Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 35: Người diễn xướng 2




Lê Duệ Bạch hoảng loạn đứng ở gần sân khấu, không khỏi bội phục bản thân, chẳng biết có số má gì mà lần nào cũng thuận lợi xuất hồn như vậy. 

Trong lúc cảm thấy bất lực tột cùng, cô bỗng nhớ lới Từ Chi Ngôn, lại nhen nhóm thêm hi vọng. Cô tự an ủi mình, thầm nghĩ tiên sinh giỏi giang như vậy, nếu anh phát hiện ra cô không giống bình thường chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu cô.

Đúng lúc đó, trên sân khấu chuyển sang vở diễn thứ hai. Lê Duệ Bạch giật mình, đây chẳng phải là vở [Du viên kinh mộng] mà chủ đoàn đã từng nhắc tới ư.

Vở [Du viên kinh mộng] bắt nguồn từ một khúc trong [Đình mẫu đơn]. Kể về câu chuyện tình yêu thật thật ảo ảo của Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai. Đoạn đang xướng trên sâu khấu là Đỗ Lệ Nương cùng nha hoàn đến hoa viên du xuân. Hoa thơm chim hót, cảnh đẹp trữ tình. Du xuân về, Lệ Nương nằm mộng mơ thấy lúc xưa gặp gỡ thư sinh Liễu Mộng Mai trong hoa viên.

Lê Duệ Bạch nhớ rõ lời chủ đoàn Hà từng nói. Dì mai khi còn đang diễn, sở trường là vở [Du viên kinh mộng] này. Người đóng vai nha hoàn Xuân Hương là đồ đệ bà, nghe nói sau đó vì yêu một công tử nhà giàu không được hồi đáp, u sầu thành bệnh, thắt cổ tự vẫn.

Đột nhiên, khán giả xem diễn xướng đột nhiên hét lên. Lê Duệ Bạch nhìn lên sân khấu, thấy "Đỗ Lệ Nương" ngã xuống, nhờ "Xuân Hương" đỡ lấy mới có thể ráng đứng thẳng được. Sau đó cố gắng diễn hết vở này, rời khỏi sân khấu.

Vở thứ ba vẫn là vở [Đình mẫu đơn] như cũ, nhưng người đóng vai Đỗ Lệ Nương đã thành người khác. Xem dáng vẻ, hẳn là người vừa diễn Xuân Hương.

Lê Duệ Bạch kìm nén sự sợ hãi trong lòng, bước về phía hậu trường.

Vừa vào, cô thấy người vốn sắm vai Đỗ Lệ Nương đang ngồi quay lưng về phía sân khấu. Mặt đã tẩy đi lớp trang điểm, hai bên má ướt đẫm nước mắt, cô nức nở, xoa mắt cá chân đau nhức.

Sau đó, Lê Duệ Bạch thấy cô ấy vốn đang buồn rầu rũ rưỡi đột nhiên hiện ra vẻ mặt vui sướng. Cô ấy dùng hết sức đứng dậy, lao vào vòng tay của một người đàn ông.

Mà người đàn ông đó theo như Lê Duệ Bạch nhớ, là người đàn ông đã vén rèm cửa cánh gà lên.

Hắn ta dịu dàng an ủi Ngọc Mai đang buồn rầu trong ngực, lấy ra túi đồ ăn đưa cho cô.

Sau khi buổi diễn kết thúc, "Xuân Hương" kia đi tới trước mặt Ngọc Mai, lập tức quỳ gối xuống, vẻ mặt áy náy: "Sư phụ, xin lỗi ngài..."

"Xuân Hương" kia còn đang tính nói gì đó, Ngọc Mai cản lại, đỡ cô gái đó dậy, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Mai, em không cần xin lỗi. Gần đây tôi luyện múa nên mới bị trẹo chân, em đã giúp ta cứu cánh, còn làm cho người sư phụ này được nở mày nở mặt."

Ngọc Mai nói: "Tôi đã nói với chủ đoàn rồi, trước khi chân khỏi hẳn, vở [Đình mẫu đơn] này sẽ do em diễn."

Người được gọi là Hiểu Mai kia ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nói: "Hiểu Mai cảm ơn sư phụ."

Đột nhiên, trước mắt Lê Duệ Bạch tối xầm, chỉ có sân khấu kịch là le lói chút ánh sáng mỏng manh.

Lê Duệ Bạch dựa vào tia sáng nhỏ nhoi đó, sờ soạng đi về phía trước.

Cô cúi đầu thấy trên mặt đấy cái bóng lạ vụt qua, trên đầu cũng như có thứ gì đó đang lắc lư. Cô đưa tay muốn lấy điện thoại, thấy túi áo trống không mới nhớ đây không phải là thế giới người sống.

Cô cắn răng, cố vươn tay ra mò mẫm. Bỗng chạm tay vào thứ gì đó, chỉ mới sượt qua nhưng cũng đủ để cô nhận ra nó được làm bằng gỗ.

Dựa vào ánh sáng mờ ảo mờ nhạt của sân khấu, Lê Duệ Bạch ngẩng đầu thì thấy xà nhà trên cao của hậu trường có treo thứ gì đó. Từ hình dạng mà phỏng đoán, nó giống như mặt nạ quỷ trong na diễn. Lê Duệ Bạch nhón người lấy mặt nạ bằng gỗ kia xuống.

Bề ngoài của nó được làm vô cùng tinh tế, từ mắt đến răng, giống hệt như mặt nạ người đàn ông kia đeo trên sân khấu lúc nãy cô thấy.

Trên sân khấu tĩnh lặng đột nhiên phát ra âm thanh diễn xướng, đầu gối Lê Duệ Bạch cũng lập tức mềm nhũn.

Cô niệm mấy lần tĩnh tâm chú trong lòng, âm thầm cầu nguyện tiên sinh sẽ sớm cảm thấy được sự khẩn khoản của cô mà nhanh chóng tới cứu.

Lê Duệ Bạch gom dũng khí lại, tự nhủ dù sao ở đây chẳng ai nhìn thấy mình, không cần sợ hãi. Nghĩ vậy, cô từ hậu trường vòng ra ngoài, đi tới trước sân khấu kịch.

Trên sân khấu, Ngọc Mai đang mặc phục trang, khuôn mặt đẫm nước mắt diễn vở [Du viên kinh mộng]. Giờ khắc này, cô ấy thật sự như là Đỗ Lệ Nương, người không thể ở bên người yêu mà u buồn thành bệnh, giọng hát bi thương mỗi khi xướng lên đều khiến người khác cảm động.

Lê Duệ Bạch bước thêm mấy bước nữa, thấy người đang diễn Đỗ Lệ Nương trong vở [Đình mẫu đơn] đã biến thành Hiểu Mai.

Bỗng chủ đoàn mang theo vài người xông lên sân khấu, mạnh bạo túm lấy Ngọc Mai kéo xuống.

Ngọc Mai giãy giụa đứng dậy, hừ một tiếng, thất tha thất thểu, lảo đảo đi về phía phòng mình.

Lê Duệ Bạch lại đổi chỗ, giờ cô đang đứng ở sân trước, Ngọc Mai đang đứng sau cổng chính, nhìn thấy Hiểu Mai đang đứng ngoài đó lưu luyến không rời mà chia tay người nào đó.

Ngọc Mai nhìn chằm chằm theo bóng đáng người đang ngồi trên xe kéo, sức lực dường như cũng rời đi theo người kia, cô ngã ngồi trên đất.

Hiểu Mai thấy Ngọc Mai ngồi đó, cuống quít đi tới, ngồi xổm xuống đỡ cô ấy dậy, nói: "Sư phụ, cơ thể ngài còn chưa khỏe, không nên ra ngoài dễ bị cảm lạnh lắm!"

Ngọc Mai hất tay Hiểu Mai ra, nói: "Hiểu Mai, cô đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem tôi đối xử với cô có tốt hay không?"

Hiểu Mai: "Đương nhiên là tốt. Sư phụ, ngoài này lạnh lắm, ngài mau về nghỉ đi!"

Ngọc Mai cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi đối xử tốt với cô, vậy tại sao cô cướp vai diễn của tôi, còn cướp cả Trần thiếu gia?"

Sắc mặt Hiểu Mai tối đi: "Sư phụ, nhân vật của tôi là do chủ đoàn thấy ngài không thể trở lại như xưa nên mới để tôi lên đài. Còn Trần thiếu gia, anh ấy chỉ thưởng thức tài năng diễn xướng của ngài, tôi và anh ấy thật sự yêu nhau, tại sao ngài lại nói tôi cướp đoạt mọi thứ của ngài? Ngài là sư phụ của tôi, ngài thấy tôi tốt như vậy không được sao? Sau này tôi phất lên, nhất định sẽ không bạc đãi ngài!"

Ngọc Mai nhìn vẻ mặt đau khổ muốn chết của Hiểu Mai, không phân biệt nổi lời nào là thật lời nào là giả, cô khoát tay, nói: "Thôi!"

Lê Duệ Bạch đứng yên tại chỗ, nhìn bóng Ngọc Mai rời đi, cảm thấy buồn bã vô cớ.

Sân khấu kịch trong sân trước lại truyền tới tiếng hát xướng, cảnh sắc xung quanh cũng dần biến đổi. Vốn là trăng non sắc lạnh, giờ đã thành trăng tròn.

Lê Duệ Bạch lại đi về phía sân khấu, vừa tới liền thấy mọi người vây kín quanh sân, xì xào bàn tán gì đó.

Cô ngó lại gần, thấy Hiểu Mai, người diễn vai Đỗ Lệ Nương treo cổ trên sân khấu.

Mọi người xung quanh đều to nhỏ: "Lúc mở màn vẫn đang còn bình thường, sao đột nhiên đã treo lên?"

Sau khi thi thể được đưa xuống, vị Trần thiếu gia kia vọt lên sân khấu, ôm lấy thi thể Hiểu Mai mà khóc.

Lê Duệ Bạch cau mày, hình như không giống với lời đồn.

Hiểu Mai không phải tự sát vì tình, vị Trần thiếu gia này có lẽ thật sự yêu Hiểu Mai.

Xung quanh đột nhiên trống rỗng, mọi thứ biến mất, mành treo trên sân khấu bị vén lên khe khẽ, như là có người ở phía bên kia cố tình khiến cô chú ý tới.

Lê Duệ Bạch leo lên sân khấu, vén mành bước vào, bên trong có một người phụ nữ đang ngồi soi gương trang điểm. Hình ảnh phản chiếu trong gương là Ngọc Mai, dưới chân cô có một bức tượng phật màu đen.

Cô ta từ trong gương đột nhiên nhìn về phía Lê Duệ Bạch nói: "Cô thấy tôi làm như vậy là sai ư?"

Thấy Ngọc Mai nói chuyện cùng mình, Lê Duệ Bạch sợ đến mức không thể động đậy nổi.

Ngọc Mai bỗng cất tiếng cười lớn, thậm chí cô ta còn cười ra nước mắt: "Cô xem, tôi đối xử với cô ta tốt biết bao, vì sao cô ta lại đối xử với tôi như vậy?"

Lê Duệ Bạch run rẩy nói: "Vì thế mà cô giết cô ta ư?"

Ngọc Mai lập tức ngừng cười, quay ngoắt đầu lại nhìn Lê Duệ Bạch, nghiêm túc nói:"Cô cảm thấy tôi sai?"

Lê Duệ Bạch thở dài nói: "Ở thế giới của tôi mà nói, đối với cô sai hay đúng chẳng ý nghĩa gì nữa."

Ngọc Mai nhớ lại những gì mình đã trải qua, cười khổ một tiếng: "Cô nói đúng, đã quá trễ..." Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lê Duệ Bạch, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, ma quái nói: "Nếu cô có thể tới được đây, vậy ở lại diễn xướng với tôi đi!"

Lê Duệ Bạch thấy Ngọc Mai đứng bật dậy xông về phía mình, cô nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó cảm thấy có ai đó đẩy mình một cái. Cô ngã nhào lên tấm ván gỗ, mất ý thức.

Bên tai lại nghe tiếng nhạc quen thuộc, và giọng xướng nam vô cùng đặc biệt. Lê Duệ Bạch mở mắt, thấy mình nghiêng người dựa vào vai Từ Chi Ngôn, chút nữa là dựa vào ngực anh.

Lê Duệ Bạch sợ tới mức tỉnh táo ngay lập tức.

Từ Chi Ngôn nhìn cô một cái, không nói gì mà chỉ đưa tay sửa lại chỗ áo đã bị Lê Duệ Bạch làm nhăn.

"Ố, dậy rồi!" Lý Tri Mệnh nói: "Cô bé giỏi thật, ngủ một phát từ màn một đến mà ba."

Lê Duệ Bạch cảm thấy lần xuất hồn này không giống những lần trước. Vẻ mặt của Từ Chi Ngôn và Lý Tri Mệnh đều rất bình tĩnh, nếu cô thật sự xuất hồn xong bị bắt đi, chắc hai người họ cũng không biết được.

Từ Chi Ngôn nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô hỏi: "Sao vậy?"

Thấy Tống Lệ cũng đang nhìn mình, Lê Duệ Bạch ghé vào tai Từ Chi Ngôn, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi cho anh.

Từ Chi Ngôn nghe xong cau mày, anh chắc chắn vừa rồi Lê Duệ Bạch không hề xuất hồn, hơi thở cô rất đều đặn, chỉ đang ngủ mà thôi.

Từ Chi Ngôn nói: "Chắc là có thứ gì đó vào trong giấc mơ của em."

Lê Duệ Bạch gật đầu, nhớ lại hình ảnh của Ngọc Mai.

Bỗng Từ Chi Ngôn nở nụ cười hiếm thấy, nói: "Trong giới phong thủy sư này, số của em đúng là tốt thật, gọi là thiên tài số mệnh cũng không quá."

Lý Tri Mệnh như nhìn ra gì đó, chúi người qua, mặt mũi đều rạng mỡ.

Từ Chi Ngôn nói: "Muộn rồi, về ngủ thôi."

Lê Duệ Bạch đang định đứng dậy, nhớ tới gì đó ịn mông xuống ghế lại, nhỏ giọng nói: "Chú nói nếu chưa diễn xong thì không thể đi, làm vậy dễ gọi ma quỷ tới."

Lý Tri Mệnh quay sang Từ Chi Ngôn đang lộ vẻ bất đắc dĩ, nhướng mày như khoe mẽ: "Ngoan ngoãn nghe lời tôi dạy."