Lê Duệ Bạch đứng giữa núi rừng, bên tai là tiếng lửa cháy bập bùng.
Từ Minh Sương đoán được Từ Chi Ngôn làm gì, thở dài bất đắc dĩ nói: "Hà tất gì phải vậy?"
"Trên tay hắn ta dính nhiều mạng người như vậy, nửa đời sau chắc chắn sẽ không được sống an ổn." Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Không lấy mạng hắn là do số mạng hắn chưa tận, nhưng cũng phải để cho hắn ta nếm chút khổ sở."
"Đi thôi." Từ Chi Ngôn không để bọn họ kịp phản ứng đã lập tức quay người xuống núi.
Lê Duệ Bạch mờ mịt đi theo đằng sau Từ Chi Ngôn.
Từ Minh Sương biết được cô đang lờ mờ nên vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu."
Vừa xuống núi bọn họ đã thu dọn đồ đạc, lên xe ra sân bay, chạng vạng đáp xuống Giang Nam.
Lúc bọn họ về tới Từ gia, Ngộ Minh và Ngộ Triệt đã trở lại, Ngộ Triệt đang ngồi trên sô pha ôm điện thoại chơi game với Mục Thiên Thủy.
Thấy Từ Chi Ngôn âm trầm bước vào, Ngộ Triệt giật nảy mình tí nữa thì ném luôn cái điện thoại đi.
Mục Thiên Thủy thấy sắc mặt sầm xuống của Từ Chi Ngôn thì cứ tưởng rằng anh định tính sổ lên đầu mình, ai dè Từ Chi Ngôn chỉ nói: "Nửa tiếng sau tới phòng tôi."
Mục Thiên Thủy ngơ ngác gật đầu.
Từ Chi Ngôn vừa tới đã đi nhanh như một cơn gió, Ngộ Minh nhạy cảm nhận ra có chỗ không đúng, kéo Ngộ Trừng lại thì thầm hỏi: "Tìm được Huyền Minh Lãng chưa?"
Ngộ Trừng bôn ba một đường về đây mệt mỏi, cậu gật đầu: "Tìm được rồi, không biết tại sao lại bị sư phụ thiêu."
"Thiêu?" Ngộ Triệt nhíu mày.
Ngô Tịnh bất đắc dĩ phải giải thích: "Đó không phải bản thể thật sự của hắn."
Ngộ Tịnh nói xong thì Ngộ Minh và Ngộ Triệt cũng hiểu ra.
Mục Thiên Thủy lại lấy điện thoại ra, "Mọi người muốn nói chuyện thì để lát nữa nói, đánh xong ván này đã rồi tính, tôi còn chưa phân thăng thua."
Lê Duệ Bạch theo Từ Chi Ngôn về chỗ anh ở.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi theo bóng người anh đang bước lên lầu.
Từ Chi Ngôn dừng bước, nhìn cô đang đứng bên dưới, cong môi hỏi: "Sao vậy?"
Lê Duệ Bạch: "Anh không sao chứ?"
Từ Chi Ngôn đoán được suy nghĩ trong lòng cô, chậm rãi nói: "Không sao." Anh đáp, "Em nghỉ ngơi chút đi, tôi tắm rửa."
Nói xong không để Lê Duệ Bạch nói gì, anh đã quay người lên lầu, chỉ chốc lát sau cô nghe thấy tiếng nước từ trong nhà vệ sinh.
Lê Duệ Bạch cau mày, cúi đầu nhìn Đậu Đậu Phi đang cọ cọ bên chân mình, cô ngồi xuống sờ đầu nó, than thở: "Đậu Đậu Phi, em nói xem tiên sinh bị làm sao?"
Đậu Đậu Phi như nhìn ra tâm trạng Lê Duệ Bạch không tốt, an ủi dụi đầu vào tay cô, lăn trên đất hai vòng.
Khoảng mười phút sau, Từ Chi Ngôn đã thay quần áo khác bước từ trên lầu xuống.
Anh đứng ở trên bậc cầu thang nhìn Lê Duệ Bạch đang ngồi xổm dưới đất, nhẹ giọng hỏi: "Đang làm gì thế?"
Lê Duệ Bạch đứng dậy tới bên cạnh Từ Chi Ngôn, lẳng lặng ôm lấy anh, suy nghĩ một lát định mở miệng nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng động.
Từ Chi Ngôn hôn nhẹ lên mặt cô một cái: "Em ngồi nghỉ đi, tôi ra ngoài nói chuyện với Mục Thiên Sơn một lát."
Anh nói rồi lập tức bước chân ra ngoài luôn.
Cô định lên lầu tắm rửa một chút, nhưng vừa tới chỗ cửa sổ sát đất ở cầu thang lên tầng hai thì thấy được Từ Chi Ngôn va Mục Thiên Sơn đang đứng bên ngoài.
Không hiểu tại sao biểu cảm của Mục Thiên Sơn như đang cãi nhau với Từ Chi Ngôn.
Cô không định nghe lén nhưng tông giọng của Mục Thiên Sơn cao vút, cô đứng tận trên tầng hai nhưng vẫn nghe rõ.
Đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch thấy Mục Thiên Sơn tức giận như vậy, anh ta quát lên với Từ Chi Ngôn: "Cậu làm như vậy là muốn dùng mạng của cô ấy và mạng của cậu ra đánh cược."
Từ Chi Ngôn vẫn lạnh nhạt không biểu cảm nhìn anh ta, anh mở miệng nói gì đó nhưng vì giọng quá nhỏ và cô đang ở cách xa nên không nghe thấy gì.
Nhưng từ vẻ mặt của anh, cô vẫn cảm thấy được sự kiên định.
Mục Thiên Sơn đứng đối diện với Từ Chi Ngôn, vì nóng nảy nên rịn mồ hôi ướt hết trán, thấy Từ Chi Ngôn vẫn cố chấp thì quát lớn: "Cậu có nghĩ tới hậu quả chưa? Sao lúc nào cậu cũng không nghe ý kiến của người khác thế? Không phải tôi đang cố hết sức để tìm cách cho cậu à?"
Từ Chi Ngôn cụp mắt nhìn xuống, nói cái gì đó mà vừa nghe xong thì Mục Thiên Sơn lập tức sững người.
Sự tức giận của Mục Thiên Sơn bay hết sạch, anh ta ngẩn người nói: "Cậu nghĩ kĩ chưa?"
Từ Chi Ngôn nói: "Mỗi ngày tôi đều ở bên cô ấy, đã nghĩ xong từ lâu rồi." Nói xong, anh lấy quẹt ra châm một điếu thuốc, nói: "Cho nên dù thế nào thì tôi cũng phải thử xem."
Mục Thiên Sơn định nói lại thôi.
Anh ta ngừng một lúc lâu mới nói: "Ngọc huyết thấm và đá lang bi một âm một dương, chưa nói đến chuyện gây ảnh hưởng tới thể chất của Lê Duệ Bạch, lỡ như thất bại thì sao? Cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Từ Chi Ngôn không nói gì, chỉ nhả ra một làn khói.
Mục Thiên Sơn: "Lúc trước cậu không nên đưa cô ấy xuống núi, như vậy có lẽ cô ấy sống thêm được mấy năm."
Thấy Từ Chi Ngôn im lặng, anh ta tiếp tục: "Bây giờ cô ấy còn tối thiểu một năm, chúng ta vẫn còn thời gian. Nếu bây giờ cậu nhất quyết muốn lấy oán khí bách quỷ trong người cô ấy ra lỡ như thất bại khiến oán khí phản phệ thì cô ấy sẽ toi cái mạng ngay, cậu có biết không hả!?"
"Từ Chi Ngôn, cậu có từng nghĩ qua, đáng lẽ từ ban đầu cậu không nên nhúng tay vào." Mục Thiên Sơn xua tay, không định nói về vấn đề này nữa, chỉ kết luận lại: "Những điều cậu có thể làm đều đã làm rồi, cậu hao tâm tổn thức muốn tìm ra một con đường cho cô ấy vậy là đã đủ rồi. Đây là số mệnh của cô ấy, tất cả đều đã được định sẵn từ lúc cô ấy sinh ra. Đoạn đường phía sau thì phải xem tạo hóa của cô ấy."
Nói xong Mục Thiên Sơn lập tức xoay người rời khỏi sân viện.
Lê Duệ Bạch đứng giữa cầu thang, nhìn bóng dáng không biết sao mà lại cô đơn buồn bã của Từ Chi Ngôn bên dưới.
Cô lại gần gõ lên tấm kính.
Từ Chi Ngôn ngẩng đầu, thả điếu thuốc xuống dùng mũi chân dập tắt, cong môi cười.
Thời tiết tháng tư ấm áp, Lý Tri Mệnh rời khỏi nhà đã mấy tháng rốt cuộc cũng về Giang Nam lại, xách về túi lớn túi nhỏ những loại đặc sản cùng với Từ Minh Thủy.
Lý Tri Mệnh vào chỗ của Từ Chi Ngôn lúc giữa trưa, Lê Duệ Bạch đang ngủ trong vòng tay ấm áp của Từ Chi Ngôn. Màn cửa mở rộng, ánh mắt trời rọi vào khiến người cô ấm hơn.
Từ Chi Ngôn biết Lý Tri Mệnh tới, lấy bàn tay đỡ đầu cô nhẹ nhàng đặt lên gối, sau đó nhẹ bước chân xuống lầu.
Lý Tri Mệnh đang ngồi trên ghế, tự nhiên tự tại pha cho mình một ấm trà, liếc mắt nhìn Từ Chi Ngôn tới gần, hỏi: "Sao lại vội vàng gọi tôi về vậy?"
Từ Chi Ngôn ngồi xuống phía đối diện, nói thẳng vào chuyện chính: "Muốn anh tìm hộ một món đồ."
Lý Tri Mệnh nhướng mày: "Thứ gì mà ngay cả Từ Chi Ngôn cũng không tìm được vậy? Nói tôi nghe thử xem nào."
Từ Chi Ngôn trầm giọng: "Đá lang bi."
Lý Tri Mệnh lập tức nhíu mày nói: "Đá lang bi là thứ vô cùng hiếm có khó tìm, cậu tìm nó là gì?" Nói xong tự mình hiểu ra: "Không phải là cậu định...."
Thấy Từ Chi Ngôn im lặng chấp nhận, Lý Tri Mệnh cũng có quan điểm y hệt như Mục Thiên Sơn: "Tôi không đồng ý."
Từ Chi Ngôn nói: "Tôi không phải đang hỏi ý anh, anh không giúp thì tôi đi tìm Tạ Như Tường và Lý Hoài Sinh."
Lý Tri Mệnh: "Tôi rửa mông rửa đít nuôi lớn cậu chừng này, cậu lại đối đáp với tôi như thế?"
Từ Chi Ngôn cau mày nói: "Đối với tôi mà nói, Lê Duệ Bạch rất quan trọng, tôi nhất định phải làm như vậy."
Lý Tri Mệnh im lặng một hồi lâu, bất đắc dĩ mà nói: "Chúng ta có thể thử cách khác. Cậu chuyển oán khí bách quỷ vào người mình chỉ như uống rượu độc giải khát, lỡ như cậu bị phản phệ thì cái mạng này cũng đi luôn."
Từ Chi Ngôn đáp: "Nếu không thì thế nào, cứ tìm cách như mò kim đáy bể? Rồi để cô ấy chết trước mặt tôi, để người nọ đạt được mục đích?"
Lý Tri Mệnh nhìn ánh mắt kiên định của Từ Chi Ngôn, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có thể cố hết sức dò hỏi mọi nơi, chưa chắc là sẽ có tin tức."
Từ Chi Ngôn gật đầu, đứng lên tiễn Lý Tri Mệnh ra cửa, rồi ở đó nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi.
Mãi tới khi bóng người Lý Tri Mệnh biến mất anh mới dời mắt đóng cửa lại.
Buổi tối Từ Minh Sương gọi đồ ăn ngoài, một bàn đồ nướng đầy ắp.
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng vẫn là chủ lực chính, cô ăn một hơi ba miếng sườn dê nướng.
Lý Tri Mệnh vất vả lắm mới về được một lần nên lôi kéo Lê Duệ Bạch uống rượu với mình, miệng thì liên tục oán hận không có ai uống rượu với mình.
Từ Minh Sương uống hơi nhiều, tới cuối bữa còn cùng với Lý Tri Mệnh một hai phải chọn ngày lành cho Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch.
Lê Duệ Bạch tựa vào vai Từ Chi Ngôn, vui vẻ nhìn hai người đã hơn bốn mươi làm náo loạn.
Từ Chi Ngôn cũng uống không ít, hai má đã ửng đỏ, môi cũng ướt át nhìn qua vô cùng cuốn hút, Lê Duệ Bạch cảm thán trong lòng mãi.
Nghĩ gì làm nấy, cô rướn người lén hôn lên môi Từ Chi Ngôn một cái.
Từ Chi Ngôn nhướng mày, vừa nhìn là biết Lê Duệ Bạch say rồi.
Mấy người Ngộ Tịnh thì lặng lẽ dịch người, tránh xa hai bọn họ ra một chút.
Lê Duệ Bạch chống vào tay vị trên ghế tiến sát tới bên tai Từ Chi Ngôn, vì không quá vững cho nên bờ môi cọ vào tai anh, khí nóng thổi tới.
Cô nhỏ giọng thì thầm: "Em thấy hơi mệt."
Từ Chi Ngôn mím môi, nói: "Đã muộn rồi, chúng ta nên về ngủ." Không biết tại sao, Lê Duệ Bạch cảm thấy chữ ngủ kia của anh lại gằn xuống.
Đêm xuân trời lạnh, ánh trăng ảm đạm lặng lẽ trôi ra khỏi áng mây, chiếu rọ xuống những mầm cây mới nảy trên cành khô, xung quanh thanh tịnh.
Từ Chi Ngôn vươn tay đỡ lấy thân mình lảo đảo lắc lư của Lê Duệ Bạch, khom lưng ôm cô vào trong ngực, chậm rãi đi về sân sau.
Lê Duệ Bạch ôm cổ anh, khẽ nói: "Tiên sinh, cảm ơn anh."
Cho dù vận mệnh có bất công với em cỡ nào đi nữa, sự thiên vị của anh đã cứu rỗi lấy em.