Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 29: Luân hồi




"Nếu ác quỷ không phải là viện trưởng cô nhi viện, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?" Ngộ Trừng hỏi.

Từ Chi Ngôn thản nhiên nói: "Hắn bị ác quỷ thao túng, lợi dụng để giết chết những người giàu sống trong khách sạn này."

Đột nhiên Lê Duệ Bạch có một suy đoán: "Tiên sinh, vừa rồi ở tầng thượng em phát hiện ra hôm nay là trăng tròn. Nói cách khác hôm nay không phải ngày mà mấy đứa trẻ trong cô nhi viện chết. Vậy rất có khả năng ngày trăng tròn là ngày mà ác quỷ kia chết?"

Từ Chi Ngôn không nói gì, vẻ như đồng tình với suy đoán đó.

Lúc đi đến cầu thang bên mạn sườn phía nam tầng hai, Lê Duệ Bạch không hiểu sao lại cảm thấy hơi rờn rợn, bước chân vì thế cũng chậm lại một nhịp. Đặc biệt là khi tới gần chỗ phòng làm việc của viện trưởng, cảm giác đó bỗng chốc lan tràn khắp cơ thể.

"Sao vậy?" Trần Di Như đi ngay bên cạnh nên để ý tới phản ứng của cô.

Lê Duệ Bạch nói: "Chỗ này còn lạnh lẽo hơn những chỗ khác nữa, cơ thể cảm thấy hơi không thoải mái..."

Trần Di Như nói: "Hình như vậy." Cô ta cũng cảm thấy được chút, tuy nhiên cô ta không có thiên phú dị bẩm như Lê Duệ Bạch nên cảm giác đó không mấy rõ ràng.

Trước cửa phòng viện trưởng có treo một bức ảnh chụp, bên dưới còn ghi đầy đủ các sự kiện từ khi hắn ta thành lập cô nhi viện tới khi sự nghiệp phát triển mạnh mẽ và cả những giải thưởng các tổ chức có liên quan trao tặng, viết một cách vô cùng châm chọc.

Ánh đèn pin của Lê Duệ Bạch dừng trên bức tường treo ảnh chụp lưu danh những người năm đó tới quyên tặng đồ, cô thấy gương mặt của bọn họ rất quen thuộc, dường như đã từng thấy qua ở đâu đó.

Sau đó cô nghe được giọng nói đầy ngạc nhiên của Ngộ Trừng: "Mấy người này chẳng phải là những thương nhân giàu có bị giết ở khách sạn Xuân Phong ư?"

Lê Duệ Bạch bỗng nhiên được khai thông, trước đó lúc cô tìm kiếm thông tin trên mạng có thấy được ảnh chụp hiện trường vụ án ở khách sạn, bảo sao cô lại thấy quen mắt như vậy.

Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói: "Vào xem thử."

Ngay khi Từ Chi Ngôn đẩy cửa, bên trong chợt thổi ra một cơn gió lạnh buốt ập thẳng vào mặt bọn họ. Sau đó Lê Duệ Bạch cảm thấy có thứ gì đó đằng sau họ bay nhanh tới.

TỪ Chi Ngôn dường như cũng nhận ra, anh hơi nghiêng người sang bên.

Trong cơn gió lạnh kia, Lê Duệ Bạch ngửi được mùi tanh hôi nồng nặc. Bước vào văn phòng làm việc nhìn thấy vết máu loang lổ khắp nơi mới biết được mùi tanh đó là từ đâu ra.

Nhưng thứ khiến người ta cảm thấy kì lạ chính là bên ngoài căn phòng này bọn họ không thấy có một vết máu nào, tại sao trong phòng lại có nhiều máu đến vậy?

Ngày trước, đại đa số những đứa trẻ trong cô nhi viện đều chết trong kí túc xá hoặc ngoài hành lang, vết máu của bọn trẻ không thể nào xuất hiện trong văn phòng viện trưởng được.

Cả căn phòng này được sơn màu trắng, vết máu bắn lên đó càng khiến cho người ta cảm thấy rùng rợn. Lê Duệ Bạch quan sát bốn phía xung quanh, tầm mắt dừng lại trên bức tranh treo trên tường sau bàn làm việc của viện trưởng.

Phòng này được bài trí theo phòng cách Trung Quốc, nhưng bức tranh đó lại theo phong cách sơn dầu thời kì đầu phương Tây, trông cực kì không phù hợp với bài trí trong phòng.

Lê Duê Bạch đi tới gần bức tranh đó, cẩn thận quan sát kỹ từng chi tiết, rồi như phát hiện ra điều gì đó, biểu cảm bỗng nhiên sững sờ.

"Tiên sinh..." Lê Duệ Bạch dường như có thể nghe được tiếng giọng nói mình run rẩy.

Từ Chi Ngôn đang đứng ở chỗ cửa sổ không biết đang nhìn gì, nghe Lê Duệ Bạch gọi thì xoay người về phía cô, hỏi: "Sao vậy?"

Lê Duệ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Trong đây có tiếng hít thở."

Nếu như người khác nghe được tiếng hít thở, Ngộ Trừng sẽ khẳng định người đó bị ảo giác. Nhưng khi người này lại là Lê Duệ Bạch, hắn liền theo bản năng bước nhanh tới sau lưng Trần Di Như để trốn.

Trên mặt Từ Chi Ngôn hiện ra chút vẻ kinh ngạc, hắn chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Lê Duệ Bạch, nhấc tay lên vỗ nhẹ vào bức tranh.

Thần sắc anh bỗng nghiêm trọng lại, mặt mũi dần dần lộ ra vẻ lạnh lẽo, thêm ánh răng từ cửa sổ chiếu vào bổ trợ, lúc này đây anh giống hệt một bức tượng không hề có độ ấm.

Trần Di Như chỉ nhìn thoáng qua Ngộ Trừng đang trốn sau lưng mình sợ hãi đến run bần bật, cảm giác nói không nên lời, chẳng biết giờ nên phong ấn ác quỷ hay là nên phong ấn hắn nữa.

Từ Chi Ngôn gỡ hẳn bức tranh sơn dầu xuống. Đằng sau bức tranh chỉ trát xi măng, nhưng chất liệu của nó rất khác lạ, không cứng như xi măng mà có hơi mềm. Lê Duệ Bạch chắc chắn mình không bị hoa mắt, cô rõ ràng nhìn thấy "xi măng" đó chuyển động có quy luật theo biên độ rất nhỏ.

Mỗi lần "xi măng" đó di chuyển, Lê Duệ Bạch có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dạng khuôn mặt của ai đó.

Đột nhiên, Lê Duệ Bạch nghe thấy bên ngoài hành lang vang lên tiếng "cộp cộp cộp cộp" như tiếng bước chân của nhiều người đang chạy. Sau đó bên tai cô vang lên khúc hát ru y hệt như bài mà cô nghe được trong nhà Trương Thiến Thiến.

Có tiếng "lạch cạch" từ cửa sổ truyền tới, Lê Duệ Bạch quay người sang thì thấy thi thể của những đứa trẻ bày ra tư thế cực kỳ quái dị dán sát vào kính cửa.

Tất cả cửa sổ của văn phòng đều bị thi thể chắn lại, trước mắt bọn họ lập tức tối om.

"A a a a!" Trong phòng bỗng vang lên tiếng hét chói tai của Ngộ Trừng.

Trần Di Như đứng gần hắn nhất, bực bội quát: "Hét ầm lên làm gì vậy?"

Giọng nói Ngộ Trừng run rẩy, từ cách nói của hắn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt không thiết sống của hắn: "Có người thổi khí vào cổ tôi!"

Lê Duệ Bạch giơ đèn pin chiếu về phía Ngộ Trừng, tới chỗ cách sau gáy của hắn mấy cm nhìn thấy thứ đó cô giật nảy mình.

Đó là một đứa trẻ bị treo ngược, trên cổ bị cắt một đường. Từ phía Lê Duệ Bạch nhìn sang, đứa bé đó đang dán sát vào sau gáy Ngột Trừng, ngay khi cô soi đèn pin sang thì đứa bé đó nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lòm nhìn cô, miệng cong lên một nụ cười quỷ dị.

Trong lúc cô do dự không biết có nên nói cho Ngộ Trừng hay không, hắn hình như cảm thấy có gì đó là lạ, giơ tay sờ sau ót, lấy xuống thì thấy cả bàn tay mình toàn là máu.

"A a a a a a a a a a!" Ngộ Trừng lại hét chói tai, đèn pin trong tay quơ loạn xạ, ánh đèn hoảng loạn soi tứ tung trong phòng. Lê Duệ Bạch theo đó nhìn thấy trên trần nhà có rất nhiều thi thế trẻ con.

Đột nhiên, từ chỗ "xi măng" kia phát ra tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ.

Mà thi thể những đứa trẻ đang dán trên cửa sổ cũng biến mất trong nháy mắt khi tiếng kêu của người phụ nữ kia dừng lại.

Lê Duệ Bạch tới xem tường "xi măng" kia thấy Từ Chi Ngôn chẳng biết đã đâm chủy thủ vào chỗ đó từ khi nào. Sau khi rút chủy thủ ra trên lưỡi dao dính đầy máu tươi.

Từ Chi Ngôn: "Đưa rối gỗ đây."

Ngộ Trừng mở ba lô lấy hộp đựng rối gỗ bước tới đưa cho Từ Chi Ngôn.

Từ Chi Ngôn lấy rối gỗ ra, quẹt máu trên lưỡi dao bôi lên con rối.

Từ Chi Ngôn lạnh giọng lẩm bẩm: "Đại đạo chí giản, vạn vật quy nhất, ngô triệu kì oán, ác linh quy nhất, đi!"

Ầm một tiếng, từ trong con rối có một đám sương đen bay ra, chui vào "xi măng" trên tường. Lớp "xi măng" đó bắt đầu tách ra một vết rách, dần dần bong tróc, một cô bé khoảng 15, 16 tuổi hiện lên.

Thân thể cô bé trong suốt, cánh mũi phập phồng, bên đầu bên phải lõm xuống một lỗ lớn. Tóc cô bé mọc ra liên tục một cách quỷ dị, cho đến khi che kín khoảng trống trên tường.

Trần Di Như nhìn cô bé đó, một giây sau bỗng nói: "Hình như tôi biết cô bé này là ai."

Mấy tuần trước khi cô nhi viện xảy ra chuyện, trên mạng từ có tin tức nói rằng "Một cô bé 16 tuổi sau khi một mình rời khỏi cô nhi viện lúc chiều tối thì bị mất tích".

Không đến nửa tháng sau, cô nhi viện liền có chuyện.

Trần Di Như nói: "Lúc trước xem ra cô bé này không hề bị mất tích mà là bị viện trưởng sát hại ở chỗ bức tường kia."

Ngộ Trừng: "Chắc là vì viện trưởng giết mấy đứa trẻ và cô bé đó nên mới dùng cách này để trừng phạt hắn."

"Những đứa trẻ chết trong cô nhi viện đều do cô bé này ra tay." Từ Chi Ngôn chầm chậm nói, "Cho dù là cô nhi viện hay khách sạn Xuân Phong, viện trưởng bị cô bé này điều khiển nên mới giết người."

Lê Duệ Bạch không tài nào hiểu nổi. Cô bé này điều khiển viện trưởng giết chết những người bạn sớm chiều chơi chung, lại tìm Âm nữ để đưa những linh hồn của bọn trẻ đi đầu thai chuyển thế.

Cô bé trong vách tường bỗng mở mắt, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì cô bé đó biến mất không thấy tăm hơi.

Lê Duệ Bạch theo bản năng nhìn về phía Từ Chi Ngôn, thấy anh bình tĩnh đứng yên chỗ đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như Từ Chi Ngôn cố ý thả cô bé kia chạy.

Ngộ Trừng: "Sư phụ, cô bé...chạy..."

Từ Chi Ngôn nói: "Không vội, lần theo cô bé thì chúng ta mới có thể tìm được linh hồn của bọn trẻ bị trói buộc." Nói xong anh cầm chủy thủ trong tay, tận dụng máu còn dính trên lưỡi dao vẽ ra một bùa chú. Bờ môi anh mấp máy niệm gì đó, bùa máu đột nhiên tách ra khỏi lưỡi dao bay trước mặt Từ Chi Ngôn.

Anh cất chủy thủ đi, không nhanh không chậm nói: "Đi thôi."

Khi cô bé kia biến mất thì những linh hồn bị trói buộc cũng theo đó mà hiện ra. Trên tường ở hành lang chỗ nào cũng có thi thể đang trườn bò, linh hồn thì bay quanh bọn họ không dám tới gần, hình như là sợ Từ Chi Ngôn.