Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 10




Thẩm Lan vừa vào cửa liền nằm xuống ghế sa lon, phòng ngủ trong nhà Lâm Uyên Dương đều ở lầu hai, giờ bắt hắn leo cầu thang thì chẳng khác nào đòi mạng. Ba người bàn bạc một hồi, quyết định để Thẩm Lan nằm sấp trên ghế sa lon lấy đạn ra cho hắn.

Cũng may ghế sa lon nhà Lâm Uyên Dương vô cùng rộng rãi, Thẩm Lan nằm sấp xuống, chỉ có một nửa bắp chân lơ lửng giữa không trung, hắn thấy Hàn Trí thuần thục bẻ lọ thuốc gây tê rồi dùng ống tiêm bơm thuốc thì vội vàng nói: "Bác sĩ, tôi không chích thuốc gây tê được đâu."

Hàn Trí dừng tay nhìn Thẩm Lan: "?"

"Tôi không thể gây tê được," Thẩm Lan có chút đau đầu, hắn buông lỏng thân thể dựa vào ghế sa lon thở dài thườn thượt, "Cứ để vậy làm đi."

"Thịt chung quanh vết thương này đều nát cả rồi nên tôi phải cắt bỏ, cậu chắc chắn không gây tê sao?" Hàn Trí đeo găng tay chuyên dụng hỏi lại lần nữa.

"Tôi bị phản ứng quá mức với thuốc mê, từ nhỏ đã như vậy, chích vào sẽ xảy ra chuyện." Thẩm Lan gục đầu trên ghế sa lon, khép hờ mắt nói.

Lâm Uyên Dương nghe vậy thì lông mày càng nhíu chặt, y ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Lan: "Không gây tê thì cậu có chịu nổi không?"

Thẩm Lan không nói gì mà vươn tay về phía Lâm Uyên Dương.

Lâm Uyên Dương ngẩn người, sau đó ngồi xuống bên cạnh đỉnh đầu Thẩm Lan kéo tay hắn qua.

Hàn Trí nhìn Lâm Uyên Dương với vẻ sâu xa, sau đó lấy một bộ dụng cụ phẫu thuật sạch sẽ, ngay cả bắt chuyện cũng không nói mà trực tiếp dùng kìm phẫu thuật gắp viên đạn kia ra, chưa tới ba giây đồng hồ, nhanh gọn dứt khoát.

Thẩm Lan lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn rên khẽ một tiếng, toàn thân căng cứng. Lâm Uyên Dương cảm thấy tay mình sắp bị hắn bóp gãy đến nơi.

Hàn Trí ném viên đạn dính máu sang một bên, hắn nhìn vết thương chảy máu không ngừng rồi bảo Thẩm Lan: "Tôi bắt đầu xử lý vết thương cho cậu, cái này không thể nhanh được, cậu phải chịu đựng thôi."

Thẩm Lan hữu khí vô lực gật đầu.

Lâm Uyên Dương không rút tay ra mà lấy một cái khăn lông đặt lên miệng Thẩm Lan: "Nhịn không được thì cắn cái này đi."

Thẩm Lan đau đến nhe răng trợn mắt mà vẫn có tâm tư đùa giỡn với y: "Trong tiểu thuyết đều viết như vậy nè," hắn hít một hơi: "Nam chính người ta đều nói "Đau thì cắn tay anh", em đỡ đạn thay cho anh mà anh chẳng chân thành chút nào cả."

Gân xanh trên đầu Lâm Uyên Dương nhảy lên.

Hàn Trí bật cười thành tiếng, hắn nhìn Thẩm Lan nói: "Cậu thật thú vị."

Thẩm Lan cảm thấy tinh thần đời không biết sợ của hắn vào thời khắc này đã bị khơi dậy, hắn kiên định nói với Hàn Trí: "Bác sĩ ra tay đi."

Chỗ da bị viên đạn xuyên qua đã nát bấy, nếu không xử lý ổn thỏa thì sẽ chuyển biến xấu đi, Thẩm Lan không thể gây tê nên lúc này đành phải cố nhịn đau.

Hàn Trí làm bác sĩ đã gần mười năm mà đây là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương, hắn hít sâu một hơi rồi cầm dao phẫu thuật lên.

Khi làn da bị lưỡi dao bén nhọn xuyên qua, Thẩm Lan đột nhiên buông tay Lâm Uyên Dương ra. Thật sự quá đau, hắn sợ mình sẽ bóp gãy tay Lâm Uyên Dương.

Hai tay Thẩm Lan bám chặt ghế sa lon dưới người khiến cái ghế bằng da thật trị giá mấy chục vạn tệ mà Lâm Uyên Dương đặt mua từ Hồng Kông bị móc thủng mấy lỗ, răng hàm bị hắn nghiến rỉ máu, đôi mắt đỏ ngầu.

Lâm Uyên Dương ôm đầu Thẩm Lan đặt lên đùi mình rồi lấy tay nâng mặt hắn, cảm nhận được Thẩm Lan đang run dữ dội.

Y biết Thẩm Lan đau đến mức nào, y chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy đau khó nhịn.

Găng tay của Hàn Trí bị máu Thẩm Lan nhuộm đỏ thẫm, ba người đều không dám thở mạnh, Thẩm Lan vùi đầu vào bên hông Lâm Uyên Dương, Lâm Uyên Dương thì nhìn tay Hàn Trí, Hàn Trí thì hết sức chăm chú cắt thịt trên người Thẩm Lan.

Đau đớn của Thẩm Lan không hề giảm đi, máu từ miệng vết thương như suối phun ra bên ngoài, chỉ trong chốc lát đã chảy đầy thảm lông dê trong nhà Lâm Uyên Dương, còn tràn ra ngoài một vũng.

Mí mắt Hàn Trí nháy cũng không nháy, hắn nể phục Thẩm Lan là nam tử hán nhưng động tác lại chẳng chút lưu tình. Dây dưa càng lâu thì càng hỏng bét.

Tay kia không bị nắm giữ của Lâm Uyên Dương xoa xoa bả vai Thẩm Lan, hy vọng có thể giúp hắn thả lỏng một chút, y nói với Thẩm Lan: "Sắp xong rồi, cậu ráng nhịn một chút, sẽ xong ngay thôi."

Thẩm Lan rầu rĩ "ừ" một tiếng, thanh âm nghe như cắn răng nghiến lợi nhưng thuần túy chỉ vì đau.