Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 03: (H)




"Ca...... Ông chủ em bảo nhất định em phải hầu hạ anh thật tốt." Lúc này đầu óc Thẩm Lan cũng đã phát sốt, hắn không biết rốt cuộc là mạng nhỏ quan trọng hay chinh phục người đàn ông này quan trọng hơn. Nhìn Lâm Uyên Dương từ trước đến nay luôn cao ngạo lạnh lùng mà giờ lại khó nhịn vặn vẹo thân thể như phụ nữ dưới người hắn, Thẩm Lan chỉ cảm thấy mình bị mê hoặc, hai tay mất khống chế chụp lên thân thể mỹ diệu kia.

Hắn lấy tay xoa nắn an ủi thân thể vô cùng mẫn cảm của Lâm Uyên Dương, người dưới thân run rẩy đúng như hắn mong muốn, mặc dù Thẩm Lan chưa từng làm với đàn ông nhưng cũng có kinh nghiệm giường chiếu, hơn nữa trước khi đến đây hắn còn cố ý xem "phim" nên lúc này vận dụng như cá gặp nước.

Hắn cúi xuống dùng đầu lưỡi chạm vào núʍ ѵú Lâm Uyên Dương, sau đó ngậm lấy cả viên rồi dùng răng nhẹ nhàng ma sát, đầu lưỡi đảo quanh liếʍ ɭáρ quầng vú. Thẩm Lan một tay chống người, tay kia lưu luyến xoa eo Lâm Uyên Dương, sau đó hướng xuống phía dưới sờ tính khí đã cương lên của y.

"A......" Lâm Uyên Dương yếu ớt đẩy lồng ngực Thẩm Lan ra, sau đó rũ tay xuống nắm chặt ga giường dưới thân, cả người y đang khẽ run rẩy, không biết vì tức giận nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn. Điều này khiến Thẩm Lan bất giác đau lòng, hắn muốn để người đàn ông này an tâm......

"Ca, anh đừng sợ." Thẩm Lan hôn nhẹ lên khóe miệng Lâm Uyên Dương rồi dịu dàng nói: "Anh nói đau thì em sẽ ngừng ngay, sẽ không để anh khó chịu đâu......"

Hơi nóng trong miệng Thẩm Lan phả vào tai Lâm Uyên Dương khiến mắt y đỏ bừng, Lâm Uyên Dương rêи ɾỉ một tiếng, sau đó gắng sức giơ tay lên nắm chặt tóc Thẩm Lan, vừa thở hổn hển vừa nói: "Ông đây...... bảo cậu cút...... có nghe thấy không?"

"Đổi người khác đến cũng vậy thôi, nói không chừng họ còn chẳng làm tốt bằng em đâu." Thẩm Lan rụt cổ nói.

Ý nghĩ có thể chiếm hữu Lâm Uyên Dương tràn ngập trong đầu hắn, ý nghĩ này mạnh đến nỗi hắn chẳng màng đến hậu quả gì nữa. Thẩm Lan luồn tay vào áo choàng tắm của Lâm Uyên Dương, dưới tác dụng của Rush hắn dễ dàng cắm hai ngón tay vào, hắn cúi đầu nhìn một chút rồi nói với Lâm Uyên Dương, "Ca, phía sau anh chảy nước rồi kìa."

Sắc mặt Lâm Uyên Dương đỏ thấu, cả người đều hiện ra một tầng đỏ, không biết vì xấu hổ hay tức giận mà khi Thẩm Lan nói câu kia, y đưa tay cho hắn một bạt tai, nhưng vì không có sức lực nên cứ như đang vuốt ve.

Thẩm Lan nắm tay Lâm Uyên Dương, há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của y, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó liếm từ trên xuống dưới.

"Ưʍ......" Ánh mắt Lâm Uyên Dương trở nên thất thần, theo phản xạ rụt tay lại nhưng chẳng ích gì.

Toàn thân Lâm Uyên Dương như quả cà chín mọng, thậm chí Thẩm Lan có thể thấy người dưới thân đang dần nở rộ vì hắn. Thẩm Lan cưỡng ép dằn xuống du͙ƈ vọиɠ của mình, dốc hết kinh nghiệm cả đời để lấy lòng Lâm Uyên Dương.

Hắn cúi đầu nhìn tính khí gắng gượng đứng thẳng của Lâm Uyên Dương, dùng đầu lưỡi liếm liếm, thấy không có cảm giác bài xích hay kháng cự mới hé miệng ngậm lấy đỉnh chóp.

"Ô......" Lâm Uyên Dương bỗng run kịch liệt, tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng tràn đầy ngọt ngào, bắp đùi y run rẩy, một tay nắm tóc Thẩm Lan, một tay che kín mắt mình.

Thân thể Lâm Uyên Dương so với bình thường còn mẫn cảm hơn gấp mấy lần, mỗi một động tác của Thẩm Lan lúc này đều khiến y chìm sâu trong biển du͙ƈ vọиɠ, muốn ngừng mà không được. Y thở hổn hển, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt truyền từ tuỷ sống đến đại não khiến trước mắt y trắng xóa, y vặn người muốn chạy trốn suối nguồn kɦoáı ƈảʍ này nhưng lại bị Thẩm Lan giam cầm không thể động đậy.

"Ca, anh thật là mẫn cảm." Thẩm Lan trầm thấp cười một tiếng, hắn dùng tay vuốt ve tính khí Lâm Uyên Dương mấy lần, trên ngón tay liền dính đầy dịch trắng. Hắn dùng thứ này để bôi trơn, ba ngón tay nới lỏng hậu huyệt của Lâm Uyên Dương không biết đụng phải chỗ nào mà hậu huyệt đột nhiên thít chặt, Thẩm Lan nghe thấy Lâm Uyên Dương phát ra tiếng rêи ɾỉ mang theo giọng mũi giống như khóc.

Hắn lập tức không nhịn được nữa, tính khí nóng rực dưới thân càng cứng rắn hơn, hắn ngậm đầṳ ѵú Lâm Uyên Dương, nói mơ hồ không rõ: "Ca, anh kêu thật lẳng lơ."

Lâm Uyên Dương bất lực phản bác, cũng không nói nên lời. Hiện giờ y mở miệng chỉ rêи ɾỉ không thành tiếng.

Rush đúng là đồ tốt, Thẩm Lan làm màn dạo đầu rất thuận lợi, hắn dùng lực vuốt ve thân thể trần trụi của Lâm Uyên Dương, đồng thời giải phóng tính khí đang bị giam cầm trong qυầи ɭóŧ mình, hắn đỡ Lâm Uyên Dương lên để y dựa nửa người vào gối, sau đó lại dùng tay đâm chọc lỗ nhỏ đang khép mở kia mấy lần, ghé sát vào tai Lâm Uyên Dương hỏi ý: "Lâm ca, em vào nhé?"

Lâm Uyên Dương vội vã thở dốc một hơi, y giương mắt nhìn vật thô to của Thẩm Lan, hữu khí vô lực mắng: "Chơi ông nội cậu......"

Thẩm Lan thở dài: "Anh không chơi được ông nội em đâu, lão nhân gia qua đời mấy năm rồi." Dứt lời hắn đâm thẳng vào thân thể Lâm Uyên Dương, một phát đi vào chỗ sâu nhất, nóng bỏng nhất.

Lâm Uyên Dương đột ngột ngửa cổ ra sau, cần cổ oằn xuống như thiên nga sắp chết, hậu huyệt của y thít chặt lợi hại, không ngừng kịch liệt co rút. Nhưng chẳng hề có cảm giác đau đớn gì mà trong nháy mắt đầu y nổ tung vì kɦoáı ƈảʍ vô biên khi bị lấp đầy căng.

Thẩm Lan cũng thoải mái thở dốc một hơi, thân thể Lâm Uyên Dương thật sự quá tuyệt, vừa nóng vừa khít, thành ruột bên trong cắn chặt hắn không thả, trơn mềm ấm nóng như được tơ lụa bao bọc, Thẩm Lan không còn khống chế nổi du͙ƈ vọиɠ và thân thể của mình, hắn chưa để Lâm Uyên Dương kịp thích ứng thì đã giữ chặt eo y đâm vào rút ra.