"Vài cái drama?" Cố Duy Sanh lấy lại chén nhỏ của mình, lưng hơi dựa vào ghế sô pha, "Tiểu Phương Tử, từ khi nào anh lại đổi nghề đi làm paparazzi vậy?"
Phương Mộc ngồi dậy: "Có lương tâm hay không hả?! Anh đây còn không phải là lo cậu bị người ta lừa sao.
"
Đây là cái được gọi là ý thức tự giác của người nhà mẹ đẻ.
"Cho nên anh biết những gì?" Cố Duy Sanh làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, "Nói nghe thử coi.
"
"Giờ nói chuyện cậu nên quan tâm nhất này," Phương Mộc hắng giọng, "Tình hình gia đình anh Lâu.
"
"Lâu gia lập nghiệp dựa vào huyền học và đồ cổ, đến thế hệ hiện tại, ông bà Lâu gia làm chủ, nhưng phần lớn sản nghiệp Lâu gia đều do em trai Lâu Tiêu là Lâu An quản lý.
"
"Lâu An?" Cố Duy Sanh vẫn còn chút ấn tượng với "em trai" này, trong sơn động ở Bình Sơn, Lâu Tiêu đã từng nhắc đến đứa em trai này của hắn.
"Đúng vậy, Lâu An, thiên tài kinh doanh nổi tiếng của thành phố S, trầm mặc ít nói, nghiêm túc thận trọng, nếu không phải tuổi còn nhỏ, cậu ta quả thực chính là tổng tài lạnh lùng hoàn mỹ nhất trong phim thần tượng.
"
Lúc nói, giọng Phương Mộc rõ ràng mang theo ý khen ngợi, Cố Duy Sanh múc một muỗng hoành thánh, sau đó nhận ra nguyên nhân tại sao sau khi đoạt được Bình Sơn Phó Minh Huân lại chạy đến trước mặt đối phương khoe khoang.
Thấy Cố Duy Sanh đang nghe, Phương Mộc lại nói tiếp: "Trừ cha mẹ và em trai, Lâu Tiêu còn một cô em gái tên Lâu Dao, cô bé nhỏ tuổi nhất, năm ngoái mới tốt nghiệp đại học, nghe nói là người cuồng nghiên cứu khoa học.
"
Cố Duy Sanh mỉm cười: "Nghe nói?"
"Có thể tra được nhiêu đó đã khó lắm rồi đó," Phương Mộc xua tay tố khổ nói, "Nếu sau này anh Lâu có hỏi, cậu tuyệt đối đừng bán đứng tôi nha.
"
"Được," Cố Duy Sanh gật đầu như ông lớn, "Anh nói tiếp đi.
"
"Cái khác thì cũng chẳng có gì, lớn lên đẹp trai lại nhiều tiền, có kỹ năng diễn xuất không scandal," Phương Mộc gập ngón tay đếm từng ngón một, "Hơn nữa, quan trọng nhất là anh Lâu tốt tính không kỳ quặc, hắn trong giới nổi tiếng là người biết đối nhân xử thế.
"
[Tốt tính không kỳ quặc?] Lão Bạch thả bánh quy xuống, "xẹt" dựng đuôi lên, [Ông đây không chịu nổi, em muốn báo cáo!]
Tiếng kêu của Lão Bạch không làm Cố Duy Sanh sợ hãi, ngược lại làm cho Phương Mộc sợ hết hồn, anh cầm bánh quy bị Lão Bạch vứt xuống nhìn thử: "Thức ăn cho mèo của hãng này không ngon sao?"
Cho dù Phương Mộc có thể tiếp thu hiện tượng siêu nhiên bên cạnh Cố Duy Sanh, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ tới một con mèo còn có thể nói tiếng người.
"Không có chuyện gì, chắc nó ăn no rồi," Cố Duy Sanh nói một câu lái sang chuyện khác, "Vậy tiểu thiên sư cũng coi như là thiên chi kiêu tử thuận buồm xuôi gió?"
"Cũng không thể nói là thuận buồm xuôi gió," Phương Mộc nhỏ giọng nói, "Phim ân oán hào môn cậu xem cũng nhiều mà, nghe nói lúc còn rất nhỏ anh Lâu từng bị kẻ thù của gia đình bắt cóc, chờ Lâu gia tìm được người về, hắn đã thoi thóp không còn sống được lâu, nếu không phải Lâu gia nhiều tiền thế lực lớn, anh Lâu năm đó có thể được cứu về hay không cũng chưa biết.
"
Lúc còn rất nhỏ, ánh mắt Cố Duy Sanh tập trung: "Cụ thể là mấy tuổi?"
"Hở?" Đột nhiên bị hỏi như vậy, đầu óc Phương Mộc có chút đứng máy, anh cẩn thận nhớ lại tư liệu mình đã xem qua, sau đó không quá chắc chắn nói, "Chắc là chín tuổi! Anh nhớ hình như là chín tuổi.
"
Chín tuổi, đó chẳng phải là năm Vân Hành lén lút đến gặp Lâu Tiêu?
Tuy không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa trên tình hình gần đây mà Cố Duy Sanh biết, trong này chắc chắn không thể thiếu tác phẩm của Chung gia.
Thấy nãy giờ Cố Duy Sanh không nói gì, Phương Mộc cẩn thận hỏi một câu: "Chín tuổi thì sao?"
"Không sao cả, hình như em từng nghe hắn đề cập tới thôi," Cố Duy Sanh cười cười, "Đúng rồi, anh nói kịch bản đâu? Thời gian không còn sớm, đọc xong kịch bản em còn phải đánh một giấc thật ngon nữa.
"
"Anh sợ là cậu phải đọc cả đêm đấy," Phương Mộc rút ra bốn xấp kịch bản dày cộp từ cặp tài liệu bên cạnh, "Đúng là địa vị càng cao nhận kịch bản cũng ổn hơn, tốt nhất cậu nên đọc hết rồi quyết định sau.
"
Cố Duy Sanh dọn bàn chừa chỗ cho kịch bản, y lướt ngón tay qua bốn kịch bản phong cách khác nhau: "Anh cảm thấy kịch bản nào tốt hơn?"
"Bàn về chất lượng đương nhiên là kịch bản anh Lâu đưa tới rồi," Phương Mộc chỉ chỉ quyển thứ hai bên trái tên là [Tội Ái], "Web drama thể loại trinh thám, phong cách thoải mái lối suy luận chặt chẽ cẩn thận, cỡ mà cho nhân vật pháp y thiên tài của cậu đeo kính gọng vàng, diễn xong chắc chắn sẽ thu được một lượng fan lớn.
"
Từ lúc Cố Duy Sanh ra mắt đến nay, tác phẩm của y ngoại trừ điện ảnh vẫn là điện ảnh, tình huống này tất nhiên đã vô hình trung nâng phẩm cách của y lên không ít, nhưng nó cũng đồng thời mang ý nghĩa độ phổ biến với công chúng của Cố Duy Sanh không được cao.
Những năm gần đây phim truyền hình rác rất nhiều, nhưng khi nói đến web drama, hầu hết mọi người đều cho là "cũng được".
Có lẽ bởi vì web drama ít ràng buộc hơn, nên hiệu ứng cuối cùng của nó có khi lại tốt hơn nhiều so với các bộ phim truyền hình.
Năm nay Cố Duy Sanh đã đóng hai bộ phim, một bộ là [Tiên Đồ] chứng minh sức hút phòng vé của y, một bộ khác là [Mê Trạch] vừa là tác phẩm cuối cùng của Từ Thanh Sơn vừa là phim y và Lâu Tiêu cùng tham diễn, kịch bản hay có thể gặp không thể cầu, bây giờ Cố Duy Sanh đúng là không thích hợp đóng phim điện ảnh tiếp nữa.
Một bộ web drama thoải mái thú vị nhưng không mất chuẩn mực, lựa chọn của Lâu Tiêu lúc này có thể nói là vừa đúng.
Nhưng mà! Kính gọng vàng? Cố Duy Sanh ngẩng đầu nhìn Phương Mộc: "Tiểu Phương Tử, giờ em đã chắc chắn anh là một tên kính mắt khống.
"
"Đây cũng không phải ý riêng của anh," Phương Mộc lắc đầu liên tục, "Cậu mỗi ngày ôm điện thoại lướt weibo, có biết bao nhiêu Vitamin C muốn nhìn cậu diễn một tên nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú không hả?"
Cố Duy Sanh lật kịch bản với vẻ không hứng thú lắm: "Thiên tài cao lãnh em đã diễn qua vai tiên tôn lạnh lùng rồi, em không nghĩ mình sẽ đóng tiếp kiểu nhân vật này đâu.
"
"Lần này không giống vậy," Phương Mộc ra hiệu Cố Duy Sanh lật đến cuối kịch bản, "Lần này chúng ta diễn nhân vật phản diện.
"
Bởi vì ngoại hình của Cố Duy Sanh, nhân vật tìm tới y phần lớn đều là nhân vật chính diện có hình tượng tốt, cẩn thận tính toán, pháp y tên Quý Triêu này vẫn là nhân vật phản diện đầu tiên y nhận được kể từ khi đóng phim tới nay.
"Nhân vật phản diện?" Cố Duy Sanh lẩm bẩm nói, "Thú vị, biên kịch sẽ để một nhân vật phản diện làm vai chính?"
"Cũng không hẳn là vai chính tuyệt đối," Phương Mộc đã sớm làm đủ bài tập lập tức giải thích, "Gần như là thiết lập song nam chủ, phía đầu tư có đưa vào một người mới tên là Dịch Duệ, anh đi thăm dò thử, nhân phẩm hay diễn xuất của đối phương cũng coi như yên tâm.
"
Người có thể được Phương Mộc khen ngợi đương nhiên ổn, Cố Duy Sanh cũng không ngại đối diễn với người mới, chỉ có điều chuyển hình không dễ, y còn cần nghiên cứu nhân vật Quý Triêu này thêm mới có thể đưa ra quyết định.
"Kịch bản này thì sao?" Cố Duy Sanh cầm lấy một quyển khác tên là [Bảo Trai Cổ Ngoạn Lục], bìa kịch bản này không chỉ là một tờ giấy trắng đơn giản, phông chữ tự nhiên phóng khoáng ở phía trên cùng với cảnh sơn thủy mờ ảo ở phía dưới làm Cố Duy Sanh rất hài lòng, "Đây cũng là web drama?"
Phương Mộc đáp: "Không sai, nó còn là truyện nói về trộm mộ, hồi trước quốc gia không phải đã đào được một lăng mộ đế vương ở thành phố B sao? Việc này ở trên mạng hot rất lâu, ngay cả IP[1] liên quan đến trộm mộ cũng hot theo.
"
(IP: dự án phim chuyển thể)
"Địa điểm quay chụp [Tội Ái] và [Bảo Trai] đều ở thành phố S, nhưng cả [Mê Trạch] và [Đưa Bạn] cậu tham gia đều có liên quan đến sự kiện thần quái, theo lý thuyết chúng ta không nên nhận thêm loại phim như [Bảo Trai].
"
Chưa nói đến phim cùng thể loại cùng thiết lập tính cách có thể gây nhàm chán cho khán giả hay không, chỉ riêng thân phận của Cố Duy Sanh, Phương Mộc đã không muốn đối phương tiếp xúc với đề tài linh dị nữa.
Tâm phòng người không thể không có, Cố Duy Sanh là nghệ sĩ một tay Phương Mộc nâng đỡ cũng đồng thời là bạn bè nhiều năm của anh, sau khi biết được thân phận thật sự của đối phương, Phương Mộc đương nhiên phải tìm mọi cách giúp Cố Duy Sanh che giấu.
Ý tứ trong lời nói của Phương Mộc đương nhiên Cố Duy Sanh hiểu, vốn y chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có ý nhất định phải tham diễn.
Cố Duy Sanh tiện tay bỏ kịch bản xuống, Lão Bạch lại "bịch" một tiếng đạp móng vuốt lên kịch bản trước mặt mình.
[Sao vậy?] Cố Duy Sanh nghiêng đầu, [Em thích kịch bản này?]
[Không phải.
] Lão Bạch hiếm khi trầm lặng lắc lắc đầu, nó buông móng vuốt chỉ chỉ bìa truyện núi non trập trùng——
[Đây là ngọn núi anh nhặt được em.
].