*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yue
Đại Tráng: Làm phiền rồi.
Mặt của cậu lúc trắng lúc xanh, cung cung kính kính đem notebook bỏ lên bàn, còn phủi phủi bụi ở phía trên, sau đó, mang theo toàn bộ một trăm tám mươi cân (~107kg ) thịt tông cửa xông ra, phóng nhanh về lớp.
Hai phút sau, lão Thang cũng tiến vào, sau khi theo thường lệ rót một nồi "soup gà cho tâm hồn" đến các học sinh, mới vào thẳng chủ đề chính là kỳ thi tuyển sinh đại học của ban thể dục.
So sánh với ban văn-lý, học sinh ban năng khiếu thể dục thể thao cần tham gia thi kiểm tra thể chất trước kỳ thi tuyển sinh đại học, hạng mục bao gồm các môn thi thể lực cơ bản và thi kỹ thuật chuyên môn (tuỳ chọn một trong các loại hạng mục 200m, 400 mét, nhảy cao, thể dục, bóng chuyền, bơi lội), hai hạng mục cộng lại max một trăm điểm, cùng với điểm văn hóa của kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ tạo thành tổng điểm.
"Mọi người nhớ nhé, thời gian thi là ngày 25 tháng này, địa điểm ở Học viện thể dục Miên Thành.."
"Tiếp theo thầy nói một ít hạng mục cần chú ý, cấm mặc quần áo và mang đồ trang sức có tính biểu tượng.."
Lão Thang vừa cân nhắc xong, chuông tan học liền đúng lúc vang lên, ông vỗ vỗ bột phấn trên tay: "Tan học."
Trước khi ra cửa vẫn không quên nhắc nhở Hứa Viễn Hàng đi dọn bể bơi.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Hứa Viễn Hàng mới đi đến bể bơi ở góc Đông Nam của trường học, trước kia anh đều trốn tránh tất cả những tiết học bơi, cho nên hôm nay là lần đầu tiên tới nơi này, nhìn thấy mọi thứ ở trước mắt vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Lão Thang đã đạt được mục đích.
Anh nhìn chằm chằm vào làn nước trong xanh, bị kéo vào trong hồi ức đã phủ bụi.
"Tiểu Hứa à.."
"Em biết rồi em biết mà, đừng lo lắng, trận đấu chỉ thiên về so chất lượng tâm lý thôi, thầy Trương có thể thay đổi lời thoại được không? Em đều có thể học thuộc lòng, thầy đem tâm tư thả lại vào bụng đi, em không có chút lo lắng nào, thậm chí vừa nghĩ tới sắp được nghiền ép đối thủ, liền cảm thấy đặc biệt phấn khích, đặc biệt kích thích!"
"Giống như là, muốn cầm thêm danh hiệu vô địch trở về."
Tuổi trẻ ngang tàng, âm thanh kia phách lối đến cực điểm: "Chỉ một danh hiệu vô địch Á vận hội*, thật đúng là không thỏa mãn được em."
(*Yue: Đại hội thể thao châu Á hay Á vận hội, là một sự kiện thể thao được tổ chức bốn năm một lần với sự tham gia của các đoàn vận động viên các nước châu Á)
"Tiểu tử thối nhà em cứ đắc ý đi."
Tuyến thời gian chậm rãi chuyển dời về sau, tranh tài chính thức bắt đầu.
Trên ván cầu cao mười mét, chuẩn bị động tác nhảy cầu, nhóm đầu tiên, mặt hướng phía trước ván cầu [1] nhảy lên lộn ngược một vòng rưỡi xuống, toàn thân bay về phía trước như một nửa hình parabol, nhóm thứ hai, đứng trên ván cầu lưng hướng về phía mặt nước[2], nhảy lên lộn xuống xoay nửa vòng.. Nhóm thứ sáu, chồng cây chuối trên ván cầu[3], hướng phía sau ván cầu bật thật mạnh rồi nhào lộn xuống dưới.
Thả người nhảy lên.
Một vệt máu đỏ tươi bắn tung toé ở phía dưới.
Hứa Viễn Hàng toàn thân run lên bần bật, như bị cái gì đánh trúng, con ngươi thít chặt, khống chế không nổi quỳ một gối xuống, đầu cũng rũ thật sâu.
Tiếng chuông từ hiện thực mơ hồ truyền đến, bắt đầu tiết cuối cùng của sáng nay.
Tiết này lớp Trì Vân Phàm học Toán, chủ nhiệm lớp cầm bài kiểm tra đi lên bục giảng, báo cho mọi người hai chuyện: Một là bạn học Lạc Thiêm Đăng vô tội. Hai là bạn học sinh kia đã bí mật tìm ông thừa nhận sai lầm, xét thấy thái độ thành khẩn nhận sai của bạn ấy, cân nhắc đến kỳ thi đại học sắp đến, hơn nữa quỹ lớp cũng tìm lại được, sau khi tham khảo ý kiến của lãnh đạo trường, quyết định đem ảnh hưởng hạ xuống mức thấp nhất, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Các học sinh xì xào bàn tán: "Thật ra kết quả này đúc kết ra một sự thật: Người ăn cắp và vu oan hãm hại ngay trong lớp chúng ta, ngay trong chúng ta."
Sau đó, Trì Vân Phàm cũng tỏ thái độ nói đã xóa video.
Kỳ thật, căn bản không tồn tại cái gọi là video, đồng hồ đeo tay của cô mặc dù có thêm nhiều chức năng hơn so với loại bán trên thị trường, nhưng không có cái gọi là chức năng theo dõi.
Chỉ là cô.. Am hiểu đánh đòn tâm lý.
Đã là lần thứ tám Lạc Thiêm Đăng ở bên cạnh nhìn tới, thần sắc muốn nói lại thôi, Trì Vân Phàm nghĩ nghĩ, xé một tờ giấy ghi chú, viết ba chữ, chỉnh tề gấp gọn lại, để nhẹ bên tay cô ấy.
Lạc Thiêm Đăng không rõ cho lắm, mở ra xem, trên giấy viết "Dương Tiểu Lệ", cô giật nảy mình, đây là?
Chẳng lẽ là!
Ánh mắt của cô mang theo dò hỏi nhìn về phía Trì Vân Phàm.
Trì Vân Phàm nhàn nhạt gật đầu.
Kỳ thật động cơ rất dễ đoán, Lạc Thiêm Đăng trời sinh tính hướng nội, thành tích tầm trung, cảm giác tồn tại ở trong lớp không mạnh, lại là người hiền lành hữu cầu tất ứng*, khó có thể gây thù chuốc oán nên chỉ có thể đoán trên phương diện xung đột lợi ích. Trì Vân Phàm nhớ tới khoảng thời gian trước trường có đề xuất trao học bổng "Thái hòa bình" hỗ trợ học sinh nghèo, mà học sinh nghèo khó phù hợp với điều kiện, có hi vọng cầm được học bổng nhất trong lớp, ngoại trừ Lạc Thiêm Đăng, chính là Dương Tiểu Lệ.
(*Yue: Theo mình nghĩ nghĩa là ai muốn gì, làm gì thì cũng nghe theo, làm theo người ta)
Hôm qua cô đứng ở bục giảng liếc nhìn xuống dưới, chỉ có Dương Tiểu Lệ chột dạ né tránh ánh mắt cô.
Sáng nay, suy đoán của cô cũng được xác nhận ở chỗ chủ nhiệm lớp.
Biết được sự thật, tâm trạng Lạc Thiêm Đăng vô cùng phức tạp, nhưng vẫn cố gắng phục hồi tinh thần, chăm chú lắng nghe giáo viên giảng đề.
Một tiết rất nhanh kết thúc.
Ấp ủ cả một buổi sáng cuối cùng trời cũng ào ào rơi xuống trận mưa to, Trì Vân Phàm đợi mười phút cũng không thấy mưa có dấu hiệu ngừng, thế là không có ý định trở về ăn cơm, cô xuống lầu, bung dù, đi về phía nhà ăn.
Chọn xong đồ ăn, cô lựa nơi hẻo lánh ngồi xuống, bên ngoài mưa to như trút nước, cửa sổ sát đất bị hắt vẫy đến một mảnh mơ hồ.
Vừa lúc ngày đầu kỳ kinh nguyệt, bụng dưới Trì Vân Phàm có chút trướng đau, cũng không có khẩu vị gì, cô uống nửa bát canh, ăn một chút cơm cùng rau xanh. Bàn ăn khẽ lắc lư, có người ngồi xuống ở đối diện, cùng lúc đó, cô nghe được mấy nữ sinh ngồi xéo phía trước bàn mình kêu lên tên Tiêu Dĩnh.
"Oa, lắc tay kim cương của cậu thật xinh đẹp."
Sau đó, cô nghe được thanh âm vui vẻ của Tiêu Dĩnh: "Đúng không, ba ba tớ mua cho tớ, chủ nhật này ông ấy còn muốn dẫn tớ đi công viên Hải Dương chơi nữa đó."
"Thật hâm mộ cậu quá, ba ba cậu thật thương cậu."
Trì Vân Phàm mặt không đổi sắc, lặng lẽ nắm chặt đũa, lại chậm rãi buông ra, cô chuẩn bị đem thức ăn vứt đi, đối diện lại truyền tới một thanh âm thiên lạnh hơi khàn khàn: "Ăn không hết hả?"
Cô ngước mắt nhìn qua, Hứa Viễn Hàng?
Hứa Viễn Hàng nhìn đĩa cơm cô chọn, phần ăn ngon nhất trong nhà ăn, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng hợp lý, đáng tiếc là nó có vẻ không hợp khẩu vị của cô. Ngoại trừ rau xanh, cơ bản một chút thịt cũng không đụng tới.
"Tôi giúp cậu."
Anh căn bản không có trưng cầu sự đồng ý của cô, đường hoàng đưa đũa qua, kẹp một miếng sườn kho tàu.
Trì Vân Phàm còn chưa kịp phản ứng, anh lại không khách khí kẹp tiếp một miếng gà pha lê[4]: "Mùi vị không tệ."
Cô đang muốn nói chuyện, anh xua xua tay: "Dựa vào giao tình giữa chúng ta, chút chuyện nhỏ này cũng không cần khách khí nói cám ơn."
Trì Vân Phàm: "..."
Nhìn dáng vẻ hiếm có này của cô, lông mi run rẩy, con ngươi xinh đẹp có chút trừng lớn, giống như phủ một tầng nước long lanh, trong trẻo lại sạch sẽ. Cô có ý thức được dáng vẻ bản thân mình trừng người ta như là liếc mắt đưa tình hay không?
Chẳng biết vì sao, Hứa Viễn Hàng cảm thấy khó chịu trong lòng dường như bị trận mưa giông ngoài cửa sổ rửa sạch trong nháy mắt.
Anh nghĩ thầm, cậu lại trừng thử một cái nữa xem?
Lại trừng, ông đây liền muốn hôn cậu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Em lại trừng thử một cái nữa xem? Lại trừng, ông đây liền muốn hôn em.
Ngư Nga cực lực xúi giục: Hôn đi hôn đi.
Quay đầu ngay lập tức đi hỏi Vân muội: "Muội nhìn lần này là đánh má trái, hay là đánh má phải?"
Yue có lời muốn nói: Má ơi cái chương gì mà tui phải chèn 1 đống chú thích. Tách rồi mà còn dài vậy đó. Đau khổ T. T
Chú thích
Nhảy cầu là môn thể thao nhảy hoặc rơi vào nước từ một nền tảng hoặc bàn đạp, trong khi thực hiện cú nhào lộn. Nhảy cầu là một môn thể thao được quốc tế công nhận và là một môn thể thao tại Thế vận hội và đã được áp dụng trong tất cả các kỳ Đại hội thể thao trên toàn thế giới. Nhảy cầu nghệ thuật đã được thông qua như một môn thể thao Olympic vào năm 2000. Hai vận động viên lập thành một đội và thực hiện lặn cùng một lúc, hoặc có thể thi đấu từng người một. (xem thêm tại wiki)
[1] Nhảy chiều xuôi: Trong kiểu nhảy này, mặt của vận động viên nhảy cầu sẽ hướng về phía cuối của tấm ván và nước. Ngay khi vận động viên đến cuối ván cầu, anh ấy / cô ấy phải xoay theo hướng thuận.
[1] Nhảy chiều xuôi
* * *
[2] Nhảy chiều ngược lại: Trong kiểu nhảy này, vận động viên phải đứng trên bàn đạp với lưng hướng về phía mặt nước. Sau khi thực hiện nhảy ngược, vận động viên cần phải giữ đúng tư thế nhún trên ván cầu tạo độ nảy (hop hurdle). Anh/ cô ấy phải thực hiện 1/2 hoặc 3, 5 vòng nhào lộn sau khi cất cánh.
[2] Nhảy chiều ngược lại
* * *
[3] Tư thế trồng cây chuối: là tư thế vận động viên trải khăn tắm của mình lên mép của ván cầu. Chuẩn bị ở tư thế ngồi, khép hai chân duỗi thẳng và đặt hai bàn tay song song với hai vai; từ từ nhấc mông và chân lên sau đó rút chân từ từ lộn ngược cả người và đưa chân lên cao ở tư thế cây chuối. Sau đó bật người thật mạnh trước khi thực hiện cú xoay lật cơ thể hay nhào lộn.
* * *
[4] Gà pha lê: Gà được luộc trong hỗn hợp rượu, gừng, hành, bột ngọt, muối xong để nguội xé lấy thịt. Sau đó luộc giò heo với rượu, hành, gừng chắt nước soup giò heo ra đổ vào tô đựng thịt gà xé. Bỏ vào tủ lạnh ở nhiệt độ 0độ trong 20p rồi lấy ra úp vào đĩa. Nhìn giống món thịt gà nấu đông ở VN (như hình)