Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 32: Đoàn kịch Kim Ngọc




Mấy ngày sau, trên mạng truyền ra tin tức, thiên kim của ông chủ vàng bạc đá quý Trương thị- Trương Thiến Thiến 8 giờ sáng nay đã hạ sinh một cậu con trai. Truyền thông cũng đưa tin thanh minh, Trương Thiến Thiến và Lưu Khải Hàng đã ly hôn.

Trương Thiến Thiến sinh non, cái thai còn chưa đủ bảy tháng nhưng sinh được một cu cậu béo tròn tận 4 kí.

Lưu Khải Hàng ngoại tình với minh tinh tuyến mười tám, tiểu minh tinh kia coi trọng tài nguyên trong tay hắn nên mới theo. Nghe tin Lưu Khải Hàng và Trương Thiến Thiến ly hôn, còn chuyển ra khỏi nhà, cô ta lập tức tách khỏi Lưu Khải Hàng.

Lưu Khải Hàng tức giận, đăng hết toàn bộ ảnh chụp chung, lịch sử trò chuyện và ảnh chụp thân mật của hai người lên mạng.

Tiểu minh tinh kia mãi không nổi tiếng hơn nay thừa cơ hội này mà phất lên, cơ hội này có lẽ chỉ đến một lần trong đời.

Trương Thiến Thiến còn gửi thiệp mời cho Từ Chi Ngôn, nhưng anh không tham gia. Ngày đầy tháng đó để Ngộ Triệt chuẩn bị quà mừng tặng.

Lê Duệ Bạch xem ảnh truyền thông chụp lại Trương Thiến Thiến hôm đó, thoạt nhìn khí sắc cũng không tệ lắm, sắc mặt hồng hào ôm đứa bé trong tay cười dịu dàng. Vẻ chua ngoa trước kia hoàn toàn biến mất, xem ra đúng là sau khi sinh con và làm mẹ thì người ta sẽ có sự biến hóa.

Thứ duy nhất không thay đổi đó là trong ảnh chụp, dưới chân Trương Thiến Thiến vẫn có bóng của hai đứa bé, chúng ngửa đầu nhìn cô ta cười quỷ dị.

"Tiên sinh, hai đứa bé cứ ở đó không sao chứ?"

Từ Chi Ngôn nói: "Dương thọ chúng chưa hết, chưa đến lúc diệt trừ."

Lê Duệ Bạch gật đầu, trước kia cô nghe Từ Minh Sương giải thích rằng phong thủy sư không được đụng vào vong linh chưa hết dương khí, đó là phạm vào tối kỵ. Trên tay phong thủy sư không thể dính mạng người, không thể bất chấp luyện hóa ác linh có oán niệm sâu nặng.

Đợt nọ ở khu du lịch, Từ Chi Ngôn cũng bởi vì mạnh mẽ luyện hóa linh hồn mang oán hận cùng cực của người phụ nữ kia mới bị oán khí phản phệ.

Từ Minh Sương từng hỏi anh tại sao lúc đó lại nóng vội như vậy nhưng Từ Chi Ngôn chưa từng nói nguyên do. Mãi đến khi Lê Duệ Bạch nhắn tới chuyện ở thôn nọ, Từ Minh Sương mới hiểu ra.

Khi đó vì Lê Duệ Bạch rơi vào ảo ảnh mà người phụ nữ kia tạo ra nên Từ Chi Ngôn mới nóng vội, không làm theo trình tự.

Từ Minh Sương không rõ giữa Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn rốt cuộc là lương duyên hay là nghiệt duyên.

Mấy ngày sau khi rời khỏi cô nhi viện, Lê Duệ Bạch hỏi Từ Chi Ngôn về Thiên Diệu. Từ Chi Ngôn không nói rõ, chỉ qua loa giải thích tuy Thiên Diệu đã chết nhưng không biết cô bé đó dùng cách nào mà có thể khôi phục được dương khí trên người, vậy nên lúc Lê Duệ Bạch đứng trước bức tranh kia mới có thể nghe được tiếng hít thở.

Cuối cùng, Từ Chi Ngôn phong ấn cô bé ở cô nhi viện.

Tháng tám vừa tới, mùa hè đã qua một nửa, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.

Gần trưa, Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy khiêng một sọt của lông lớn và một cái chậu nhựa tới ăn chực.

Gần đây Lý Tri Mệnh vì chuyện trong nhà thờ họ phong thủy nên bận không thôi.

Mỗi lần có dịp gì là nhà thờ họ phong thủy đều có diễn xướng quỷ, gánh hát mà họ hay sử dụng là đoàn kịch Kim Ngọc.

Gần đây nhất đoàn kịch Kim Ngọc tổ chức kỷ niệm một trăm năm. Mỗi lần tổ chức lễ kỷ niệm, đoàn sẽ dựng sân khấu xướng tuồng bảy ngày, vong linh từ khắp nơi đều có thể tới nghe, còn có thể thưởng thức đồ cúng.

Ngờ đâu vừa mở xướng được một ngày thì đoàn kịch Kim Ngọc xảy ra chuyện. Sáng sớm hôm đó, người ta phát hiện mấy vị hát tuồng hôm qua treo cổ trên sân khấu.

Trong đoàn kịch Kim Ngọc có người còn nghe được bốn giờ sáng sau khi xong việc có người trên sân khấu hát tuồng.

Tộc trưởng biết tin lập tức chọn ra vài người trong tộc tới đoàn kịch Kim Ngọc.

Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy tới đoàn kịch Kim Ngọc nhận ra ở đây có gì đó sai sai, đoàn kịch phong thủy này có vấn đề rất lớn.

Móng nhà cao hơn nền bên trong mấy phân, tuy ngày thường không nhìn ra nhưng khi bọ hắn vào, nhìn thấy oán khí nồng đậm trong sân lập tức nhận ra có vấn đề.

Bố cục phong thủy xấu này giống như giọt nước. Chân tường xung quanh cao hơn, lúc trời mưa nước đương nhiên sẽ chảy từ cao xuống thấp, sân viện là chỗ trũng cũng thành điểm tụ của gọt nước.

Theo cách xây dựng của đoàn kịch Kim Ngọc, giữa sân chính là vị trí của sân khấu.

Nghe đến đó, Ngộ Trừng nhịn không được hỏi: "Những người thắt cổ chết trên sân khấu với phong thủy có liên qua gì sao?"

Lý Tri Mệnh nói: "Không chỉ phong thủy, dưới sân khấu bọn tôi đào ra đầy xương trắng."

"Xương trắng!" Ngộ Trừng giật mình.

Lê Duệ Bạch vẫn luôn tò mò tại sao Ngộ Trừng  mỗi khi thấy ma quỷ đều bị dọa cho chết khiếp nhưng lâu lâu lại xem phim kinh dị, nghe một vài chuyện ma quái.

Lý Tri Mệnh nói: "Đều là xương cốt rời rạc, mất nửa ngày mới đưa lên mấy bộ cốt hoàn chỉnh.

Lê Duệ Bạch tập trung nghe, lúc hoàn hồn mới để ý trong chén mình đột nhiên có thịt cua và gạch cua.

Cô nhìn về phía Từ Chi Ngôn thấy anh đang dùng khăn ướt lau tay, Lê Duệ Bạch không nhịn được mà đỏ mặt, cúi đầu.

Lần này Lý Tri Mệnh còn đặc biệt mang mấy tấm ảnh chụp về  làm Từ Chi Ngôn phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Trong ảnh chụp là một căn nhà được xây theo kiểu diễn lâu (nhà hát) lâu đời, nhưng vẻ ngoài của nó không hề tương xứng với sự lâu đời đó, nó không cũ nát hay sập xệ mà ngược lại nó nổi bật với vẻ ngoài cổ kính và không khí cổ xưa.

Có thể thấy diễn lâu này đã được xây dựng từ khá lâu, sự duy tu hàng năm đã giúp nó giữ nguyên sự cổ kính.

Bức ảnh thứ hai là sân khấu kịch. Thời đại trước xây dựng sân khấu vô cùng khí phái. Thông thường, sân xấu được xây dựng theo kiểu vòng cung, ba mặt mở rộng còn một mặt đặt sân khấu, đằng sau là cánh gà. Hai bên cánh gà có cửa vào sân khấu và vào cánh gà.

Trên sân khấu có treo một biển đen chữ vàng ghi "Đoàn kịch Kim Ngọc", hai bên cột có khắc câu đối "Như giấc mộng Nam Kha, bỗng chốc tan thành mây khói".

Toàn bộ sàn sâu khấu đã bị người ta gỡ lên, xung quanh gạch mà xám kiểu cũ, đất bên dưới lộ ra xương trắng hếu.

Chủ đoàn kịch Kim Ngọc nói, đoàn được thành lập vào năm dân quốc 20 (1931), từ đó đến nay chưa từng di chuyển, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì lớn. Nếu không phải có chuyện lần này, ông ta chắc sẽ không thể nào biết được dưới sân khấu lâu đời này chôn rất nhiều xương trắng.

Những năm qua bọn họ đứng trên xương trắng diễn xướng mà không hay biết gì, chỉ nghĩ lại thôi cả người lạnh toát.

Lý Tri Mệnh nói: "Lần nhà nhà thờ họ để Tống Lệ tận qua xem tận mắt, tôi vừa nhìn thấy những thứ kia đã hoảng rồi."

Lê Duệ Bạch nghe thấy cái tên này, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh gương mặt ngày đó cô thấy.

Từ phản ứng của Lý Tri Mệnh, hắn và Tống Lệ nào phải đi nghỉ lễ.

Từ Chi Ngôn hỏi: "Trong hai bình này là gì?"

Mọi người nhìn vào ảnh chụp trong tay Từ Chi Ngôn, thấy trong sân có hai cái bình trông rất tầm thường, không hề thu hút.

Lý Tri Mệnh dường như không để ý tới sự tồn tại của hai cái bình trong sân nên một hồi vẫn chưa nói gì. Nhưng Từ Minh Thủy lại có chút ấn tượng với hai cái bình kia, hắn cẩn thận nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nói: "Tôi hỏi chủ đoàn, hắn nói đây là bình ngâm của một bà lão trong đoàn. Tôi có mở ra xem, nêm trong đúng là chỉ ngâm."

Cứ tưởng Từ Chi Ngôn nghe vậy thì sẽ cho qua, vậy mà anh lại hỏi tiếp: "Ngâm cái gì?"

Theo lý thuyết, một ký ức tầm thường như bình ngâm đồ thì sẽ không nhớ lâu, nhưng Từ Minh Thủy lại nhớ rõ. Vì lúc đó hắn cảm thấy các loại trong bình rất lạ, hắn chưa từng thấy bao giờ. Hỏi chủ đoàn mới biết đó cũng giống thứ để ngâm rượu bổ. 

Tuy nói nó là rượu ngâm nhưng bên trong đều là ngũ cốc và một ít vị thuốc bổ. Lúc mở ra Từ Minh Thủy có thể ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng.

Từ Minh Thủy nói: "Thục địa, thạch hộc, sa sâm, mạch môn, thiên môn đông mai rùa, ngọc trúc, bách hợp và năm loại ngũ cốc: gạo, kê, tắc, mạch, thục." (các loại lúa, mạch và đậu)

Từ Chi Ngôn trầm ngâm một lúc, nói: "Các loại dược liệu đó đều thuần âm, lại phối với năm loại ngũ cốc hẳn là để cúng cho thứ gì đó."

Lý Tri Mệnh nói: "Hay là để cúng những bộ xương trắng kia?"

Ngón tay anh chỉ lên tấm hình chụp những bộ xương trắng: "Chắc không phải, thờ các loại quỷ thần gì đó đều là kiểu bình thường, còn xương trắng ở đây hơi ngả màu, oán hận chất chứa đã lâu, sẽ không nhận lễ thờ đơn giản vậy."

Chuyện của đoàn kịch Kim Ngọc không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Sau đó Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy rời đi, đến đoàn kịch xem xét kỹ hai cái bình kia.

Lê Duệ Bạch nói: "Trước đó ở nhà thờ họ em từng nghe đoàn kịch Kim Ngọc diễn đúng không?"

Ngộ Triệt gật đầu: "Trước đó em nghe diễn gọi quỷ, tên là [Hành Vân Lộ]. Diễn xướng quỷ giống như diễn xướng bình thương, cũng sẽ có một vài vở có tên khá là truyền thống và vài loại biểu diễn, gọi là diễn nam giống mười tám vị La Hán bắt đại bàng.", hắn tiếp tục nói, "Hơn nữa, diễn xướng quỷ kị xuất hiện Quan Công, thần Chung Quỳ (vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết) và cái loại nhân vật có dương khí mạnh."

Chạng vạng tốt, Lý Tri Mệnh gọi điện thoại báo tin cho Từ Chi Ngôn. Tống Lệ cho rằng phong thủy của đoàn kịch Kim Ngọc và xương trắng có liên quan tới mồ mả nhiều đời diễn xướng của bọn họ, cũng thuyết phục chủ đoàn ngày mai mở cửa nhà hát.

Từ Chi Ngôn dừng một chút nói: "Để ông ta mở."

Nói chung, nếu phong thủy trong nhà đột nhiên cực xấu thì điều đầu tiên mà phong thủy sư nghĩ tới chính là phần mộ tổ tiên có vấn đề. Nhưng phong thủy sư như Tống Lệ, không nghĩ tới hậu quả gì, lần đầu tiên Từ Chi Ngôn gặp.

Nếu dựa theo suy đoán của Tống Lệ, những diễn viên thắt cổ kia chết có liên quan tới mồ mả nhiều đời của đoàn thì chuyện này dễ xử.

Lý Tri Mệnh cũng cho vậy, dù sao chuyện này cũng do Tống Lệ chịu trách nhiệm, nhân cơ hội này chứng thực xem có phải mồ mả có vấn đề không cũng được.

Sáng ngày hôm sau, Lý Tri Mệnh tới sớm, sau đó Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn và Lý Tri Mệnh ra ngoài.

Mãi đến tối muộn Từ Chi Ngôn mới về.

Bốn người Lê Duệ Bạch đang ngồi chơi bài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô biết Từ Chi Ngôn đã về.

Tự dưng nghĩ tới chuyện hôm qua Từ Chi Ngôn bóc của cho mình, tim cô hẫng một nhịp nhói lên.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô cảm thấy Từ Chi Ngôn đối xử với cô hơi khác so với những người khác.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Từ Chi Ngôn chắp tay bước vào nhà chính. Vừa nhìn thấy anh, tim cô đập nhanh hơn trước, cô sợ rằng chỉ một giây nữa thôi tim sẽ nhảy vọt ra từ cổ họng.

Từ Chi Ngôn chỉ nói hai ba câu với Từ Minh Sương về chuyện của đoàn kịch Kim Ngọc rồi chuẩn bị về phòng. Trước khi ra khỏi nhà chính, anh liếc nhìn Lê Duệ Bạch một cái nói: "Ngày mai dậy sớm chút, cùng tôi tới đoàn kịch Kim Ngọc."

Lê Duệ Bạch gật đầu.

Ngộ Trừng chủ động hỏi: "Sư phụ, còn em? Em không cần đi?"

Từ Chi Ngôn nói: "Luyện bùa cho giỏi đi rồi hẵng nói."

Ngộ Trừng cúi gằm, nghĩ chắc chắn hôm nọ ở tầng thượng sư phụ đã thấy mấy tấm bùa vô dụng mà cậu vẽ.

Nhưng ngẫm lại, lúc đó Từ Chi Ngôn không có mặt ở tầng thượng, cậu lập tức hiểu ra, quay sang gào lên với Lê Duệ Bạch: "Lê Duệ Bạch, chị, chị bán đứng em, hai lần!"

Lê Duệ Bạch không dám đối mặt với Ngộ Trừng, cô hi vọng cậu có thể hiểu cho mình, có đôi khi đứng trước Từ Chi Ngôn không thể không nói thật.