Đau quá......
Thẩm Lan liếm môi, trong mắt lóe lên ánh sáng động lòng người, hắn gần như tự ngược đưa tay trái nắm chỗ gãy trên cánh tay phải bẻ quặt xuống.
Cơn đau thấu xương làm Thẩm Lan thở phào một hơi, dưới người hắn rõ ràng đã cương cứng nhô ra như lều vải, đau đớn kịch liệt mang đến khoái cảm gần như bệnh hoạn khiến da đầu Thẩm Lan tê rần, trong cổ phát ra tiếng cười khàn khàn nghe cực kỳ rùng rợn.
"Em làm gì vậy!" Khi Lâm Uyên Dương đuổi kịp Thẩm Lan thì thấy hắn đang đổi cường độ và góc độ liên tục ấn mạnh vào cánh tay phải phồng lên của mình, y mất khống chế quát to: "Em điên rồi sao?!"
Thẩm Lan quay đầu sang, khóe môi nhếch lên một nụ cười yêu dị: "Đau quá, anh muốn thử không?"
Giọng Lâm Uyên Dương run rẩy, dáng vẻ này của Thẩm Lan quá xa lạ khiến y thậm chí quên mất vết thương trên người hắn, y nhìn vào đôi mắt sáng rực lạ thường xen lẫn dục vọng kia: "Thẩm Lan, em sao vậy? Em......"
Thẩm Lan kẹp cổ Lâm Uyên Dương chậm chạp đè y vào tường, Lâm Uyên Dương suýt nữa không nhận ra Thẩm Lan trước mắt, lạ lẫm, lạnh lùng đến đáng sợ, y siết chặt nắm đấm: "Thẩm Lan, em tỉnh lại đi."
Thẩm Lan chồm tới cạnh cổ Lâm Uyên Dương thè lưỡi liếm da y rồi cười nói: "Anh thơm quá."
Hắn dần nắm chặt năm ngón tay, trong giọng nói mang theo sự mê hoặc và dụ dỗ: "Sảng khoái lắm...... Anh thử một chút đi......"
Lâm Uyên Dương nhíu mày, Thẩm Lan bóp cổ y càng lúc càng chặt khiến y ngạt thở, hai tay y ôm lấy cánh tay Thẩm Lan: "Thẩm Lan, rốt cuộc em bị sao vậy......"
Khi con người cận kề cái chết sẽ sinh ra khoái cảm, nhất là khi chết từ từ —— Chẳng hạn như chết đuối hay ngạt thở, không khí Lâm Uyên Dương hít vào phổi càng lúc càng mỏng manh, thân thể y mất khống chế sinh ra phản ứng nguyên thủy nhất, y khó chịu nhìn Thẩm Lan: "Thẩm Lan, buông tay ra......"
Thẩm Lan nhe răng cười, dường như hắn rất thích thú với vẻ mặt khó chịu của Lâm Uyên Dương, hệt như một họa sĩ kiệt xuất hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình, một lát sau Thẩm Lan chợt nhíu mày, "Hình như còn thiếu gì đó thì phải......"
Hắn dùng tay phải sưng vù túm lấy áo len của Lâm Uyên Dương kéo mạnh một cái làm nửa bả vai y lộ ra trong không khí, Thẩm Lan cúi đầu cắn đến độ sâu nhất định thì dùng sức xé rách một lớp da.
Thẩm Lan cười trầm thấp tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên Dương rồi thè lưỡi liếm máu y chảy ra.
Lâm Uyên Dương không rõ Thẩm Lan bị làm sao, y sống chung với Thẩm Lan lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn, tàn bạo khát máu, tiếu lý tàng đao.
"Thẩm Lan, rốt cuộc em bị gì vậy?! Em nhìn kỹ đi, anh là Lâm Uyên Dương đây mà!"
Mắt Thẩm Lan sáng quắc như đuốc, hắn siết chặt cổ Lâm Uyên Dương: "Em biết chứ, ca, thế này không tốt sao? Anh không thoải mái à......"
Thẩm Lan còn chưa lên tiếng thì Lâm Uyên Dương cảm thấy bàn tay trên cổ mình bỗng nhiên buông lỏng, sau đó Thẩm Lan đổ gục lên người y.
Đứng sau lưng Thẩm Lan là Cố Minh Khiêm.
Cố Minh Khiêm nói: "Đây là Thẩm tiên sinh đúng không."
Lâm Uyên Dương ôm Thẩm Lan lạnh lùng gật đầu.
"Cám ơn anh vì chuyện Hàn Thụy." Cố Minh Khiêm nhìn Hàn Thụy nằm phía xa, "Xem như tôi lại nợ anh một ân tình nữa." Hắn nhìn cánh tay Thẩm Lan: "Tiền thuốc men của cậu ấy tôi sẽ đền bù gấp mười, anh có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện của tôi, tôi sẽ chữa trị tốt nhất cho cậu ấy."
"Không cần." Não Lâm Uyên Dương hơi thiếu dưỡng khí nên đứng dựa vào tường hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt nói: "Lần này tôi chỉ vô tình đi ngang qua cứu được hắn thôi, nếu ngày nào hắn xui xẻo bỏ mạng xin Cố tiên sinh giữ vững lý trí, đừng làm hại người vô tội."
Nghe được câu này Cố Minh Khiêm lại nhìn sang Hàn Thụy bất tỉnh nhân sự, trong mắt hiện lên một tia u ám, hắn im lặng nửa ngày rồi thấp giọng nói: "Lần này cám ơn anh nhiều."
Ban nãy Lâm Uyên Dương đã gọi xe cứu thương, hai người đang nói chuyện thì nghe được tiếng còi xe, y bế Thẩm Lan rồi nói với Cố Minh Khiêm: "Tôi đi trước."
Y chưa bao giờ có thiện cảm với Cố Minh Khiêm, Lâm Uyên Dương luôn giữ khoảng cách nhất định với dạng người như hắn, nói xong y cũng chẳng quan tâm phản ứng của Cố Minh Khiêm mà bế Thẩm Lan rời đi.
Cánh tay Thẩm Lan bị thương rất nặng nên phải cố định bằng tấm thép, mà bây giờ đã gần cuối năm......
Trong lòng Lâm Uyên Dương đủ mọi cảm xúc hỗn loạn, khó chịu không biết để đâu cho hết, tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim làm y thở không nổi.
Y nhìn Thẩm Lan chăm chú, sau đó chậm chạp dựa vào thành xe nhắm mắt lại.
Trên đường đi Thẩm Lan vẫn hôn mê, đến khi được đẩy vào phòng mổ vẫn nhíu chặt mày nhắm nghiền mắt.
Lâm Uyên Dương bồn chồn bất an đứng dựa vào vách tường trắng toát ngoài phòng mổ, hầu kết nhấp nhô lên xuống, sau khi bị thương biểu hiện của Thẩm Lan hết sức khác thường, cứ như biến thành một người khác khiến y cũng không nhận ra. Ngôn Tình Cổ Đại
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...... Thẩm Lan còn điều gì chưa nói cho y biết......?
Lâm Uyên Dương đưa tay ấn huyệt Thái Dương, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, xưa nay y luôn tỉnh táo nhưng riêng chuyện Thẩm Lan thì làm thế nào cũng không tỉnh táo nổi, quan tâm quá sẽ bị loạn......