Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 107: Đấu vòng loại




Sau khi xác định Ngộ Trừng và Lê Duệ Bạch sẽ tham gia thi đấu thì mấy người Ngộ Tịnh túm lấy bọn họ đi luyện tập.

Trung tuần tháng ba hội thi bắt đầu, chỉ còn chưa tới một tháng nữa. Huấn luyện được một tuần, Lê Duệ Bạch cảm thấy cứ thế này thì cô sẽ không chịu đựng nổi tới ngày thi đấu.

Tháng ba vừa tới, thời tiết dần ấm lên, những cành cây xác xơ giờ đây đã xanh tươi um tùm, vừa nhìn đã thấy thoải mái.

Chỉ trong nửa tháng, bọn họ đã học biết bao loại bùa chú còn cả vô số các trận pháp. Lúc Ngộ Triệt dạy cho bọn họ bùa đào hoa, Lê Duệ Bạch thắc mắc: "Thi đấu phong thủy cũng cần dùng loại bùa này à?"

Ngộ Triệt nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, cũng không thừa đâu."

Từ Chi Ngôn thì chẳng hề đặt áp lực lên hai người bọn họ, mà còn khá thả lỏng, bọn họ chỉ cần làm hết sức là được, không phải tự đặt nặng mọi thứ, cứ coi như đi rèn luyện.

Tuy Từ Chi Ngôn nói như vậy nhưng Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng chẳng dám thả lòng một giây phút nào. Cũng vì ba người Ngộ Tịnh, Ngộ Minh và Ngộ Triệt coi lần thi đấu này quan trọng hơn cả mạng sống.

Mục Thiên Sơn cũng tới một lần, đè lại cổ độc trong người Từ Minh Sương, còn mang tới thêm chút manh mối về Huyền Minh Lãng.

Theo điều tra của Mục Thiên Sơn, Huyền Minh Lãng theo dõi Từ Chi Ngôn khả năng cao là vì nửa cuốn cấm thuật Huyền tộc anh đang giữ.

Hồi nửa cuốn mà Miêu Vu mua được từ buổi đấu giá, Huyền Minh Lãng cũng từng tới đó, còn ra giá cao tranh đua với Miêu Vu.

"Nếu Huyền Minh Lãng là vì cuốn cấm thuật thì chắc sẽ xuất hiện trong lần thi đấu này." Ngộ Tịnh suy đoán.

"Những phần thưởng của cuộc thi không được công khai, còn nữa, ông ta không biết được nửa cuốn cấm thuật có được đưa ra làm phần thưởng hay không." Từ Minh Sương nói. 

Mục Thiên Sơn bôn ba bên ngoài bao lâu này cũng coi như đã tìm ra mục đích của Huyền Minh Lãng.

Buổi tối Từ Minh Sương nướng dê, mọi người ăn uống vui vẻ, đặc biệt là Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng, người mệt mỏi thể xác bao lâu này.

Khi Mục Thiên Sơn biết được Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng sẽ tham gia hội thi đấu thì ánh mắt chẳng hề che giấu sự ngạc nhiên, anh ta nhìn Từ Chi Ngôn nói: "Cậu không lo thể chất cô bé này gặp được mấy thứ gì đó trong lúc thi đấu à?"

Từ Chi Ngôn thấy thịt ít mà người đông, gắp thêm một miếng sườn vào trong bát Lê Duệ Bạch, nghe câu hỏi của Mục Thiên Sơn, anh đáp: "Không lo."

Mục Thiên Sơn định nói thêm thì Từ Chi Ngôn đã cất lời trước: "Tôi là giám khảo, tới lúc đó sẽ đi bên cạnh cô ấy."

Mục Thiên Sơn ngẩn ra, biết ngay mà, Từ Chi Ngôn trân quý Lê Duệ Bạch như vậy sao mà bỏ mặc cô bé này mạo hiểm được.

Mục Thiên Thủy đột nhiên xuất hiện liếc nhìn Ngộ Trừng với vẻ ghét bỏ, anh ta đề nghị: "Hay là để tôi thế chỗ nhóc con này?"

Từ Chi Ngôn lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Tôi 33, lại thu một đồ đệ lớn hơn tôi ba tuổi, anh thấy có tin nổi không?"

Còn nữa, tuy Mục Thiên Sơn không thường xuất hiện trong giới nhưng mức độ nổi tiếng vẫn rất cao, nói anh ta là đồ đệ của Từ Chi Ngôn ai mà tin được.

"Tôi có vẻ ngoài trẻ trung như vậy, nói là hai mươi vẫn có người tin." Mục Thiên Thủy vẫn một mực nói: "Sau hai trận đầu là đấu nhóm, nếu mà thua một thì trận khác cũng thu luôn, cậu thật sự không nghĩ tới tôi hả?"

Anh ta nhìn Từ Nhi Ngôn nhướng mày.

Ngộ Trừng tập trung gặm sườn dê, chẳng qua tâm tới mọi chuyện xung quanh, trong mắt cậu ta chỉ có sườn dề mà thôi.

Lúc Từ Chi Ngôn gắp liên tục hai miếng sườn cho Lê Duệ Bạch, cậu ta cảm thấy bị uy hiếp.

Vòng đầu tiên sẽ diễn ra ở thành phố B. Ba ngày trước khi khai mạc, mọi người ngồi máy bay tới thành phố B.

Hạ cánh xuống sân bay đã là chạng vạng, nơi được tổ chức là một khu tứ hợp viện mới xây vùng ngoại ô.

Mấy người bọn họ chen chúc nhau vừa hay có thể ở gọn trong một sân.

Buổi tối, ban tổ chức đặt cơm tại một nhà hàng rất có danh tiếng đồng thời phát thẻ cơm cho bọn họ, một ngày ba nữa bọn họ có thể tới đó ăn.

Mọi người đi cất đồ đạc rồi tới nhà hàng ăn cơm, Lê Duệ Bạch gặp được rất nhiều người quen. Bạc Thiển và người trong gia tộc ngồi ở phía nam, vừa thấy Từ Chi Ngôn bước vào thì vươn tay chào hỏi.

Đổi lại là sự lạnh lùng của Từ Chi ngôn.

Khiến Lê Duệ Bạch ngạc nhiên là người Lý gia cũng tới. Nhưng người dẫn đầu không phải là tộc trưởng cô từng gặp. Lúc sau Lê Duệ Bạch mới biết năm ngoái tộc trưởng đó đột nhiên bạo bệnh qua đời.

Bọn họ tìm chỗ trống ngồi uống, có một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã nhìn về phía bọn họ.

Tuy năm tháng để lại nhiều dấu vết trên gương mặt ông ta, nhưng vẫn có thể từ đó nhìn ra được phong thái anh tuấn lúc trẻ của ông ta. Sự lắng đọng của thời gian càng tăng thêm vẻ lõi đời thành thục của người đàn ông.

Ánh mắt ông ta quét một vòng trên người Từ Chi Ngôn và Lê Duệ Bạch, sau đó nhìn sang bên Từ Minh Sương.

Từ Chi Ngôn nói với cô, người đàn ông nọ là tộc trưởng Miêu gia, Miêu Vu.

Trừ những độ đề và các tộc trưởng của các gia tộc trong nhà tổ, rất nhiều người của giới phong thủy cũng tới tham gia,

Trước đó Lê Duệ Bạch đã nghe Từ Chi Ngôn nói qua, những người báo danh sẽ phải tham gia một đợt thi đấu sàng lọc trước, tuyển thủ thắng mới có thể tham gia vào hội thi mà nhà tổ phong thủy tổ chức.

Vậy xem ra, bọn họ là những người vô cùng may mắn.

Từ Chi Ngôn không mê đồ ăn ngoài, chỉ nếm ít rau xanh rồi thôi.

Sau bữa, Lê Duệ Bạch và Ngộ Tịnh tìm tới nhà bếp, mua một ít nguyên liệu để nấu mì thịt bò.

Về tới chỗ ở, Từ Minh Sương dùng phòng bếp nấu cho Từ Chi Ngôn một chén mì thịt bò, lại chia cho Đậu Đậu Phi mấy miếng thịt.

Lê Duệ Bạch bưng đồ về phòng, Từ Chi Ngôn đã đi đâu mất tiêu. Lê Duệ Bạch đặt chén mì và đĩa thịt lên bàn, gọi Đậu Đậu Phi đang lười biếng buồn chán nằm dưới đất: "Đậu Đậu Phi, mau tới đây ăn cơm."

Đậu Đậu Phi nghe thấy mình cũng có phần thì lập tức trở mình đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào chén mì thịt bò.

Nó ăn uống thỏa thích, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gừ gừ đầy mãn nguyện.

Sau khi Từ Chi Ngôn về, Đậu Đậu Phi chỉ được ăn đúng hai lần mì thịt bò. Ban đầu nó không ăn đồ ăn cho mèo nhưng sau đó buồn mồm ăn thử thấy cũng không tệ, nó ăn hai ngày đã hết một túi.

Từ đó về sau quyền ăn đồ ăn cho mèo của nó cũng bị Từ Chi Ngôn tước bỏ.

Đậu Đậu Phi đang ăn đến vui vẻ, Từ Chi Ngôn đẩy cửa bước vào, anh nhướng mày nhìn Đậu Đậu Phi trên bàn, bước tới gần.

Đậu Đậu Phi liếc nhìn Từ Chi Ngôn, nhai ngấu nghiến một miếng cuối cùng, thân hình mập mạp nhưng uyển chuyển nhảy từ trên bàn xuống. Vừa tiếp đất nó lập tức chạy vào gầm giường, sợ bị Từ Chi Ngôn túm lấy gáy.

"Sư phụ nấu cho anh đấy." Lê Duệ Bạch rút ra một tờ giấy lau lau vụn thịt trên bàn.

Từ Chi Ngôn vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó ngồi xuống bàn bắt đầu ăn mì.

"Anh vừa đi đâu thế?"  Lê Duệ Bạch hỏi.

"Đi gặp Miêu Vu, nói một số chuyện." Từ Chi Ngôn vừa nói vừa múc một miếng thịt bò lên, thổi thổi, đưa tới bên miệng Lê Duệ Bạch.

Lê Duệ Bạch ngẩn ra, theo bản năng há miệng ăn, âm thầm ngạc nhiên. Là cô nhìn chằm chằm vào những miếng thịt bò đó quá lâu sao?

Miệng nhai thịt nên cô nói lời không rõ: "Vì nửa cuốn còn lại à?"

Từ Chi Ngôn nghe vậy lắc đầu nói: "Chuyện đó để ông ta chủ động nhắc với tôi."

Còn làm thế nào để ông ta chủ động nhắc đến thì Từ Chi Ngôn không nói.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, bọn họ bắt đầu thi đấu vòng đầu tiên,

Ăn bữa sáng xong, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng được người trong ban tổ chức dẫn đi.

Từ chỗ bọn họ đi qua mấy còn đường mòn tới một tứ hợp viện khác.

Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh thấy có rất nhiều camera, cô hỏi: "Sao lại có máy quay?"

Ngộ Trừng nói: "Đương nhiên là có máy quay rồi, mấy người như sư phụ không tới đây, có thể nhìn chúng ta qua màn hình."

Tuyển thủ dự thi đứng kín sân, đều là hai người một đội, có rất nhiều người nhận rau nhau, cười đùa chào hỏi.

Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng vừa bước vào, những người nọ lập tức nhìn về phía họ.

Như là muốn nhìn xem rốt cuộc đồ đệ của Từ Chi Ngôn mặt ngang mũi dọc thế nào.

Lần đầu tiên Lê Duệ Bạch bị nhiều người chú ý như vậy, cô mất tự nhiên dời ánh mắt đi.

Giữa sân có một nhân viên mặc đồng phục, bên cạnh anh ta có một cái màn hình, bên trên còn lại bốn phút đếm ngược.

Hết bốn phút, trên màn hình hiện lên hình ảnh của ban giám khảo.

Ngay khi Từ Chi Ngôn xuất hiện, Lê Duệ Bạch nghe thấy nhiều tuyển thủ phát ra tiếng hô kinh ngạc.

Tiếp theo, người chủ trì bắt đầu nêu quy tắc vòng loại.

"Xin chào các tuyển thu, hoan nghênh mọi người tham gia hội thi đấu phong thủy năm nay. Chắc mọi người đã biết rõ hết, tôi sẽ không nhiều lời. Hạng mục thi đấu lần này là xem phong thủy. Vị trí chính là tứ hợp viện này đây, các vị có hai tiếng. Hết thời gian, từng đội lên nói đáp án, những tuyển thủ thông qua sẽ được vào vòng trong. Bây giờ, vòng đấu loại bắt đầu."

Tiếng của người chủ trì vừa dứt, những người xung quanh vỗ tay như sấm. Lê Duệ Bạch nghe quy tắc xong thì vẫn còn lơ tơ mơ, nhưng thấy Ngộ Trừng bình tĩnh, còn hơi cười cười thì trong lòng lập tức nghĩ, ổn rồi ổn rồi, sau đó vỗ tay theo mọi người.

Nhưng Ngộ Trừng đang mỉm cười lại ghé tới hỏi nhỏ: "Ủa, ông ấy kêu chúng ta nói đáp án với ông ấy?"

Lê Duệ Bạch ngạc nhiên: "Cậu, cậu ngay cả quy tắc cũng không nghe rõ?"

"Nghe rõ, nghe rõ chớ... " Ngộ Trừng quay đầu nhìn cô nói: "Nhưng cmn ai đó có thể nói cho tôi biết vấn đề ông ta hỏi là gì không?"