Lạc Vân Hải, đại đương gia Long Hổ, cái tên bang hội nghe có vẻ cũ rích nhưng bên trong lại có rất nhiều nhân tài, dạo này, bạch đạo không thể kiếm được nhiều tiền bằng hắc đạo, một thế lực xã hội đen muốn đứng vững trên toàn thế giới là một chuyện không dễ, mà nhà họ Lạc lại làm được, năm đó Lạc Viêm Hành dựa vào bản lĩnh của mình để tiếp nhận Long Hổ, khiến cho con đường của bang hội vững chắc như bàn thạch.
Lạc Vân Hải có thể ngồi cố định được cho đến bây giờ không phải do cha truyền lại, mà từ nhỏ anh đã lăn lộn trong giới hắc đạo, bên cạnh có chín thuộc hạ được anh tự tay đào tạo, ai cũng là con rồng hùng mạnh, luôn trung thành, tuyệt không có ý chiếm đoạt vị trí của anh, từ khi Lạc Vân Hải nhậm chức, bang hội càng thêm mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể làm được như vậy.
Sự nghiệp kinh doanh của Lạc Viêm Hành cũng có nhiều bất ổn, bởi vì bệnh đa nghi của ông quá nặng, nên thân tín thật sự bên cạnh cũng không nhiều, từ khi thu phục được mẹ bảy, tưởng sẽ dễ dàng thu phục thêm bang Phi Vân của mẹ, nhưng nhiều lần đều lấy giỏ trúc múc nước, đến khi anh lên chức, trực tiếp đem hai bang hội lớn hợp làm một.
Anh là người dám làm dám chịu, những người theo anh từ nhỏ đều biết anh là kẻ có thể khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay, hôm nay mọi chuyện đã sẵn sàng, gió đông tới, Long Hổ trở thành của nhà họ Lạc, chỉ cần anh muốn, nghi thức chuyển quyền thừa kế cũng không phải là không thể làm được!
Nghe vợ yêu nói như thế, người đàn ông hí mắt phượng, nhìn ra phía ngoài, chú rễ đẹp trai không mang theo dáng vẻ hạnh phúc của người làm chú rễ, một thân âu phục đen, nó mâu thuẫn với làn da trắng như tuyết được thừa hưởng từ mẹ, vô cùng mịn màng, râu cằm cũng được cạo sạch bóng, chân mày chia ba bảy khéo léo, bất luận là mắt mở to, hay là mắt sáng như sao, mũi cao đến có thể treo lên, môi như thanh đao sắc bén, tất cả đều làm lộ ra vẻ lãnh lùng và phong nhã, trong vạn người chỉ duy nhất có một người.
Cô dâu là người lớn lên bên cạnh anh, lúc này có hơi đỏ mặt, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Vân Hải là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp.
Hấp dẫn, phong cách ưu nhã, chín chắn, kín kẽ, lễ độ, tất cả đều khiến cho phụ nữ chẳng thể kháng cự nổi, cô thật có phúc ba đời, trong lòng của anh chỉ có mình cô mà thôi! Hôm nay là ngày Thái Bảo Nhi hạnh phúc nhất trên đời.
"Bảo Bảo hôm nay rất vui sao?" Lạc Vân Hải dời tầm mắt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, áo cưới trắng như tuyết hợp với khuôn mặt đang đỏ, nhìn thật đẹp mắt, không tự chủ giơ tay lên phác hoạ cánh môi vợ mình.
Hơi thở phái nam xông vào mũi làm mặt Thái Bảo Nhi đỏ tới mang tai, hận không có chỗ nào để chui xuống. Vân Hải này, không nghiêm chỉnh tí nào: "Dĩ nhiên là vui rồi!" Đây chính là chuyện cô muốn làm, mục tiêu phấn đấu lớn nhất của đời cô, cô không thể khoác lác nói yêu anh nhất trên trời này, nhưng nếu để nói thật, thì cô thương anh, yêu anh hơn chính bản thân mình.
Anh thấy cô gái nhỏ thẹn thùng như thế, càng thêm quá đáng, tiếp cận môi mỏng, khi chỉ cách cái miệng nhỏ nhắn của cô một centimets thì mắt hẹp khóa chặt lấy cái miệng nhỏ nhắn vì khẩn trương mà ngọa nguậy, hỏi: "Mới vừa rồi sao em giống như người đang nói dối vậy? Vân Hải? Em chắc chắn chứ?" Tay phải nâng cằm nhỏ lên, đáy mắt nổi lên tia tức giận.
"Anh..... Anh đừng.....đứng quá gần..... được rồi.....được rồi, em đầu hàng, ông xã, ông xã được chưa? Anh mau ngồi đàng hoàng, Nguyên Phượng còn ở đây!" Rồi cô lại liếc nhìn Khâu Nguyên Phượng đang lái xe, mỗi lần gọi cái tên này, cô liền không nhịn được mà nở một nụ cười, dì Toa Toa thật là đáng yêu, đúng, từ nhỏ dì Toa Toa luôn hy vọng có một cô con gái, cho nên đem một đấng mày râu chân chính như Nguyên Phượng nuôi như một đứa bé gái.
Khâu Nguyên Phượng mặc quần áo của chú rể phụ, thấy vô duyên vô cớ bị trúng chiêu, vội vàng giơ tay: "Tôi không nhìn thấy cái gì cả, hơn nữa hai người các người không sợ sao? Còn chưa bái đường đã muốn động phòng rồi. Cũng không phải là không có làm qua!" Đã mang thai ba tháng, còn xấu hổ cái gì nữa!
Lúc này Lạc Vân Hải mới hài lòng, kê miệng thì thầm vào lỗ tai cô: "Hôm nay ngoan ngoãn làm cô dâu của anh, nếu không. . . . . ." Những lời còn sót lại không thể nghe thấy.
Thái Bảo Nhi càng nghe càng không được tự nhiên: "Ai nha, sao hôm nay anh buồn nôn như thế" Thẹn thùng chết rồi.
"Ha ha!"
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thái Bảo Nhi giận giơ chân, Vân Hải đáng chết, dám trêu chọc cô, nhưng mà ở trong lòng lại nói ‘em yêu anh, đến chết cũng không đổi, cho dù có một ngày anh vĩnh viễn biến mất, hoặc là em biến mất, tâm này, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về anh!’
Khâu Nguyên Phượng xoa xoa cánh tay, cũng không thèm kiêng dè.
Giờ phút này Lạc Vân Hải toát ra dịu dàng chưa từng có, người đời đều nói anh lãnh khốc vô tình, giết người quyết đoán, chưa bao giờ có người gặp qua nụ cười thật lòng của anh, có ai biết, thật ra anh cũng rất hay cười.
"Đại ca, đến rồi!" Khâu Nguyên Phượng xuống xe, cùng người anh em tốt Khúc Tư Du chào hỏi, sau đó cung kính mở cửa xe, đưa tay chống lên cửa xe: "Xuống xe đi!"
Quả thật, sau khi xuống xe, Lạc Vân Hải liền thu hồi tất cả nụ cười, giờ phút này, anh đã trở thành khối băng không độ C, trên đầu như có ghi chữ ‘người lạ chớ gần’, con ngươi cũng bắn ra sự sắc bén đến kinh người, khom lưng dắt tay của cô dâu đi ra, theo tiếng vỗ tay của mọi người mà đi đến giáo đường, nơi đó, cha mẹ đã sớm đứng chờ.
Thái Bảo Nhi cũng không đùa nghịch nữa, cao quý kéo cánh tay chú rể, ngẩng đầu ưỡn ngực bước trên thảm đỏ đi về phía trước, cô thật sự nhịn không được muốn xem ánh mắt mọi người xung quanh thì vô tình thấy một người què đang vứt tàn thuốc xuống, mặc dù cô sinh ra trong giới kinh doanh, nhưng cùng Lạc Vân Hải trải qua rất nhiều sóng gió, những ám hiệu kiểu như thế cô rất am hiểu, nên cô hoảng sợ, thét to: "Cẩn thận!" Không suy tính gì, lập tức xoay người, ôm lấy bả vai chú rể.
"Bằng!"
Những tiếng chúc mừng cực kỳ náo nhiệt cũng không thu hút bằng tiếng súng nổ. Làm cho mọi người vô ý hoảng sợ, Thái Bảo Nhi đần độn nhìn Lạc Vân Hải, mà Lạc Vân Hải cũng đang vặn lông mày cúi đầu nhìn cô dâu của mình.
Mười giây sau, mọi người xung quanh giống như ngửi thấy mùi khói súng, bắt đầu như chim sợ ná, liên tục lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch, một cô gái nhỏ che miệng thét to: "Chảy máu a a a a chảy máu....."
Hô hấp của Thái Bảo Nhi bắt đầu trở nên gấp rút, tay phải run rẩy sờ bên eo, áo cưới trắng như tuyết đã sớm trở thành một mảng đỏ tươi, cô biết mình đã bị trúng đạn, chỉ là muốn xác định một chút xem nó có thật không.....có tổn thương đến đứa bé trong bụng không, nước mắt tuyệt vọng theo khóe mắt lăn xuống: "Đứa bé.....Cứu đứa bé....." Vừa nói xong cô liền ngất xỉu.
"***, có người đánh lén!" Khâu Nguyên Phượng tức giận mắng to, ngại nơi đây không phải Trung Quốc, không dám tùy tiện mang súng theo bên người, vả lại địch ở trong tối, bọn họ cũng không có bản lãnh liều mạng khi tay không vũ khí, chỉ có thể ra lệnh cho thuộc hạ ra sức bảo vệ Lạc Vân Hải: "Đại ca mau rút lui!"
"Giết người rồi, a a a giết người rồi!"
Mọi người lập tức rối loạn, chạy trối chết làm xáo động cả cục diện.