Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

Chương 43: Em không được




Editor: Diệp Hạ

Bên trên bánh pudding là một lượng kem đặc vừa phải, những miếng trái cây tươi trang trí rải rác xung quanh, tất cả được đặt trong một chiếc bình nhỏ, miệng bình còn có buộc một sợi dây nhỏ xinh đẹp, hoàn toàn đúng ý nhóm người yêu thích cái đẹp.

Đây là quán bánh ngọt Bà Già, Nam Việt đã từng mua cho Giang Cảnh Bạch không ít lần, có lúc mang về vào buổi tối, có lúc gọi ship đưa đến cửa hàng hoa, mấy lần Lâm Giai Giai cùng nhóm nhân viên cửa hàng đều có lộc ăn.

Nhưng phần ăn hôm nay hiển nhiên không đủ để những người khác thơm lây, pudding tinh xảo khéo léo, vừa vặn cầm tay, trong hộp có bốn phần, hai vị đào và hai vị xoài, đều là vị Giang Cảnh Bạch thích ăn, không cân nhắc cho người khác như hai lần trước nữa.

Lâm Giai Giai nâng quai hàm, thèm thuồng nhìn những miếng xoài vàng tươi: "Tiên sinh nhà cậu thay đổi rồi? Vừa giữ chặt được cậu là không đặt nhóm thần trợ công này vào mắt nữa."

Giang Cảnh Bạch nhìn qua từng cái pudding, tiếng nói của trợ lý lúc đó vang lên bên tai.

Có lẽ không phải là Nam Việt muốn bài trừ những người bên cạnh Giang Cảnh Bạch ra, mà là chỉ đủ thời gian để cho quán làm những phần Giang Cảnh Bạch thích trước.

Y thả nắp hộp xuống, cười khẽ.

Chẳng lẽ Nam Việt lo y "Tôi không nghe tôi không biết" rồi bực bội rời đi sao?

Lâm Giai Giai cũng không biết lúc Giang Cảnh Bạch đi giao hoa đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe đối phương cười, cô còn tưởng rằng Giang Cảnh Bạch lại bị hành động nhỏ của Nam Việt làm vui vẻ, chép miệng một cái, cười như không cười.

"Cho cậu." Giang Cảnh Bạch lấy vị xoài mà nàng muốn ăn ra, đưa cho Lâm Giai Giai.

Lâm Giai Giai không nói chuyện nữa, nhanh chóng nhận lấy, một bên mở bình một bên nói mấy lời hay cho Nam Việt: "Bạch Bạch gả đi không thiệt thòi rồi nha, chồng cậu vừa cao vừa soái, còn rất biết chiều chuộng, tuy rằng không phải là phú hào gia tài bạc triệu, thế nhưng cũng là tinh anh tiềm lực vô biên."

Những lời nàng nói như cây dao đâm vào người Giang Cảnh Bạch.

"Quan trọng nhất là, hắn nguyện ý dỗ cậu, xài tiền cho cậu. Có câu nói, 'Người đồng ý xài tiền cho bạn nhất định là người yêu bạn' ". Lâm Giai Giai múc một muỗng lớn đưa trong miệng, hương vị mềm mại ngọt ngào lan ra, vì lo ăn nên nàng cũng không để ý đến ánh mắt gợn sóng của Giang Cảnh Bạch, "Đừng thấy đây chỉ là chút điểm tâm nhỏ không đáng kể, ý nghĩa ẩn chứa trong đó rất lớn đó, điều này nói rằng cậu rất có địa vị trong lòng Nam Việt."

Lâm Giai Giai nuốt xuống miếng pudding cuối cùng, ăn ngon đến muốn rơi lệ: "Xin lỗi, tớ không nên nói điểm tâm không đáng kể, vừa đưa vào miệng đã tan ra, mùi vị ngọt ngào tuyệt không chỗ chê."

Mùi vị đồ ngọt của quán Bà Già là không thể xoi mói, chỉ là khá đắt, Lâm Giai Giai quen tiêu tiền như nước cũng không nỡ ăn thường xuyên, được ăn ké nên hào phóng nói giúp người ta một tràng dài.

Nhưng trình khen người cũng chỉ được nhiêu đó, khen tới khen lui, tất cả các câu cũng chỉ khác nhau mấy chữ, còn ý chính lại không thay đổi gì.

Trước đây Giang Cảnh Bạch nghe nàng nói như thế nhất định sẽ bị ngữ điệu khoa trương của nàng chọc cười, bây giờ nghe lại có cảm nhận hoàn toàn khác.

Lâm Giai Giai cắn cắn muỗng nhỏ, con ngươi chạy đến trên mặt Giang Cảnh Bạch: "Cậu làm biểu cảm gì vậy? Tớ nói làm cậu cảm thấy rất mất mặt đúng không? Nếu vậy thì cuối tháng cho tớ nhiều tiền thưởng chút, chắc chắn tớ sẽ không nói như vậy nữa."

Năng lực quản lý biểu cảm của Giang Cảnh Bạch cũng không tệ lắm, chỉ cần không chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, thần sắc vẫn sẽ không có bao kẽ hở, nhưng vừa bị Lâm Giai Giai đề cập đến, theo bản năng điều động ngũ quan, nỗ lực che giấu tâm tình, ngược lại làm cho Lâm Giai Giai nhìn thấu.

Lâm Giai Giai cũng không còn tâm tư ăn gì nữa, cau mày hỏi: "Cậu gặp chuyện gì sao?"

Tư duy của nàng có thể nói là rất tốt, chớp mắt đã liên hệ với chuyện buổi trưa mình nói, thoắt cái đứng thẳng: "Cậu thật sự phát hiện ra cái gì ở công ty Nam Việt à???"

Giác quan thứ sáu của nàng rất chuẩn, tám chín phần mười có thể đoán đúng.

Giang Cảnh Bạch nhìn ngọn lửa hừng hực trong mắt đối phương, lại nhìn mấy đơn đặt hàng trên bàn, tìm cớ lừa gạt.

Mặc dù chia sẻ với người khác sẽ giảm bớt được phần nào phiền muộn, nhưng y còn có băn khoăn khác.

Một là Lâm Giai Giai tính nóng, dễ dàng kích động, trong cửa hàng còn có mấy đơn cần Lâm Giai Giai giao, nếu tức giận, chắc chắn sẽ khó chịu cả một buổi chiều.

Hai là Giang Cảnh Bạch thật sự sợ trình độ ảo tưởng của Lâm Giai Giai rồi, y đang nỗ lực bình tâm, cố gắng không nghĩ mấy chuyện tiêu cực, nếu giờ nói cho Lâm Giai Giai biết, có lẽ nàng sẽ nói thêm gì đó, hoặc là nghĩ cách nói chuyện thay y, Giang Cảnh Bạch không chắc mình còn có thể bảo trì thái độ bình thường, kiên trì xử lý chuyện trong cửa hàng.

Có lẽ nên chờ nói chuyện với Nam Việt xong, đến lúc đó mới suy nghĩ đến việc nói cho Lâm Giai Giai biết.

Lâm Giai Giai vẫn còn nghi ngờ, Giang Cảnh Bạch làm bộ không thấy, lén hít sâu hai cái, ăn một phần pudding vị đào xong rồi vùi đầu vào công việc, hiệu suất dù không cao như bình thường, nhưng vẫn xử lý đâu vào đấy, không xảy ra sai sót.

Lâm Giai Giai là người trực tiếp quản lý các tài khoản trực tuyến của cửa hàng, nàng gắn sự kiện ngày thất tịch lên đầu trang chủ, để lưu lại cần mã xác nhận của quản lý.

Giang Cảnh Bạch móc điện thoại ra, ánh mắt khựng lại nhìn màn hình.

Từ sau khi biết thân phận Nam Việt y cũng không còn muốn làm gì nữa, điện thoại vẫn đang ở giao diện khung chat với Nam Việt, trên khung nhập tin nhắn vẫn còn ba chữ "Bởi vì em...." đáng thương nằm ở đó.

"Mã xác nhận vẫn chưa gửi tới sao?" Lâm Giai Giai thấy y nhìn điện thoại không nói lời nào, mở miệng hỏi.

Giang Cảnh Bạch lấy lại tinh thần, kéo thanh thông báo xuống đọc một dãy số lên, sau đó lại nhìn khung chat ngẩn người.

Sự nỗ lực kìm nén tâm tình bấy lâu dần buông lỏng, Giang Cảnh Bạch đang định thở dài, bên trên đã hiện lên thông báo "Đang nhập....".

Hai chữ màu trắng ngay ngắn thoáng qua, y còn chưa kịp nhìn kĩ đã biến mất.

Ánh mắt Giang Cảnh Bạch loé loé, nhận ra bên kia đang làm gì, nhìn khung chat không hề chớp mắt, ngắn ngủi một lát sau, đúng như dự đoán, hai chữ "Đang nhập...." lại hiện ra.

Chuyện này đã từng xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Giang Cảnh Bạch chống khuỷu tay lên quầy, tay phải cầm điện thoại, tay trái lại đỡ trán, áp lực tâm lý dần lắng xuống.

Y giương mắt cười nói cùng khách đến, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại, khóe mắt vẫn còn độ cong.

Mắt thấy bên kia vẫn "Đang nhập...", Giang Cảnh Bạch không nhịn được cười ra một tiếng, đánh chữ: [Tối nay anh ăn cơm ở ngoài đúng không?]

Y nhớ mang máng trợ lý có nói, Nam Việt có một cuộc gặp mặt sau buổi họp, có lẽ là sẽ nói chuyện trên bàn ăn.

[Ừm] Nam Việt không phủ nhận, [Em muốn ăn gì không?]

Đây là muốn gọi đồ ăn giúp y.

Giang Cảnh Bạch vội vàng trả lời: [Không có, trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, em làm chút đồ ăn là được.]

Nam Việt không miễn cưỡng: [Được.]

Đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch khựng lại một chút, quyết định đánh xuống một câu: [Ít uống rượu, chú ý an toàn.]

Y vẫn thường nói Nam Việt chú ý an toàn, nhưng xưa nay chưa từng nhắc Nam Việt ít uống rượu thôi, đôi khi Nam Việt về muộn lại không cho y đi đón, bởi vậy nên Giang Cảnh Bạch vẫn nói, đừng uống rượu.

Kém nhau một chữ, ý tứ lại bất đồng.

Nam Việt nghỉ một chốc, trả lời ngắn gọn: [Chờ anh về.]

Giang Cảnh Bạch đọc thầm hàng chữ này hai lần: [Được.]

Đoạn đối thoại này đồng thời ổn định cảm xúc của cả hai.

Thời gian đã không còn sớm, việc trong cửa hàng cũng đã xong hết, Giang Cảnh Bạch dọn dẹp đồ dùng cần thận, cởi tạp dề chuẩn bị về nhà.

Y vừa treo tạp dề lên móc xong, đã nghe thấy có nhân viên gọi mình: "Ông chủ."

Giang Cảnh Bạch quay đầu lại, là Lưu Vũ Thần, nàng bị chuyện của chồng mình làm phiền, trở nên gầy gò rất nhiều.

"Anh có biết gần đây có tiệm in ấn nào không?" Lưu Vũ Thần hỏi, "Em không tìm thấy trên bản đồ."

"Ở gần đây thì không có, nhưng có một tiệm đối diện với trường trung học, hơi xa chút." Giang Cảnh Bạch đáp, "Em muốn in cái gì? Nếu gấp thì anh có thể dùng máy trong nhà in giúp em."

Lưu Vũ Thần kéo kéo góc áo nhăn nheo, cười cười: "Em muốn in đơn thỏa thuận ly hôn, đến cục dân chính còn phải điền bảng, em không thích viết chữ, không bằng trực tiếp in mang đi."

Không phải là không thích viết chữ, mà là sợ nội tâm không kiên định, đến lúc đó lại có thêm biến số.

Giang Cảnh Bạch bình tĩnh nhìn nàng, không hỏi nhiều: "Được, gửi wechat cho anh đi, em muốn lấy lúc nào?"

"Tối nay có được không?" Lưu Vũ Thần do dự, "Em có thuê một phòng trong toà nhà Dương Quang, có đi ngang qua Ngự Thủy."

Nàng làm ca tối, sáng hôm sau chồng nàng lại không có lớp, vừa vặn có thể nói chuyện.

"Có thể." Giang Cảnh Bạch sảng khoái đáp lại.

Đơn ly hôn cần ba bản, chuyện thứ nhất Giang Cảnh Bạch làm sau khi về đến nhà là in văn kiện ra, đặt dưới khay trà chỗ phòng khách, thuận tiện để Lưu Vũ Thần tan làm tới lấy.

Không còn bầu không khí náo nhiệt ở cửa hàng hoa, Giang Cảnh Bạch không bình thản được, sau khi ăn xong cũng không tắm rửa thay quần áo, mà chạy đi tưới hoa dọn cỏ tổng vệ sinh, nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cho mình chút chuyện làm.(dphh___)

Chín giờ tối, nơi huyền quan truyền đến âm thanh mở khoá.

Giang Cảnh Bạch đang treo khăn trải bàn vừa giặt lên ban công, nghe thấy âm thanh tim lập tức đập kịch liệt, âm thanh cửa bị mở vang lên, y hít sâu một hơi, bước ra ngoài.

Đi ra phòng khách, Giang Cảnh Bạch nhìn thấy Cảnh Văn Khuynh cùng Nam Việt tiến vào, không khỏi hơi ngơ ngác.

"Ai nha, bạn học Tiểu Bạch ơi, lâu rồi không gặp ha." Cảnh Văn Khuynh vẫy tay chào, vẫn nhiệt tình như trước, "Tôi mang Nam Việt về, mọi chuyện còn lại giao cho cậu nha."

Giang Cảnh Bạch vừa mới ló ra đã bị đôi mắt Nam Việt chặt chẽ khóa lại.

Ánh mắt này cực kỳ thẳng thắn, Giang Cảnh Bạch đến gần hai bước, ngửi thấy mùi rượu mới phản ứng được: "Các anh uống rượu?"

"Tôi không có, cậu ta uống." Cảnh Văn Khuynh cười nói, "Yên tâm, không uống nhiều như lần trước đâu, đầu óc vẫn chưa bỏ nhà đi bụi."

Nam Việt ở bên ngoài thì như hung thần ác sát, nhưng khi đối diện với Giang Cảnh Bạch lập tức hoảng sợ thành chó, trước khi về nhà còn tìm Cảnh Văn Khuynh thương lượng đối sách, Cảnh Văn Khuynh không lay chuyển được tính "sợ vợ" của Nam Việt, cắn răng cho hắn một chiêu "rượu vào lớn gan".

Uống đến khi nửa tỉnh nửa say, đại não cũng không trì trệ lắm, vẫn đủ tỉnh táo để suy nghĩ, nhân lúc này có lời gì muốn nói thì nói hết ra.

Vốn Nam Việt cũng không đề phòng Giang Cảnh Bạch, chỉ cần Giang Cảnh Bạch có thể mở miệng hỏi một câu, hắn sẽ tuôn ra cả gốc lẫn gác.

Theo lý thuyết mà nói thì rất đáng tin.

Giang Cảnh Bạch cũng thấy trạng thái say rượu ngày hôm nay của Nam Việt tốt hơn lần trước rất nhiều, nhưng vẫn là say rồi.

Chờ Nam Việt đổi giày xong, y chỉ chỉ trên người đối phương, Nam Việt cúi đầu nhìn xuống, im lặng không lên tiếng bắt đầu cởi nút áo, ngoan ngoãn đưa áo khoác cho Giang Cảnh Bạch.

Cảnh Văn Khuynh cũng không ngờ mình vừa vào cửa mà đã bị nghẹn như vậy, hắn giật giật khóe miệng, cười cười: "À, tôi mượn wc một tí, hai người không cần phải để ý đến tôi." Nói xong âm thầm vào phòng vệ sinh.

Giang Cảnh Bạch cầm áo khoác, nói với Nam Việt: "Anh ngồi ở ghế sô pha trước đi, chờ em rót cho anh cốc nước."

Nam Việt gật đầu, đến gần đưa tay về phía Giang Cảnh Bạch, nhẹ nhàng gỡ rối một lọn tóc của y, sau đó mới quay người đi ra phòng khách.

Giang Cảnh Bạch sờ sờ đầu, nhìn bóng lưng người đàn ông, lắc đầu cười một tiếng, vuốt phẳng áo lại, treo vào tủ, sau đó cũng đi ra phòng khách.

Nam Việt đoan chính đứng trước bàn trà, không ngồi vào ghế sa lông.

Vốn hắn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn trà, nghe thấy tiếng Giang Cảnh Bạch tới gần, hơi xoay đầu về phía sau nhìn y.

Giang Cảnh Bạch ngay lập tức nhìn ra ánh mắt của hắn tựa hồ không đúng, đôi mắt thâm thúy sáng rực một cách kỳ lạ, không giống như đang say rượu.

Giang Cảnh Bạch đi tới phía sau hắn: "Sao lại không ngồi xuống?"

Nam Việt vẫn đưa lưng về phía y, không nói một lời.

Đang yên đang lành mà bị gì vậy? Thoạt nhìn rất tỉnh táo, không quá say mà.

Giang Cảnh Bạch nghiêng đầu nhìn hắn: "Nam Việt?" Y lấy tay đụng nhẹ cánh tay đối phương một cái.

Đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch vừa chạm vào áo sơ mi Nam Việt, người đàn ông đột nhiên xoay người, dùng sức kéo y vào trong lồng ngực.

Giang Cảnh Bạch bị hắn làm sợ hết hồn.

Cả khuôn mặt Nam Việt chôn trong hõm cổ y, cái tư thế này... khá giống động tác lúc hai người vừa ngủ dậy.

Nam Việt vẫn không lên tiếng.

Giang Cảnh Bạch mờ mịt, vỗ vỗ lưng Nam Việt: "Anh làm sao vậy?"

Hỏi xong một hồi lâu, Nam Việt mới trầm giọng mở miệng: "Không được."

Không được?

Trên vai Giang Cảnh Bạch đang đeo một người đàn ông mét chín, mùi rượu và mùi thơm cơ thể quẩn quanh nơi chóp mũi, nghe thấy hai chữ này, không hiểu.

Cũng may Nam Việt không dừng ở đây, tiếp tục nói: "Em không được."

Y không được?

Càng nói càng không hiểu.

Y nghe thấy Nam Việt vùi mặt vào vai mình hít sâu một hơi, lúc mở miệng giọng nói đã khàn đi một chút, càng ôm y chặt hơn: "... Em không được ly hôn với anh."

Giang Cảnh Bạch: "..."

Giang Cảnh Bạch: "????????"

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Không được ly hôn, tuyệt đối không được.

Giang Cảnh Bạch: ??? Em có nói cái gì sao???

______

Cứ ngày 3 chương thì chắc đến đầu tuần sau sẽ hoàn

(*'∇`*)