Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Duệ Bạch tỉnh lại thì không thấy Từ Chi Ngôn đâu cả, vươn tay sờ chăn nệm thấy vẫn còn ấm, chắc anh mới dậy.
Lê Duệ Bạch vệ sinh cá nhân thay quần áo xong đi ra ngoài.
Bước tới sân vườn, cô thấy Từ Chi Ngôn đứng hút thuốc với Từ Minh sương ở đằng xa, hai người quay lưng về phía cô.
Lê Duệ Bạch tới gần bọn họ, Từ Minh Sương nhíu mày như mắng mỏ gì đó, Lê Duệ Bạch tưởng hai người cãi nhau.
Cô đang do dự không biết có nên gọi Ngộ Trừng tới đây viện trợ hay không thì Từ Chi Ngôn có vẻ là cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn.
Anh dụi thuốc, nói gì đó với Từ Minh Sương sau đó quay người đi về phía cô.
"Chắc là đói rồi, tôi dẫn em đi ăn sáng." Từ Chi Ngôn bước đến ôm lấy vai cô.
Lê Duệ Bạch ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh trên người anh, hỏi: "Anh với sư phụ cãi nhau sao?"
Từ Chi Ngôn nhìn cô cười: "Tôi cãi nhau với chị ấy thì em thấy tôi thắng nổi không?"
Lê Duệ Bạch yên lặng, đúng là không có phần thắng.
Đừng nhìn vẻ ngoài của Từ Minh Sương ưu nhã mà tưởng cô ấy dịu dàng. Thực ra là một người vô cùng nóng nảy, người bình thường mà cãi tay đôi với cô ấy tuyệt đối không thắng nổi.
Cô nói: "Vậy anh cũng không nên hút thuốc với sư phụ, tuổi hai người cộng lại cũng gần tám mươi, phải biết quý trọng bản thân!"
Từ Chi Ngôn ngẩn người, nhẹ giọng đáp: "Đã biết."
Ăn sáng xong Từ Chi Ngôn mang Ngộ Tịnh tới sau núi, lần nay anh không đưa theo bất cứ ai.
Lê Duệ Bạch nhàm chán ngồi trong sân phơi nắng, nhân tiện ngồi chờ Từ Chi Ngôn về.
Phía sau có tiếng bước chân, cô không quay đầu lại xem, chỉ cần ngửi mùi cũng biết người tới là Bạc Thiển. Trên người cô ta có một hương hoa rất đặc biệt. Bây giờ nghĩ lại, lúc Bạc Thiển nhào tới đẩy cô từ trên cây xuống cũng không có mùi hương kia.
Bạc Thiển ngồi xuống bên cạnh nhìn cô mà không nói gì.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bạc Thiển cong môi nói: "Tôi ngửi thấy mùi của Bạc Liên trên người cô."
Lê Duệ Bạch đáp: "Thế ư!"
Bạc Thiển thấy phản ứng bình tĩnh của Lê Duệ Bạch không khỏi kinh ngạc, sau đó bật cười: "Hóa ra cô đã biết rồi."
Lê Duệ Bạch không nói gì, ngầm đồng ý.
"Chẳng biết cô có chỗ nào tốt mà Từ Chi Ngôn lại coi trọng cô nhóc như cô." Bạc Thiển hơi tức giận: "Không xinh đẹp bằng tôi cũng không có thân phận tôn quý như tôi, chẳng có chỗ nào xứng với Từ Chi ngôn."
Lê Duệ Bạch không phản bác lại, lời của Bạc Thiển đều đúng, cô chỉ chầm chậm nói: "Có lẽ vì tôi trẻ trung?"
Bạc Thiển há miệng, hai mắt đảo qua đảo lại như đang tìm lời cãi.
"Ngài biết Bạc Liên?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Bạc Thiển chép miệng: "Tôi và cô ấy cùng nhau lớn lên."
Lê Duệ Bạch hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng mình: "Bạc Liên và Bạc Trang đều được Bạc Mịch nhận nuôi. Tại sao Bạc Mịch lao tâm khổ tứ, chịu trăm ngàn đắng cay chỉ để làm Bạc Liên sống lại nhưng lại ghi hận với Bạc Trang, thậm chí còn lợi dụng, làm Bạc Trang mất mạng?"
"Bởi vì...." Bạc Thiển cười nói: "Tại sao tôi phải nói với cô chứ!"
Lê Duệ Bạch cong cong môi, thầm nghĩ ngài lớn tuổi như vậy mà còn chơi trò ấu trĩ thế sao.
Bạc Thiển cười ha hả, nói: "Thôi, nói một chút với cô cũng chả sao."
"Bạc Liên là con ruột của Bạc Mịch." Bạc Thiển nói: "Mà Bạc Trang được nhận về chỉ để che giấu tai mắt mọi người, thuận tiện đưa Bạc Liên về mà thôi."
Lê Duệ Bạch tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Sao cô biết?"
Bạc Thiển nói: "Mẹ tôi nói, trước kia lúc mẹ ta tới chăm sóc cho Bạc Mịch thì vô tình phát hiện ra. Sau đó mẹ tôi mất, tôi lợi dụng việc này uy hiếp Bạc Mịch giao chức tộc trưởng cho tôi."
Lê Duệ Bạch nhướng mày, không ngờ Bạc Thiển còn nói cả chuyện này với mình, chắc là cảm thấy cô không có uy hiếp gì cả.
"Thật ra...." Bạc Thiển nói: "Tôi rất thích Từ Chi Ngôn, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta tôi đã nghĩ hai người bọn tôi thật xứng đôi."
Lê Duệ Bạch cười chua xót, cô đúng là chẳng tạo nên nổi uy hiếp gì nên Bạc Thiển mới có thể nói thẳng như vậy.
"Quan trọng là chỉ cần tôi ở bên Từ Chi Ngôn thì sẽ nắm được thực quyền Bạc gia." Bạc Thiển nói: "Nhưng bây giờ chẳng cần nữa rồi. Chuyện Bạc Mịch dưỡng thi ở sau núi đã nháo nhào khiến ai cũng biết, quyền lực trong tay Bạc Mịch đã về tay tôi."
Lê Duệ Bạch mỉm cười gật đầu: "Chuyện này cô không cần nói với tôi đâu."
Bạc Thiển đứng dậy: "Hãy hưởng thụ thời gian yêu đương với Từ Chi Ngôn đi, rốt cuộc thì...." Cô ta khẽ cười một tiếng: "Thời gian của hai người cũng không còn nhiều lắm." Nói xong cô ta xoay người nhanh chóng đi khỏi.
Lê Duệ Bạch nhíu mày, cô ta biết điều gì mà cô không biết?
Mãi đến chạng vạng Từ Chi Ngôn và Ngộ Tịnh mới về, còn mang theo thi thể Bạc Mịch về nữa.
"Hai người giết à?" Ngộ Trừng khiếp sợ hỏi Ngộ Tịnh.
Ngộ Tịnh lạnh lùng liếc cậu một cái: "Lúc tiên sinh đang hỏi bà ta chút vấn đề, bà ta uống độc tự sát."
Từ Minh Sương bước tới quan sát thi thể của Bạc Mịch, hỏi: "Hai người tìm thấy bà ta ở đâu?"
"Cửa động vào huyệt mộ." Từ Chi Ngôn trả lời.
Ngộ Tịnh còn nói với bọn họ rằng Bạc Mịch tự nhận sắp xếp tất cả mọi chuyện. Vì muốn làm con gái sống lại nên đã bày mưu lập kế. Cho dù là thôn Lê gia, trường học, tòa chung cư hay là ở phía sau kích động Tống gia đều là bà ta.
Nghe đến đó Lê Duệ Bạch thắc mắc: "Nhưng hôm đó em thấy người rời đi rõ ràng là đàn ông, tại sao lại thành bà ta?"
Ngộ Tịnh đáp, trong Bạc gia có thuật dịch dung.
Bạc Thiển cũng chứng thực điều này, người Bạc gia muốn thay đổi bề ngoài vô cùng dễ dàng.
Sau đó Từ Chi Ngôn hỏi bà ta một câu nữa thì ba ta tự sát.
Về vấn đề mà Từ Chi Ngôn hỏi Ngộ Tịnh không có nói rõ, chỉ qua loa đại khái. Mà trong hoàn cảnh này cũng không ai nghĩ nhiều, lực chú ý đều đặt lên thi thể Bạc Mịch.
Theo cách nói của Bạc Mịch thì bà ta quá mệt mỏi, sự áy náy tích tụ trong lòng đã lâu khiến bà ta lựa chọn dẫn mấy người Từ Chi Ngôn tới đây làm rõ mọi chuyện.
Mấy người bọn họ đương nhiên là không tin Bạc Mịch sắp xếp hết thảy nhưng ngại mình đang ở trong Bạc gia nên chuyện này tạm thời cho hạ màn.
Từ Chi Ngôn gọi điện cho nhà tổ phong thủy, trong một đêm giới phong thủy có biến cố nghiêng trời lệch đất.
Hai đại tộc trưởng trong nhà tổ đột ngột qua đời, mỗi người đều có vết nhơ nhem nhuốc, đều vi phạm nặng nề luật lệ của giới phong thủy.
Tống gia cũng trong một đêm lao dốc, nhà tổ phong thủy tước hết quyền lợi của Tống Đệ, tuyên bố xóa bỏ Tống gia, đồng thời tiến hành điều tra rõ các gia tộc khác.
Ngày hôm sau mấy người Từ Chi Ngôn thu dọn đồ đạc rời khỏi Bạc gia nhưng vẫn chưa rời khỏi Vân Nam.
Đã giữa tháng mười, thời tiết không nóng không lạnh, thích hợp đi du lịch. Từ Minh Sương đề nghị bọn họ ở đây thêm mấy nhày, vui chơi thả lỏng coi như kì nghỉ.
Bọn họ tìm một khách sạn nhỏ, lúc vào đặt phòng, Lê Duệ Bạch giật giật ống tay áo Từ Chi Ngôn, nhỏ giọng nói: "Em có thể ở cùng một phòng với anh không?"
"Sợ hả?" Từ Chi Ngôn hỏi.
Lê Duệ Bạch cười nói: "Em có lòng riêng."
Ngộ Trừng đang định nói với nhân viên quầy rằng muốn đặt 5 phòng thì nghe Từ Chi Ngôn ở bên cạnh nói: "Bốn phòng được rồi, ba phòng thường một phòng giường lớn."
Ngộ Trừng quay đầu lại, nhân lúc Từ Chi Ngôn không chú ý ghé tới hỏi Lê Duệ Bạch: "Chị với sư phụ mới ở bên nhau bao lâu đã cùng ở chung phòng. Chị nói thật với em đi, có phải chị ở bên sư phụ là vì sắc đẹp của ngài ấy hay không?"
Lê Duệ Bạch trầm ngâm một lúc, nói: "Chị nói là vì tiết kiệm tiền thuê phòng em tin không?"
Ngộ Trừng nghiêm túc lắc đầu: "Đương nhiên là không tin."
Lê Duệ Bạch đáp trả: "Sao lại không được."
Buổi tối mọi người tới chợ đêm gần đó. Lần này nhờ phúc của Từ Chi Ngôn, Lê Duệ Bạch không bị Từ Minh Sương sử dụng làm chỗ treo đồ, chỉ cần vui vẻ nắm tay Từ Chi Ngôn chậm rãi đi vòng quanh là được.
Ngộ Tịnh và Ngộ Trừng thì không thoát được kiếp, làm hai con la ôm biết bao đồ ăn vặt trong tay.
Lúc bước qua một sạp đồ cổ, Lê Duệ Bạch bỗng nhớ tới nhẫn ban chỉ bạch ngọc mình tặng cho Từ Chi Ngôn, cô cười nói: "Lần trước lúc ở chợ đêm kia em đã mua quà sinh nhật cho ngài trong một sạp đồ cổ."
Từ Chi Ngôn mỉm cười, nâng tay sờ nhẫn ban chỉ đeo trên cổ nói: "Ánh mắt không tồi, đồ có khí lành như vầy người bình thường hiếm mà gặp được."
Lê Duệ Bạch không ngờ Từ Chi Ngôn lại mang theo nhẫn ban chỉ bên người: "Em xem thử."
Từ Chi Ngôn phối hợp cúi thấp người.
Lê Duệ Bạch vươn tay cầm nhẫn ban chỉ kia xem, thấy ánh sáng của nó càng đậm hơn.
Nâng mắt nhìn, khuôn mặt Từ Chi Ngôn gần trong gang tấc, cô nhón chân nhẹ hôn lên môi anh.
Chỉ khẽ chạm một cái Lê Duệ Bạch lập tức lui ra, không chờ anh phản ứng lại đã nắm tay anh lôi kéo đi về phía Từ Minh Sương.
Cô thật sự rất thích mùi hương quanh cổ Từ Chi Ngôn, hương cũng như người, thanh nhã, ôn hòa, lạnh nhạt.
Từ Chi Ngôn nở nụ cười sủng nịch, cũng có chút bất đắc dĩ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô bé hồi trước cứ thấy anh là run rẩy giờ đây lớn mật như thế.
Từ Minh Sương nhìn sang chỗ hai người, vươn tay đưa một khay đậu hũ thúi, cô nói: "Ăn không?"
Từ Chi Ngôn nhíu mày, lười nhìn Từ Minh Sương, Lê Duệ Bạch định nhận lấy thì bị anh ngăn lại.
Từ Minh Sương liếc mắt là hiểu ý Từ Chi Ngôn, cười nói: "Đúng là đàn ông."
Từ Chi Ngôn nhíu mày: "Đừng nói chuyện với tôi."
Từ Minh Sương chép miệng, cố ý quay sang chỗ Từ Chi Ngôn hà một hơi.
Từ Chi Ngôn quát: "Từ Minh Sương!"
Từ Chi Ngôn dứt lời, Ngộ Tịnh và Ngộ Trừng bị dọa cho run rẩy, đứng thẳng người.
Lê Duệ Bạch ở bên cạnh thì nghẹn cười, cảm nhận được bầu không khí này bèn siết chặt tay Từ Chi Ngôn, cô vô cùng thích cuộc sống hiện giờ.