Lâm Vô Vọng nói với cô rằng Lý Bá Hải là một thương nhân có tiếng ở thời đó, trừ vợ cả còn cưới thêm ba di thái khác.
Lý Bá Hải thích phụ nữ bó chân, bốn người vợ mà hắn ta cưới đều nổi tiếng với bàn chân nhỏ.
Trong đó, lúc nhị di thái vừa gả tới Lý gia, đại thái thái vì ghen ghét nên làm khó dễ với cô ấy mọi lúc mọi nơi, còn hại chết đứa con trong bụng nhị di thái.
Nhị di thái ghi hận trong lòng, cho người ở quên tìm giúp mình một cái "bình phong thủy".
Bình phong thủy là một tập tục ở Hà Bắc, một số người trên trấn hoặc là ở nơi hoang vu hẻo lánh để tránh cho nhà cửa bị mấy thứ không sạch sẽ bước vào sẽ đổi hướng của cửa.
Tuy nhiên còn một cách nữa đó là tìm một cái chai, quay miệng bình ra ngoài cửa thì có thể thu cô hồn dã quỷ vào trong chai, giữ cho nhà cửa sạch sẽ.
Nhị di thái lại quay miệng bình vào trong nhà đại thái thái.
Ban đầu nhị di thái chỉ định hù họa nọ kia nhưng ngờ đâu đại thái thái lại xảy ra chuyện. Đại thái thái dần dần trở nên thẫn thờ thao thao bất tuyệt, tới một đêm nọ thì nhảy giếng tự sát.
May thay người hầu của đại thái thái kịp thời hô hoán người khác vớt bà lên.
Sau khi được đưa lên, đại thái thái đã tắt thở, Lý Bá Hải định làm tang sự thì bà ấy lại sống dậy.
Tính tình thay đổi hoàn toàn, không chỉ dựng một Phật đường mà còn trầm ổn hơn trước nhiều.
Từ khi ấy, mỗi lần nhị di thái nhìn thấy đại thái thái là sởn gai ốc. Chuyện của đại thái thái khiến cô ta cảm thấy cái bình phong thủy kia đã linh nghiệm, lòng dạ không yên nổi. Có đêm cô ta lén chạy tới cửa sân viện đại thái thái đào bình phong thủy kia lên. Nhưng đào mãi, đào mãi vẫn không thấy đâu, cô ta sợ đến mặt mày tái mét.
Sau đó nhị di thái rất hiếm khi thấy mặt đại thái thái. Lý Bá Hải lấy đó làm cớ xung hỉ, nghênh tam di thái vào cửa.
Nào ngờ tam di thái tới ít lâu thì lại thắt cổ tự sát trong phòng.
Mà cái bình phong thủy của nhị di thái lại xuất hiện ở cửa sân viện tam di thái.
Lý Bá Hải biết chuyện này, tức giận nhốt nhị di thái vào trong sân viện.
Đại thái thái cả ngày ở trong viện mình không đi đâu, nhị di thái thì gây chuyện bị nhốt, Lý Bá Hải lại nghênh đón vị di thái thứ tư.
Đó là con hát trong đoàn được hắn ta coi trọng.
Chủ đoàn đồng ý giao dịch, hắn bỏ một số tiền lớn mua đứt con hát đó về nhà, rình rang cưới vào cửa.
Ngày tân hôn của bọn họ, nhị di thái thắt cổ tự sát.
Sau ngày đó, đại thái thái ra ngoài, trên cổ tay có cái vòng với hai viên ngọc màu đỏ.
Lý gia khôi phục sự yên bình như trước.
Mấy năm sau chiến tranh nổ ra, Lý Bá Hải ham sống sợ chết mang theo một phần gia sản trốn theo thuyền hàng ra nước ngoài, trong viện chỉ còn đại thái thái và tứ di thái.
Thời chiến loạn, người hầu trong nhà bỏ đi hết, một số thì đã chết, chẳng bao lâu sau đại thái thái cũng chết trong Phật đường.
Nhưng khiến người ta sợ hãi là làn da bà ta thối rữa kinh khủng, những chỗ da còn sót lại thì trắng bệch như thể bị ngâm trong nước cả năm trời.
Sau đó tứ di thái về đoàn lại, có người thấy lúc cô ta rời đi, trên cổ tay có đeo chiếc vòng với ba viên ngọc màu đỏ.
Nghe xong câu chuyện này Lê Duệ Bạch cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nếu viên ngọc màu đỏ đại diện cho người chết, vậy thì chỉ có 2 viên thôi, tại sao lại là 3 viên?
Cô tới sân phía nam, lấy đồng hồ quả quýt ra cắn ngón tay nhỏ máu lên đó.
Trước mắt cô lập tức hiện ra một số hình ảnh.
Những hình ảnh đứt đoạn đó là một đời của con hát dân quốc. Lê Duệ Bạch xem tới hoa cả mắt, sau khi đoạn ký ức không phải của mình kia in vào đầu cô, trên người cô rịn một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái đi.
Trong những cảnh tưởng đó là một người đàn ông thanh tú mỹ lệ, tên là Tần Tử Tú.
Hắn ta là một con hát rất nổi tiếng, vì muốn trở nên nổi bật và đặc biệt nên hắn ta để người khác đập nát chân mình, bó lại.
Chẳng thể nào biết được chính nhờ đôi chân nhỏ này mà hắn ta được Lý Bá Hải coi trọng, mang về nhà giấu trong phòng.
Khi ấy Lý Bá Hải mới hơn hai mươi, vừa đi du học về, vẫn chưa vợ con.
Không thể đi hát, Tần Tử Tú cảm thấy cuộc đời rơi vào bóng tối. Hơn nữa sớm tối lại phải thân mật với một người đàn ông khác, hắn ta không còn thiết sống.
Đúng lúc này, Lý Bá Hải cảm thấy chân của Tần Tử Tú vẫn hơi lớn, lại cho người đập nát chân hắn ta, bó cho thành ba tấc kim liên.
Tần Tử Tú là một người đàn ông, cốt cách cao ngạo, sau chuyện này hắn không thể sống như bình thường được nữa.
Một đêm nọ, hắn đi dạo trong sân ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhảy xuống giếng tự sát.
Lúc này Lê Duệ Bạch mới ngờ ngợ, vốn cái giếng kia ở giữa sân, cô đứng bên giếng thấy được cây mận nhưng tại sao miệng giếng đó lại xuất hiện trong sân đại thái thái?
Đúng lúc này, bên tai Lê Duệ Bạch có tiếng hát vang lên, mò theo hướng âm thanh phát ra, cô hơi rùng mình nổi da gà.
Âm thanh đó....truyền tới từ trong phòng.
Lê Duệ Bạch lấy gương đồng soi một vòng, thấy trước bàn trang điểm có một người mặc trang phục diễn đang tự trang điểm cho mình.
Người nọ thấy cô nhìn chăm chú thì ngẩng đầu khỏi gương trên bàn nhìn cô một cái.
Lê Duệ Bạch bỏ gương xuống vẫn có thể nhìn thấy người đó, vẻ mặt cô bỗng trở nên hoảng sợ.
Người nọ buông bút, hé miệng cười đứng dậy tới trước mặt Lê Duệ Bạch: "Sợ gì chứ, tôi không ăn thịt cô đâu."
Nghe giọng nam trầm ấm của người đó, Lê Duệ Bạch run run hỏi: "Anh là Tử Tú?"
"Đừng có gọi thân thiết thế." Hắn cười lạnh một tiếng: "Tần Tử Tú."
Lê Duệ Bạch không nói gì, sự xuất hiện của hắn ta khiến cô sợ tới nín thở, phải lùi về sau để kéo giãn khoảng cách.
Cô cúi đầu, trên cổ tay Tần Tử Tú có bốn viên ngọc màu đỏ.
Tần Tử Tú thấy được ánh mắt của cô, nâng tay hỏi: "Đẹp không?"
Lê Duệ Bạch không dám nói gì chỉ có thể gật đầu, ngập ngừng mãi: "Không phải chỉ có ba viên thôi sao?"
Thấy phản ứng của cô, Tần Tử Tú ngửa cổ cười sằng sặc, hắn ta nghiêng đầu nói: "Sao lại ba viên? Đếm đủ chưa?"
Lê Duệ Bạch tròn mắt suy đoán: "Lý Bá Hải nữa ư?"
Cô đang định đặt thêm câu hỏi thì thấy đầu lông mày ưu nhã của Tần Tử Tú nhăn lại, nói: "Cô đi lâu lắm rồi đó, không định về thi thố hả?"
Lê Duệ Bạch: "... ." Sao bây giờ mới nói???
Ngộ Trừng nhìn hàng người càng lúc càng ít đi, lo lắng quay đầu nhìn phía sau tìm bóng dáng Lê Duệ Bạch liên tục.
Lâm Vô Vọng đứng ở phía trước cười nói: "Đừng nhìn nữa, dù sao hai người cũng sẽ thua thôi."
Ngộ Trừng trợn mắt nhìn anh ta không chút khách khí.
Mãi tới khi đội của Lâm Vô Vọng vào vấn đáp, Lê Duệ Bạch vẫn chưa xuất hiện, rất nhanh đã tới lượt Ngộ Trừng.
Nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Ngộ Trừng nuốt nước miếng, động não nói: "Trước khi bắt đầu tôi có thể hỏi một câu được không?"
Nhân viên công tác: "... " Là cậu thi hay tôi thi?
"Không được." Nhân viên nói: "Còn nữa, đây là thi theo đội, nếu chỉ một mình cậu trả lời dù đúng cũng sẽ bị loại."
Ngộ Trừng theo bản năng nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Nhưng Từ Chi Ngôn bình tĩnh ngồi đó nhưng thể chẳng quan tâm bọn họ thắng hay thua.
Ngộ Trừng phí hết bao nhiêu công phu miệng lưỡi mới có thể dùng dằng thêm hai phút, cuối cùng Lê Duệ Bạch đã trở lại.
Lê Duệ Bạch mím môi, mày chau lại, cặp mắt lấp lánh ngày thường giờ đây đã mất đi ý cười, thay vào đó là sư suy tư ưu sầu.
Bởi vì chạy vội tới nên cô thở dồn dập, điều chỉnh xong thì nói: "Bọn tôi chuẩn bị xong rồi."
"Tốt!" Nhân viên nọ cười nói: "Hãy nghe kĩ câu hỏi. Bên dưới cây mận chôn cái gì? Giải thích rõ."
Ngộ Trừng hoảng loạn: "Bọn tôi đi vòng vòng hai tiếng đồng hồ, vậy mà lại hỏi dưới cây mận có cái gì?" Biết vậy đã đào lên xem thử.
"Bên dưới cây mận chôn thi thể của Lý Bá Hải." Lê Duệ Bạch nói: "Lúc trước Lý Bá Hải không trốn đi theo thuyền hàng mà từ bến cảng về nhà lại, bị tứ di thái giết hại xong chôn xác dưới gốc cây mận."
Trả lời xong, Lê Duệ Bạch nói hết những manh mối mình biết cho Ngộ Trừng.
Ngộ Trừng sửng sốt hồi lâu, như thể không ngờ được câu chuyện đằng sau lại như thế.
"Tại sao Lý Bá Hải lên thuyền rồi lại xuống lại?" Ngộ Trừng không hiểu.
Lê Duệ Bạch nói: "Vì muốn lấy cái đồng hồ kia."
Ngộ Trừng: "Vậy hóa ra ông ta yêu Tần Tử Tú."
Lê Duệ Bạch: "Yêu thì có ích gì, chính tay mình hai mình."
Sau khi công bố kết quả, sân viện nhốn nháo lộn xộn. Dù là người vào vòng trong hay là người bị loại cũng đều bàn tán liên hồi về kết quả.
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng an ổn ngồi lên vị trí số một.
Lê Duệ Bạch nhận được kết quả thì vui vẻ nhìn về hướng Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn cũng đang nhìn cô, trên mặt có nụ cười nhợt nhạt.
"Chị biết bây giờ chị giống gì không?" Ngộ Trừng nói.
"Cái gì?" Lê Duệ Bạch thuận miệng hỏi.
"Giống một đứa trẻ mong được khen thưởng." Ngộ Trừng nói.
Lâm Vô Vọng bước tới, bất ngờ giang tay định ôm Lê Duệ Bạch thì bị Ngộ Trừng cản lại, cậu siết chặt Lâm Vô Vọng, vỗ vào lưng hắn ta từng cái thật vang: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Tuy thân mình Lâm Vô Vọng cũng tráng kiện nhưng không chịu nổi mấy cái vỗ của Ngộ Trừng. Anh ta khụ khụ, nhìn về phía Lê Duệ Bạch nói: "Tôi biết là cô nhất định sẽ qua vòng này."
Ngộ Trừng: "... ." Ban nãy có nói như vậy đâu, cái đồ dối trá.
"Muốn lưu phương thức liên lạc không. Sau khi hội đấu kết thúc chúng ta cùng ăn một bữa cơm với nhau?" Lâm Vô Vọng nói rồi lấy điện thoại ra.
Lê Duệ Bạch lười nói chuyện với anh ta, vòng này vừa xong, cô lập tức chạy về phía Từ Chi Ngôn.
Sau đó anh ta tận mắt nhìn thấy Từ Chi Ngôn vươn tay ôm lấy cô, cái này chẳng giống hành động của sư phụ với đồ đệ chút nào?
Lúc này, Ngộ Trừng để lại một câu trong gió với anh ta: "Không biết tự lượng sức mình."