Mấy ngày Thẩm Lan nằm viện, Lâm Uyên Dương vẫn luôn túc trực hầu hạ, cũng không thể nói là mệt mỏi mà thậm chí còn nhàn nhã là đằng khác. Thẩm Lan chỉ bị thương ở cánh tay chứ hai chân không có vấn đề gì, thỉnh thoảng còn treo tay ra ngoài tản bộ một lát.
Chưa đầy mấy ngày nữa sẽ đến Tết, Lâm Uyên Dương không biết Thẩm Lan định đón Tết thế nào, với tình trạng hiện giờ của hắn thì ở lại bệnh viện là tốt nhất, nhưng y sợ Thẩm Lan không nhịn được đòi về nhà.
"Thẩm Lan, em muốn đón Tết ở bệnh viện hay về nhà?"
"Đương nhiên là về nhà rồi!" Hai mắt Thẩm Lan lóe sáng như sao: "Em xuất viện được chưa?"
"Được thì được." Lâm Uyên Dương biết Thẩm Lan không muốn ở lại bệnh viện, với tính tình không chịu ngồi yên của hắn nhất định mấy ngày nay đã bức bối gần chết, "Chỉ cần em cẩn thận một chút, đừng nhảy lên nhảy xuống làm méo tấm thép trên cánh tay thì anh sẽ xin cho em xuất viện."
Thẩm Lan lập tức vỗ ngực cam đoan: "Em sẽ ngoan hết mức luôn."
Lâm Uyên Dương lườm hắn một cái, biết tỏng hắn chỉ nói hươu nói vượn nhưng bắt gặp ánh mắt nài nỉ của Thẩm Lan thì vẫn không từ chối được, đành thở dài đi làm thủ tục cho hắn.
Cánh tay Thẩm Lan đã bớt đau, lúc đau nhất hắn được Lâm Uyên Dương ôm ấp dỗ dành nên mới vượt qua được, giờ đang vui vẻ ngồi trên xe cười tít mắt.
Giọng Lâm Uyên Dương cũng mang theo ý cười: "Vui thế cơ à?"
"Đương nhiên rồi," Thẩm Lan quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Em chán ở bệnh viện lắm rồi nhưng sợ anh lo nên không nói ra thôi."
"Chà," Lâm Uyên Dương tặc lưỡi, "Lan Lan của chúng ta lớn rồi nên hiểu chuyện ghê."
Thẩm Lan đắc ý nói: "Chứ gì nữa."
Mặc dù Thẩm Lan không cho Lâm Uyên Dương xem mình là con nít nhưng khi y dỗ dành hắn bằng giọng điệu dỗ trẻ con thì Thẩm Lan lại hết sức hưởng thụ, hệt như một đứa bé không chịu lớn vậy.
Bộ dạng này của Thẩm Lan không tiện ra ngoài nên mấy ngày nay một mình Lâm Uyên Dương đi mua rau quả hải sản ăn Tết, Thẩm Lan đưa cho y một quyển sổ nhỏ, những thứ cần mua đều viết trong đó.
Lâm Uyên Dương mười ngón không dính nước mùa xuân nên chẳng biết mua gì, chỉ có thể dựa vào quyển sổ kia để chọn mua loại đắt nhất.
Trước Tết ba ngày, hai người bắt đầu cải thiện cuộc sống, thịt cá đều bày ra bàn, bữa nay chưa ăn hết thì bữa sau ăn tiếp.
Thẩm Lan hệt như ông già, một tay treo lên, bắt chéo chân ngồi trong bếp chỉ đạo Lâm Uyên Dương làm này làm kia với mỹ danh Lâm Uyên Dương là cánh tay đắc lực của hắn.
Mấy ngày nay Thẩm Lan vô tâm vô tư không nói nhớ nhà lần nào.
Nhưng Lâm Uyên Dương biết Thẩm Lan rất muốn về nhà, tuy ngoài miệng không nói nhưng thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, thấy danh sách cuộc gọi nhỡ trống rỗng thì trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng cô đơn.
Y siết chặt ngón tay vờ như không thấy gì.
Nhưng dường như sự chờ đợi của Thẩm Lan thật sự có tác dụng, đúng như câu nói cha mẹ không bao giờ thắng được con cái.
Sáng ba mươi Tết, Thẩm Lan ngóng sao ngóng trăng, rốt cuộc nhận được điện thoại của cha mẹ hắn.
Khi nghe chuông reo, Thẩm Lan kích động đến nỗi run tay, rõ ràng hắn mong đợi lâu như vậy mà giờ lại không dám nhận.
Lâm Uyên Dương nhìn hắn rồi thấp giọng nói: "Mau nghe đi, nếu không điện thoại sẽ tự ngắt đấy."
Lúc này Thẩm Lan mới gật đầu rồi áp điện thoại vào tai, giọng nói hơi run: "Dạ alô......"
"Con còn biết nghe máy à."
Trong điện thoại vọng ra thanh âm lạnh lùng của cha hắn.
Thẩm Lan xấu hổ cúi đầu như thể cha hắn đang ở ngay bên cạnh.
"Cha......"
"Cha hỏi con, có phải con nhất quyết hẹn hò với tên Lâm Uyên Dương kia không?"
"...... Dạ." Thẩm Lan lí nhí đáp.
"Vậy con đừng bao giờ về nhà nữa, chúng ta không có đứa con như con, con cũng đừng nhận người cha này nữa!"
Nghe ông nói xong, Thẩm Lan lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi run rẩy như không thể tin được những lời mình vừa nghe.
Hắn cứ tưởng, hắn cứ tưởng ông gọi điện bảo hắn đưa Lâm Uyên Dương về nhà......
Thấy Thẩm Lan bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, tim Lâm Uyên Dương cũng thắt lại không thở nổi.
"Lão già chết tiệt này nói gì vậy, mới nãy tôi đã bảo ông thế nào hả." Mẹ Thẩm lập tức cướp lấy điện thoại: "Lan Lan, con đừng nghe cha con nói nhảm, mẹ và lão già đáng chết này nghĩ kỹ rồi, kết hôn là chuyện của một mình con, con đã lựa chọn thì chúng ta sẽ...... không ngăn cản đâu. Cha mẹ con già rồi, con cũng đủ lông đủ cánh rồi, nói đâu có nghe...... Thôi, mai con về nhà ăn Tết đi, dẫn theo thằng bé kia cho chúng ta gặp thử xem sao."
"Mẹ ——" Thẩm Lan bị cha hắn dọa sợ nên thanh âm nghẹn ngào: "Mẹ —— Con xin lỗi."
"Được rồi," Thẩm Lan do chính mình sinh ra nên qua điện thoại mẹ Thẩm cũng biết giờ hắn đang có biểu cảm gì, bà cứng rắn nói: "Nếu thằng bé kia thật sự tốt như vậy thì cha mẹ mặc kệ con, nhưng nếu nó không qua được khâu kiểm duyệt của chúng ta thì như lúc nãy cha con đã nói, con đừng nhận chúng ta là cha mẹ nữa."
"Không đâu mẹ, nhất định cha mẹ sẽ thích anh ấy mà." Tâm tình Thẩm Lan thay đổi rất nhanh, khóe mắt ửng đỏ, hắn kích động nói: "Sáng mai tụi con sẽ về nhà sớm......"