đánh vào thân Lạc Vân Hải, mọi cử động của anh giống như đã luyện qua nhiều năm, như biết một giây kế tiếp đối phương sẽ ra chiêu thức gì, nên dễ dàng tránh thoát, lúc rơi xuống đất, quả đấm mạnh mẽ đánh xuống đầu một người khác, một cái tay khác nắm tóc một người đàn ông lên khát máu ném mạnh xuống mặt đất.
‘Bốp bốp!’
Hai người ngã xuống đất không dậy nổi.
"Oa!" Hạ Nguyệt Đình quên cả đau, cứ giương mắt thưởng thức màn chiến đấu, thật không thể tưởng tượng nổi, A Hải đến tột cùng là người nào? Người sáng suốt đều nhìn ra anh ta là một người luyện võ.
Cả người Lạc Vân Hải cũng rơi vào tình trạng xơ xát tiêu điều, không nói không cười, đáy mắt sát ý nồng nặc, tuy anh ra tay không lấy mạng người ta, nhưng cũng biến thành bộ dạng nữa sống nữa chết, mỗi một chiêu đều ở chỗ trí mạng, nếu dùng sức, liền có thể đem người ta vào chỗ chết, sau đó một tay nắm vạt áo một người, rồi ném người đó bay lên không, hai chân mạnh mẽ nhanh như gió, quét qua bên đầu mỗi người.
"A a!"
Theo tiếng kêu rên, Cố Vân Nam đang núp phía sau ghế salong, thấy tất cả mọi người bay ra bốn năm mét, trúng mấy vật cứng sau đó liền rơi xuống đất, làm cả phòng ăn bàn ghế đều bị hỏng.
Hai mươi giây, làm liền một mạch, Lạc Vân Hải vứt bỏ người vô dụng cuối cùng, cũng không đi xem những người kia khóc lóc thảm thiết, nghiêng đầu lạnh lùng chống lại cặp mắt Cố Vân Nam: "Còn phải đánh sao?"
"Không không không không!" Cố Vân Nam run rẩy nhìn về phía hai cô gái cao ngạo, xanh mặt nói: "Thật xin lỗi!"
Hạ Mộng Lộ ngẩng đầu ưỡn ngực, hừ lạnh nói: "Chưa hết giận!"
‘Rầm rầm rầm!’
Khoảng mười người đồng thời lăn một vòng trên mặt đất, Cố Vân Nam cũng không ngoại lệ, sau đó bò đến cạnh Hạ Nguyệt Đình ôm chân cô rung giọng nói: "Nguyệt Đình, thật xin lỗi, anh không phải là người!" Vừa nói hắn ta vừa tát mặt mình "Anh không nên mê gái, anh sai lầm rồi, ngày mai anh sẽ đi cục dân chánh làm giấy hôn thú, về sau anh tuyệt đối sẽ đối với tốt với em, thật, anh thề!"
"Đúng vậy, đúng vậy, hắn tuyệt đối không dám khi dễ cô đâu!"
"Cô nên đồng ý hắn đi!"
Nhóm người khiếp sợ nhìn về phía Lạc Vân Hải, đây tột cùng là ai? Quá đáng sợ, đấu hơn mười người, thế nhưng không bị thương chút nào, cao thủ, cao thủ trong cao thủ, khi nào nhà họ Hạ có một nhân vật như vậy?
Lạc Vân Hải thấy Cố Vân Nam sợ chết như vậy, cười lên một tiếng: "Ngươi cũng xứng?"
Hạ Nguyệt Đình lấy hết dũng khí, một cước đá văng người đàn ông, dù hắn muốn chạy trốn cũng tốt, cư nhiên không chút cốt khí đi cầu một cô gái, cô làm sao lại thích một người như vậy? Phụ họa nói: "Không sai, Cố Vân Nam, hôm nay tôi nói cho anh biết, chính là đàn ông của toàn thế giới đều chết sạch, Hạ Nguyệt Đình tôi nhìn cũng sẽ không nhìn lại anh một cái, đồ bỏ đi, nếu không phải trước kia thấy anh là người đàn ông tốt, thì có quỷ mới thích anh! Chúng ta đi!"
Hạ Mộng Lộ ở trong lòng vỗ tay ủng hộ, đây mới là em gái Hạ Mộng Lộ cô chứ.
Cố Vân Nam bóp quyền cắn răng, gân xanh nổi lên, nhưng lại không dám lỗ mãng, các anh em bị thương thành như vậy, chẳng những phải tốn tiền chữa bệnh cho mười mấy người, còn không cách nào kiện lên cấp trên, đánh rớt răng chỉ có thể nuốt vào bụng, sau đó nhìn về Lạc Vân Hải cười đùa nói: "Đại ca, tôi biết sai thật rồi, thật, về sau ngài chính là đại ca tôi, ngài gọi tôi làm gì, tôi liền làm cái đó, tôi nhận anh làm đại ca!"
"Chúng tôi cũng nguyện ý đi theo đại ca!"
Mấy người đàn ông trong phòng đều ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm không lay động, chim khôn chọn cành mà đậu, bọn họ tin tưởng nếu đi theo người đàn ông này, nhất định có thể làm nên một sự nghiệp lẫy lừng, cũng không phải không muốn kinh doanh, mà là người đầy ngập nhiệt huyết không cam lòng chỉ làm một quán ăn nhỏ, họ căn bản không có tâm làm ăn.
Lạc Vân Hải sửng sốt, anh không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến thành như vậy, trừng mắt liếc xung quanh sau đó xoay người đi ra ngoài, lúc gần đi ném lại một câu nói: "Nếu để cho tôi biết các người làm chuyện ác, thì sẽ không là kết cục này!"
"Dạ dạ dạ, đại ca ngài yên tâm, chúng tôi nghe ngài!" Cố Vân Nam cười hì hì nhìn các anh em nói: "Tất cả đứng lên, đi bệnh viện xem vết thương trước, không cho có ý định báo thù, đi!"
Giống như Bá Nhạc, bị đánh nửa sống nửa chết nhưng không một người căm hận, mặc dù người đàn ông kia không hề có ý muốn thu bọn hắn, nhưng chỉ cần kiên nhẫn, thì mài sắt cũng thành kim thôi.
Đến trên bờ cát Hạ Mộng Lộ mới hung hăng vỗ ngực một cái: "Mới vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, cũng may A Hải thật sự có bản lãnh!"
"Không phải là có bản lãnh, rõ ràng là đã làm rất nhiều, chị, mặc dù trong lòng em rất vui mừng, nhưng chị có nghĩ tới A Hải không phải người bình thường hay không?" Hạ Nguyệt Đình liếc xéo người đàn ông phía sau đang đi đến.
"Đó là đương nhiên, người chị nhìn trúng, có thể kém sao?" Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, cô tuyệt không thể nói cho bất luận kẻ nào, trước kia A Hải từng giết rất nhiều người, là một sát thủ xã hội đen, cô phải bảo vệ anh, càng hy vọng anh vĩnh viễn đừng nhớ lại những thứ không tốt trước kia, anh ta chỉ là A Hải, A Hải nhà họ Hạ.
Nghi ngờ xoay người, thấy anh hoang mang ngắm nhìn biển rộng, không biết có phải là ảo giác hay không, lúc này, cô giống như nhìn thấy một vị thiên thần, nhìn thấy người nọ như một nhân vật lớn đứng trên cao, nhưng nhân vật lớn sẽ tự ra tay giết người sao? Nhân vật lớn mà không có ai đến tìm sao? Có lẽ cô đa tâm, anh chính là tên sát thủ, nhưng cuối cùng bị người đuổi giết ngược lại, cô đã suy tính, nếu như vết thương này là cảnh sát tạo thành, như vậy núi Phổ Đà chắc chắn bị lục soát, nhưng đến nay cũng không gặp qua một nhân vật nào khả nghi.
Chỉ có người của xã hội đen mới không dám làm lớn, nên cho là anh chết rồi.
Lạc Vân Hải nâng đôi tay lên, nói thật ra, trước khi đi anh cũng không nghĩ đến mình có võ, tất cả đều là phản xạ có điều kiện, võ công vận dụng vô cùng thuần thục, giống như có linh hồn trong thân thể chi phối anh ra chiêu như thế nào, né tránh như thế nào, trước kia anh đến tột cùng là người như thế nào? Được người ta gọi đại ca thì lại có một loại cảm giác quen thuộc, cũng không kích động, ngược lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hay là nói anh đã từng là người đứng đầu?
Vì sao lại bị người đuổi giết đây?
"A Hải, mới vừa rồi anh thật là lợi hại ồ!" Hạ Mộng Lộ leo lên bả vai anh, cười dựng thẳng ngón cái tán dương.
Lạc Vân Hải khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng và vui vẻ, nhún vai cười cười: "Tự tôi cũng rất kinh ngạc!"
"Thế nào? Vừa bắt đầu cũng rất sợ sao? Vậy mà anh còn cậy mạnh sao?"
"Đây là trách nhiệm người đàn ông, coi như sợ cũng muốn lên, phải hay không?"
Lòng Hạ Mộng Lộ căng thẳng, thật sao? Quả thật đủ đàn ông, lần nữa phát hiện A Hải thật sự rất có sức quyến rũ, làm cô nảy lên ý nghĩ to gan, mãnh liệt lắc đầu một cái, không được, mặc dù anh ta không có kết hôn, nhưng ngộ nhỡ anh ta đã có người yêu, nếu khôi phục lại trí nhớ, cô nên đi nơi nào đây? Mẹ nói, tình yêu là cảm giác đẹp nhất trên đời, nhưng cũng có khả năng làm người ta khổ sở muôn đời, thì ra là cũng không biết từ lúc nào, cô đã bắt đầu có ý muốn kết hôn với anh.
Lạc Vân Hải thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh, nên anh nâng bàn tay lên, đem chiếc nhẫn tháo xuống.
"Anh làm gì đấy?" Hạ Mộng Lộ kinh ngạc đè tay anh lại.
"Không phải cô thích à!" Nói xong cất vào trong áo, thấy cô còn muốn nói gì nữa, không nhịn được kéo Hạ Nguyệt Đình qua giáo dục: "Nguyệt Đình, tôi thật lòng xem cô là em gái mới nói cho cô những lời này, tôi biết rõ cô rất muốn có một gia đình riêng mình, nhưng chuyện hôn nhân tuyệt không đơn giản như cô nghĩ, bây giờ cô còn nhỏ, có một số việc cô vẫn không rõ, hôn nhân không có tình yêu, cũng sẽ không bằng chú với dì, cô nên học bác cô một ít, bà ấy mới là yêu thật lòng, có thể vì chồng mình mà cả đời cô độc, mặc dù rất khổ sở, cũng không muốn chia lìa, không phải chỉ cần một thứ là có thể chi phối gia đình, vậy sẽ chôn vùi nửa đời sau của cô, hiểu không?"
Hạ Nguyệt Đình gật đầu một cái: "Tôi hiểu, A Hải, cám ơn anh, tôi quyết định muốn tìm người đàn ông giống như anh vậy, mặc kệ hắn có cho tôi quản lý gia đình hay không, chỉ cần hắn có thể ở bên tôi dỗ tôi vui vẻ lúc khổ sở, khi tôi bị người ta khi dễ có thể giúp tôi hả giận, thứ tôi muốn không phải là một gia đình, một người chồng tốt, coi như hắn là tên ăn mày, chỉ cần trong lòng hắn có tôi là được!" Có tiền thì có ích lợi gì chứ? Bị người làm thương tổn chẳng những mặc kệ, ngược lại còn tổn thương tới cô, loại đàn ông không đảm đương như vậy cô mới không cần.
"Em thật không còn thương Cố Vân Nam sao? Về sau sẽ không liên lạc với hắn chứ?" Hạ Mộng Lộ yêu thương xoa xoa đầu em gái…..
Nguyệt Đình lấy điện thoại di động ra, đem số điện thoại Cố Vân Nam xóa: "Sẽ không!" Vĩnh viễn không, cô đột nhiên rơi vào trong lòng ngực ấm áp, sau đó cũng đưa tay ôm lấy: "Chị, chị yên tâm, Nguyệt Đình biết rồi, sau này sẽ không nghĩ như vậy nữa, bác chính là mẹ em, chị chính là chị của em, về sau chúng ta cùng nhau đồng cam cộng khổ!"
"Vốn đã có máu mũ rồi, sao còn nói vậy chứ? Nguyệt Đình, hôm nay chị thật vui vẻ!"
"Em cũng vậy, em chưa bao giờ vui vẻ như vậy!" Có lẽ cô căn bản không yêu Cố Vân Nam, có lẽ trước kia, thấy nhà hắn mở quán ăn , cuộc sống bảo đảm nên mới cho rằng mình yêu hắn, còn bây giờ coi như về sau hắn trở thành người có tiền nhất thế giới, cô cũng không cần.
Hạ Mộng Lộ xoa đi nước mắt vui sướng, một tay kéo một người đi về nhà: "Đây tất cả đều là công lao A Hải, A Hải, anh muốn thưởng cái gì?"
"Tôi à? Tôi nghĩ muốn. . . . . ." Cô gả cho tôi, Lạc Vân Hải cúi đầu cười khổ, coi như cô nguyện ý, chú cũng sẽ không đồng ý, ai nguyện ý gả con gái cho người không có quá khứ chứ? Nhưng mỗi lần nghĩ đến Hạ Mộng Lộ muốn cùng một người đàn ông khác đi xa, trong lòng liền khó chịu khác thường, là tham muốn giữ lấy sao? Nhưng anh vì sao không muốn đoạt lấy Hạ Nguyệt Đình hoặc là cô gái khác? Ngay cả mình năm nay bao nhiêu tuổi anh cũng không biết, phải làm sao chứng minh cho họ thấy chứ: "Không muốn gì cả!"
Còn nữa, chiếc nhẫn này thật là vật đính hôn sao?