Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

Chương 13: 13: Đồ Chơigối Ôm Và Bình Chữa Cháy






[Bọn chúng?] Lão Bạch lẻn lên vai Cố Duy Sanh nghi hoặc meo một tiếng, ngay lập tức nó nhìn thấy khí đen cuồn cuộn bốc lên từ trên người Từ Thanh Sơn.
Tiếng khóc của trẻ con và tiếng khóc nức nở của phụ nữ đan xen xuất hiện, Từ Thanh Sơn sững sờ nhìn xuống chân trái của mình, một bé trai nho nhỏ đã sắp thành hình đang bám vào chân trái của ông ta, còn cổ của ông ta thì bị một đôi tay lạnh băng ôm lấy.

Nước mắt của người phụ nữ không ngừng rơi xuống gáy Từ Thanh Sơn, Từ Thanh Sơn cứng còng cả người nghe tiếng hô hấp của người phụ nữ, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn đối phương.

Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Từ Thanh Sơn, người phụ nữ sau lưng ông ta nghiêng đầu mỉm cười, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ đến cực hạn dưới mái tóc dài.

—— Hoàn mỹ đến mức giống như ông trời đem những chỗ tốt nhất của người đẹp trên toàn thế giới tặng cho cô ả.

Tống Như Yên vết thương đầy người và người phụ nữ xinh đẹp bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc tiếng khóc của đứa bé càng thêm vang dội, đứa bé trai cũng xem như bình thường đột nhiên thay đổi hình hài, nó mọc ra bốn cái đầu khác nhau, "bảy tay tám chân" quấn lấy đùi Từ Thanh Sơn.

[Lão Cố, căn nhà này rất bất thường,] cảm nhận được khí tràng kinh khủng giữa hai nữ quỷ, Lão Bạch nhịn không được xù lông rùng mình một cái, [Oán niệm trên người Từ Thanh Sơn sao còn có năng lực hóa hình?]
Mặc dù con người sợ hãi ác quỷ ác linh, nhưng nếu không có chấp niệm mãnh liệt và cơ duyên, đại đa số mọi người sau khi chết chỉ có thể quanh quẩn bảy ngày ở dương gian, sau đó tiếp nhận kết quả chuyển thế đầu thai quên đi quá khứ.

Cho dù trên người bị người chết nhớ mãi không quên sẽ dính các loại âm khí như oan nghiệt và oán khí, người làm chuyện trái với đạo lý lại càng bị ác nghiệp quấn thân làm việc không thuận lợi, nhưng ở ngoài đời, vong hồn thật sự có thể tự tay báo thù quả thật rất ít.

Huống chi trên lưngTừ Thanh Sơn cũng không treo mạng của phụ nữ, nữ quỷ số hai đột nhiên xuất hiện này thật sự quá đáng nghi.

Đến cả Lão Bạch còn nhìn ra vấn đề thì Cố Duy Sanh sao có thể không nhìn ra, chẳng qua là những tiếng khóc này nghe rất khó chịu nên Cố Duy Sanh lười trả lời, y trở tay rút kiếm, Khước Sương tản ra hàn ý chính xác chỉa về phía "đứa bé" đang khóc không ngừng: "Im miệng hết cho tôi."
Linh khí dồi dào như gió bắc bao trùm toàn bộ căn phòng, bùa trong túi quần Lâu Tiêu "cọ xát" chui ra mấy tấm, vô cùng bảo vệ chủ mà vây quanh Lâu Tiêu.

Tiểu quỷ bị Khước Sương chỉa vào người càng bị dọa sợ, nó hung hăn cắn vào đùi Từ Thanh Sơn, thành công dùng máu thịt chặn lại tiếng gào khóc chực trào của mình.


Máu thịt bị xé rách, Từ Thanh Sơn đau đến lảo đảo, nhưng đối diện với thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh của Cố Duy Sanh, ông ta chỉ có thể cắn răng nhịn đau nuốt xuống tiếng thét đau đớn.

Thấy mình đã thành công dẹp loạn, Cố Duy Sanh nhíu mày nhìn về phía Lâu Tiêu: "Chúng tới vì anh?"
Sau khi bút thần trở về vị trí cũ, y rõ ràng cảm nhận được hai khí âm dương trong Tống trạch mất cân bằng, âm khí loang lổ dơ bẩn đang nhanh chóng lan tràn đến mọi ngóc ngách của trạch viện, chưa qua giờ tý, dương khí vốn không nhiều trong trạch viện lại càng bị che lấp không còn lại bao nhiêu.

Đây cũng là nguyên nhân những oán niệm và oan nghiệt trên người Từ Thanh Sơn có thể lập tức thành hình.

Sự ra khác thường tất có yêu[1], nếu không phải có người cố tình gây rối, thì Cố Duy Sanh cũng không thể nghĩ ra được lý do nào có thể giải thích tình huống hiện tại.

(Sự ra khác thường tất có yêu [事出反常必有妖]: Ý nói những chuyện xảy ra bất thường chắc chắn có vấn đề.)
"Mấy con tôm nhỏ Chung gia." Lâu Tiêu khinh thường xì một tiếng, nhưng Cố Duy Sanh lại chú ý tới trong mắt đối phương lộ ra cảm xúc vô cùng phức tạp.

Căm thù? Chán ghét? Hay là sợ hãi?
Thật kỳ lạ, tiểu thiên sư cũng sẽ có lúc sợ hãi sao?
Âm khí tồn đọng trong phòng càng lúc càng nhiều, ba con ác quỷ vốn bị một kiếm của Cố Duy Sanh dọa sợ cho yên tĩnh giờ lại không an phận giãy dụa muốn đứng lên, hỏa diễm trên lá bùa của Lâu Tiêu bị dập tắt, giống như ngọn nến trong gió chập chờn trong âm khí hỗn tạp.

"Anh không sao chứ?" Nhìn thấy tay phải Lâu Tiêu khẽ run, Cố Duy Sanh không thể không lên tiếng hỏi một câu.

—— Tuy y không biết tại sao Lâu Tiêu có công lớn đức hộ thể lại phải chịu ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng nể mặt tài nguyên, y không ngại bảo vệ tiểu thiên sư lần này.

"Đừng chạm vào tôi!" Đối mặt với sự quan tâm của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu theo bản năng khẽ quát ra tiếng.


Hắn nhanh chóng lui về phía sau, hỏa diễm đỏ như máu từ trên người hắn không ngừng bốc lên, quần áo chưa kịp rách, Cố Duy Sanh lại nghe thấy tiếng "đồm độp" của âm khí bị thiêu cháy trong không khí.

Theo biến hóa của Lâu Tiêu, căn phòng lạnh lẽo rất nhanh bị nóng rực thay thế, Lưu Kha vừa mới run lẩy bẩy ngồi xuống thì chóp mũi lại bốc lên một tầng mồ hôi, sắc mặt của cô vừa tái nhợt vừa đau khổ, xem ra đã bị một âm một dương một nóng một lạnh dằn vặt không nhẹ.

Nhìn thấy Lâu Tiêu vị bao quanh bởi hỏa diễm, Tống Như Yên bị kim phù vây tại chỗ đột nhiên giãy dụa như phát điên.

Lủa, là lửa.

Trận lửa lớn vừa rồi đã cướp đi vẻ ngoài mà cô ta tự hào, lần này chẳng lẽ còn muốn đoạt luôn hồn phách của cô ta đi sao?
Không đếm xỉa đến Tống Như Yên đang nóng nảy, loại nghiệp hỏa quy mô này không còn là trò đùa trẻ con như lúc trước nữa, Cố Duy Sanh quyết định thật nhanh, y túm lấy Lão Bạch ném nó ra ngoài cửa sổ.

"Choang."
Tiếng kính vỡ dường như đã cho người và quỷ trong phòng một gợi ý, Lưu Kha đỡ ghế đứng dậy, tựa vào tường lảo đảo đi về phía cửa sổ.

Nữ quỷ sau lưng Từ Thanh Sơn cũng buông tha dây dưa với người đàn ông phụ lòng, cô ả vốn chỉ là hiện thân của oán niệm của rất nhiều phụ nữ, hiện giờ khai linh trí, đương nhiên cô ả không muốn cứ như vậy chết ở chỗ này.

Mắt thấy nữ quỷ rời đi, Từ Thanh Sơn cả người nhẹ đi lập tức dùng sức lắc lắc chân trái, liều mạng muốn quẫy rớt con quái vật đang bám trên đùi ông ta.

Hận thù của trẻ con thường đơn thuần nhất nhưng cũng cố chấp nhất, hai nữ quỷ đều vội vàng rời khỏi căn phòng giống như lò nung này, chỉ có nó là một mực cắn xé đùi Từ Thanh Sơn, dường như chỉ có ăn sạch người đàn ông trước mắt này mới có thể làm cho nó cam tâm.


Mùi máu tươi tràn ngập trong phòng trang điểm không lớn, Cố Duy Sanh trong lúc hỗn loạn đối diện với gương mặt bị ngọn lửa bao trùm của Lâu Tiêu, thần sắc giãy dụa của đối phương khiến Cố Duy Sanh cảm nhận được Lâu Tiêu cũng thống khổ như những ác quỷ kia.

"Lại đây." Lâu Tiêu vươn tay về phía Cố Duy Sanh, cắn răng thấp giọng nói.

Cố Duy Sanh sững sờ: Không phải nói không được chạm vào sao?
Thấy Cố Duy Sanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lâu Tiêu không thể nhịn được nữa kéo người vào trong lòng.

Linh khí lạnh lẽo và thuần túy trong nháy mắt bao lấy Lâu Tiêu, hỏa diễm không ngừng nhảy nhót trên người Lâu Tiêu như bị rút hết nhiên liệu, dứt khoát bị dập tắt không còn bóng dáng.

Lâu Tiêu cao hơn Cố Duy Sanh nửa cái đầu, lúc kéo một cái, mũi Cố Duy Sanh đập vào bả vai đối phương, mùi hương thanh lãnh xuyên qua vải mỏng không kiêng nể gì trêu chọc khứu giác Cố Duy Sanh.

Chết rồi, muốn cắn quá đi.

"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Cố Duy Sanh mím mím môi, nỗ lực dời đi sự chú ý của mình, "Còn muốn bắt quỷ không?"
"Nghiệp hỏa gặp ác sẽ bốc cháy," Lâu Tiêu khàn giọng giải thích một câu, "Trong âm khí này có quá nhiều thứ bẩn thỉu."
Hơi thở ấm áp của con người nhẹ nhàng đập vào tai Cố Duy Sanh, Cố Duy Sanh "Ồ" một tiếng, nhất thời không biết nói gì nữa.

May mà lúc này Lâu Tiêu cũng không có tâm tư tán gẫu, tay trái hắn ôm Cố Duy Sanh như đồ chơi, tay phải thì đưa lên môi cắn ra một lỗ nhỏ.

Khi Cố Duy Sanh ngửi thấy mùi thơm thanh lãnh kia, y liền hiểu Lâu Tiêu đang làm cái quỷ gì.

Y dùng sức đẩy Lâu Tiêu ra: "Anh làm gì vậy?"
"Bắt quỷ." Lâu Tiêu có chút ghét bỏ đè người về trong ngực mình, "Thành thật chút đừng lộn xộn."
Gối ôm cỡ lớn Cố Duy Sanh: "...." Người này có phải có bệnh hay không?
Máu của Lâu Tiêu không hổ là kỳ vật được xưng là "gặp quỷ thông sát", mùi hương thanh lãnh không ngừng khuếch tán, Tống Như Yên vốn đã thoát thân cùng một nữ quỷ khác vài giây sau bị bắt quay trở về căn phòng mà các ả tránh còn không kịp, còn tiểu quỷ vẫn chuyên chú ăn thịt người cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi giống như khóe miệng.


Nhìn ba con ác quỷ thần trí nguyên vẹn không còn lại sự thèm ăn, khóe môi Lâu Tiêu khẽ nhếch lên, giơ tay chuẩn bị đưa lên ba ngọn nghiệp hỏa.

"AAAAAAA!"
Tiếng gào thét điên cuồng của nữ quỷ vang lên bên tai Cố Duy Sanh, y hoàn toàn không biết Lâu Tiêu đang làm cái gì, chỉ dựa vào bản năng phất tay đẩy lùi nguy hiểm đến từ phía sau.

Sau đó, y nhìn thấy Lâu Tiêu đang nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.

Cố Duy Sanh: Tiểu thiên sư quả nhiên không được bình thường.

Ngọn lửa yếu ớt trong nháy mắt Cố Duy Sanh rời khỏi vòng tay Lâu Tiêu "phụt" một tiếng bốc cháy, nhưng bởi vì Lâu Tiêu nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ tay Cố Duy Sanh, cho nên lần này hắn không xuất hiện tình trạng toàn thân bốc cháy nữa.

Sắc mặt Lâu Tiêu phức tạp giật giật ngón tay, hắn thu hồi ngọn lửa trên đầu ngón tay, thay vào đó là niêm phong ba con quỷ hai lớn một nhỏ vào kim phù của mình.

Nguy cơ được giải trừ, Lâu Tiêu cũng khôi phục bình thường, Cố Duy Sanh mơ hồ hiểu được tác dụng của mình chỉ chỉ Từ Thanh Sơn đã sớm ngất xỉu: "Ông ta và Lưu Kha phải làm sao bây giờ?"
"Tôi sẽ gọi người đến giải quyết," Lâu Tiêu lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn, "Thuận tiện điều tra mấy con sâu nhỏ giở trò quấy rối sau lưng."
Cố Duy Sanh kinh ngạc: "Giờ không đi hả?"
Yên lặng chịu thiệt như vậy không giống với tác phong của Lâu Tiêu.

"Không đi được," Lâu Tiêu ho khan vài tiếng, còn rất vô lại dựa vào người Cố Duy Sanh, "Hoàn cảnh này quá tệ đối với tôi."
Biết mình là "Bình chữa cháy" không có nghĩa là bất cứ lúc nào y cũng phải giúp người dập lửa, Cố Duy Sanh tức giận quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt không chút huyết sắc của Lâu Tiêu.

"Nghiệp hỏa thiêu chính là hồn phách và ác, Cố Duy Sanh, tôi là người, đương nhiên cũng có ác." Lâu Tiêu nhẹ giọng nói, "Bình thường tôi có thể khống chế nó, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi thật sự sẽ bị nó thiêu chết."
"Tuy tôi đã quen với việc hồn phách luôn bị nghiệp hỏa thiêu đốt, nhưng bây giờ tôi không muốn chết." Lâu Tiêu đưa ngón tay xoa nhẹ môi Cố Duy Sanh, hiếm khi dịu dàng dụ dỗ, "Máu cho cậu, dẫn tôi đi.".