(tên chương 47 do Editor tự đặt)
Editor: Yue
Hứa Viễn Hàng ban đầu tâm trạng đang vui sướng khi đùa giỡn bạn gái, không hiểu sao lại được người khác đỡ dậy, trong lòng chán nản vô cùng, nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, mọi chuyện khác đành phải gác sang một bên, anh trịnh trọng cúi đầu cảm ơn dì lao công.
Âm thầm liếc cô một cái: Em hài lòng chứ hỉ?
Trì Vân Phàm cười mà không nói lời nào.
Ngược lại là dì lao công cảm thấy thụ sủng nhược kinh*: “Không cần khách khí như thế, tiện tay mà thôi nha.”
(*: 受宠若惊 Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Bà nhìn theo bóng lưng của đôi trẻ khuất dần vào góc tường, sau đó nhặt đồ nghề lên, bắt đầu dọn dẹp.
Thật kỳ lạ, theo lý thuyết cầu thang này vừa rộng lại ngắn, độ ma sát của thãm mềm cũng đủ lớn. Làm sao chàng thanh niên đó lại có thể ngã được nhỉ?
Sau khi Hứa Viễn Hàng và Trì Vân Phàm đi ra, họ ngầm hiểu lẫn nhau, mạnh ai nấy bước vào WC.
Trì Vân Phàm nhấn nước rửa tay, tạo bọt và rửa tay cẩn thận, cũng không phải là thói quen sạch sẽ mà chỉ muốn … hạ hỏa một chút. Nếu như có thể rửa sạch cảm giác kỳ quặc kia để nó trôi theo dòng nước cùng một lúc thì càng tốt.
Con gái luôn đi vệ sinh lâu hơn con trai. Khi Trì Vân Phàm bước ra, cô thấy Hứa Viễn Hàng bị vây quanh bởi ba nữ sinh lạ. Nhìn dáng vẻ có lẽ còn là học sinh, cô dừng bước, nghe đối thoại của bọn họ mới biết rõ chuyện gì xảy ra.
Một nữ sinh với mái tóc ngắn và khuôn mặt quả táo ngạc nhiên thốt lên: “Hứa Viễn Hàng, thực sự là anh! Em đã xem anh nhảy cầu khi em còn học cấp hai. Có rất nhiều video và hình ảnh của anh được lưu trữ trong điện thoại của em đó, xem mãi không chán luôn!”
Có lẽ là xúc động, cô bé nói năng có chút lộn xộn: “Nhân tiện, ba em cũng là một fans của anh. Chỉ cần là màn tranh tài của anh, ông ấy sẽ không bỏ lỡ một trận nào.”
Hai nữ sinh còn lại nhìn Hứa Viễn Hàng không chớp mắt, trước giờ họ chưa từng chú ý tới anh, là thông qua hot search trên Weibo mà biết đến. Bị thu hút bởi khuôn mặt kia của anh là nhiều nhất, ảnh chụp đã rất kinh diễm*, không nghĩ tới là người thật còn đẹp trai hơn.
(*:“Kinh diễm” -> Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp. … VD: Cô làm cho anh kinh diễm -> Anh bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô)
Là một fans yêu thích bộ môn nhảy cầu, sau khi nhận ra anh, điều đầu tiên nữ sinh tóc ngắn chú ý tới chính là chiều cao của anh, khó tránh khỏi cảm thấy thương cảm, chiều cao này, đời này căn bản là cách biệt với môn nhảy cầu mà.
Huyền thoại về đài nhảy cầu mười mét một thời, rốt cuộc không bao giờ có thể quay trở lại được.
Cô bé sụt sịt, lấy trong cặp ra một cuốn notebook màu hồng nhạt cùng một cây bút: “Anh có thể ký tên cho em được không?”
“Cho em một cái luôn nha.” Hai nữ sinh khác đồng thanh phụ hoạ, mặc dù không phải là ngôi sao, nhưng có thể xin được chữ ký của một cựu vô địch nhảy cầu thế giới đẹp trai như vậy, so với bạn bè trong lớp cũng rất có mặt mũi.
Hứa Viễn Hàng đang có tâm trạng tốt, đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của các cô bé, anh cầm lấy cuốn sổ, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm lấy cây bút, cúi đầu, viết xuống một chữ ký rồng bay phượng múa, lật sang trang, ký liên tiếp ba tờ.
Nữ sinh tóc ngắn cười chân thành nói: “Cảm ơn anh.”
Anh đóng nắp bút lại: “Không có chi.”
Nữ sinh lưỡng lự, cuối cùng đưa ra câu hỏi đang được rất nhiều fans trên mạng quan tâm: “Anh không nhảy cầu nữa, vậy bây giờ anh đang làm gì thế ạ?”
Lại nhanh chóng bổ sung: “Nếu anh không muốn nói cũng không sao cả.”
Hứa Viễn Hàng nhận thấy bạn gái đang đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh đang nỗ lực trong xã hội, để có thể xây dựng một xã hội chủ nghĩa hài hòa.”
Các nữ sinh bị lối nói của anh chọc cười.
Anh đổi hướng câu chuyện: “Muộn rồi, mấy em nên về sớm một chút đi, trên đường chú ý an toàn.”
Thật sự đã muộn, nữ sinh tóc ngắn gật đầu: “Vậy chúng em đi đây, tạm biệt anh.”
Cô bé đi được vài bước, sau đó quay lại, nắm chặt nắm tay: “Cố lên nha!”
Hứa Viễn Hàng vỗ vỗ ngực.
Sau khi họ rời đi, anh đi về phía Trì Vân Phàm, nắm lấy tay cô và đan các ngón tay vào nhau: “Mình đi thôi.”
Trì Vân Phàm còn đang suy nghĩ về câu nói sau cùng của anh, không nghĩ ra anh lại lịch thiệp như vậy trước mặt những nữ sinh khác, thế mà khi đối mặt với cô thì khác hẳn, từ lúc bắt đầu nhận biết đã giở trò đùa nghịch lưu manh rồi…
Cái đãi ngộ hoàn toàn khác biệt này.
Họ băng qua quảng trường Tinh Nguyệt(Trăng Sao), chuẩn bị đón taxi ở ven đường, khi bước đến đài phun nước, Trì Vân Phàm cảm thấy hơi mát lạnh trên má, cô chạm vào nó, nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: “Tuyết rơi rồi.”
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở thành phố A.
Những bông tuyết mỏng nhẹ tùy ý bay xuống, bị ánh đền nhuộm thành màu da cam nhợt nhạt, duy mỹ* mà linh hoạt kỳ ảo.
(*:quan điểm duy tâm về nghệ thuật, khẳng định giá trị duy nhất của nó là cái đẹp, được coi như tách khỏi mọi nội dung xã hội và đạo đức.)
Hứa Viễn Hàng đút tay của cô vào túi áo của mình, nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Em đã nghe qua thuyết pháp ‘tuyết đầu mùa’ chưa?”
Trì Vân Phàm lắc đầu.
Hứa Viễn Hàng nghiêng đầu liếc cô một cái, trêu ghẹo nói: “Cái này cũng không biết, em vẫn là con gái hửm?”
Thật ra anh cũng vô tình nghe được từ chỗ Đại Tráng, nghe nói vào đêm tuyết đầu mùa này, nếu có thể cùng người mình thích ở bên nhau, hai người liền có thể đi thẳng đến bạc đầu.
Trước khi gặp anh, Trì Vân Phàm vốn là ngây thơ mờ mịt đối với tình yêu nam nữ, chưa nói tới có hứng thú hay không, chưa từng nghe qua những điển cố lãng mạn này cũng rất bình thường, cô nhịn không được phản bác một câu: “Em có phải con gái hay không, anh không rõ sao?”
Ô là la. Lời này… ẩn ẩn có xu hướng lái sang phương diện khác hơi nhạy cảm à nha.
So với cô, Hứa Viễn Hàng miễn cưỡng coi như là tay lái lụi kỳ cựu, anh nghiêng người, áp đôi môi mỏng lên tai cô, bên trong nụ cười không chút để ý mang theo vài phần vô lại: “Anh xác thật không biết quá rõ ràng.”
Không phải bản thân anh vẫn chưa được kiểm nghiệm toàn bộ cơ thể cô hay sao?
Không giống như anh, đêm nay cô đã được tự tay kiểm tra kỹ lưỡng, không giữ lại chút nào. Bảo đảm cô đã tin tưởng, hiểu sâu sắc rằng anh là một người đàn ông thực sự, tài năng, có thể mang lại cho cô vô số hạnh phúc trong tương lai, cô đã có khắc sâu mà toàn diện hiểu rõ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Vân muội: Ai...Muốn kiểm nghiệm, anh tự kiểm chính bản thân mình đi.
Chậc chậc, Viễn ca bắt đầu lưu manh vô lại, nam chính khác thật sự không thể so sánh.
Tiếp tục rơi xuống hồng bao ~
[Hết chương 47]