Chương 33.1: Cô thích anhChương 33.1: Cô thích anh
Editor: Yue
"Báo cảnh sát."
Không phải Mục Điềm không có quyết định này, dù sao sự việc này cũng không thể trôi qua dễ dàng như vậy, biết Trì Vân Phàm cũng có ý tưởng như mình, cô như tìm được cốt lõi, nhưng cũng lo lắng: "Chúng ta không có bằng chứng, ngay cả khi chúng ta báo cảnh sát, chắc cuối cùng vẫn không giải quyết được gì."
"Đối phương rất cẩn thận. Ba tớ đã mang cây bút chì 2B đó đến một tổ chức chuyên nghiệp để kiểm tra, phía trên cũng không để lại dấu vân tay nào ngoài dấu vân tay của tớ."
Trì Vân Phàm cười khẽ: "Ai nói không có bằng chứng?"
Gì?
Mục Điềm lập tức truy vấn: "Chẳng lẽ cậu có?"
"Tớ không có."
Mục Điềm bị lời nói của cô làm cho sững sờ: "Hả?"
Trì Vân Phàm cất giọng rõ ràng nhắc nhở: "Điềm Điềm, camera lớp học thường không được bật ..."
Mục Điềm phản ứng nhanh, kích động ngắt lời cô: "Vì mỗi phòng thi đều phải gắn camera giám sát theo quy định, nhà trường điều chỉnh camera trước một tuần, túi văn phòng phẩm vừa lúc được phát vào ngày 1, cho nên là!"
"Mọi hành động của kẻ đó luôn bị theo dõi!"
Mục Điềm nói mà tim đập thình thịch, hình như ngay cả trời cao cũng đang giúp đỡ họ, nếu không phải cô đổi túi đựng văn phòng phẩm thì Trì Vân Phàm sẽ phải gánh chịu tai bay vạ gió không đáng có này, mặc dù cô chịu thay, nhưng bởi vì đã sớm xác định đi du học, cho nên điểm thi vào đại học chẳng liên quan gì.
Mặt khác, cô vẫn buồn rầu vì không có bằng chứng để báo cảnh sát, kết quả là... Camera giám sát ập đến.
Mục Điềm nóng lòng muốn biết người đó là ai, mà cố tình chọn đúng Trì Vân Phàm, chắc tâm tư đố kị đã để cô (anh) ta làm như vậy đi, hiện tại biết âm mưu chưa đạt được, Tiểu Phàm nhi nhà cô cuối cùng vẫn thành công đoạt thủ khoa tỉnh, không biết người đó có tức chết ngay tại chỗ không?
Không, vẫn đừng chết, tên đó còn phải tất toán sổ sách cùng họ cho xong đã.
Cái này gọi là gì?
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Mục Điềm háo hức muốn thử: "Để tớ nói ba gọi cảnh sát ngay bây giờ."
"Không vội, " Trì Vân Phàm trong lòng đã có kế hoạch rõ ràng, cong môi cười, đôi mắt thâm thúy, ý tứ hàm xúc nói, "Vì lúc đầu tên đó hướng tớ mà đến, như vậy, sau này hẳn là ba tớ tự mình ra mặt giải quyết vấn đề đi. "
Cô rất mong được nhìn thấy tình cảnh "Không hẹn mà gặp" của ba mình cùng đứa con gái ngoài giá thú của ông trong đồn cảnh sát.
Mục Điềm cảm thấy lời nói của Trì Vân Phàm có đạo lý, rốt cuộc chuyện này không phải nhằm vào cô, chỉ là trời xui đất khiến rơi xuống trên đầu cô: "Vậy tớ nên làm gì?"
"Cậu thân là nạn nhân trực tiếp," Trì Vân Phàm chậm rãi nói, "Tất nhiên cậu cần phải đi báo cảnh sát với tớ rồi."
Biết náo nhiệt có phần của mình, Mục Điềm vui vẻ lăn lộn ở trên giường: "Đã rõ, luôn chờ lệnh!"
Cuộc gọi kết thúc.
Trì Vân Phàm đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy đi xuống nhà.
Mạnh Đinh Lan đang nghỉ trưa trong phòng ngủ, Trì Hành Kiện đang xem tin tức tài chính trong phòng khách ở tầng 1. Nhiệt độ điều hòa được bật rất thấp, Trì Vân Phàm ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ nằm chéo bên phải bên cạnh ông, tư thế tao nhã, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ba ba, con có chuyện muốn nói với ba."
"Chuyện gì?" Trì Hành Kiện vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Trì Vân Phàm nói ngắn gọn, rõ ràng, Trì Hành Kiện không chờ cô nói xong cũng nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn có chuyện như vậy?! Mẹ, khinh người quá đáng, đây quả thực khinh người quá đáng mà!"
Cố tình thay bút chì 2B trước ngày thi. Lòng dạ có bao nhiêu ác độc mới có thể làm được việc đó? Trên lưng ông ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng may con gái của ông ta không mắc bẫy, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nếu thủ khoa tỉnh mất rồi, ông ta còn không bị những người đó cười nhạo sao?
Đây rõ ràng là tát vào mặt ông ta!
Từ ngày Trì Hành Kiện phất lên cho đến nay, không có ai dám thách thức uy nghiêm của ông ta nhiều như vậy. Vì tức giận nên sự thô bỉ trong xương cốt của ông ta liền bị vạch trần, ông ta hùng hùng hổ hổ dùng bình sinh khí lực của mình mà chửi bới và chào hỏi tổ tông mười tám đời của đối phương mấy lần. Vẻ ngoài dữ tợn khiến người ta không hoài nghi chút nào, nếu lúc này người đó ở trước mặt ông ta, ông ta nhất định sẽ không chút do dự bóp chết tên đó.
Trì Vân Phàm yên lặng thưởng thức dáng vẻ tức giận hiếm có của ông ta, nhưng mà ông ta mắng những lời đó thật sự khó nghe, hơn nữa còn xúc phạm tổ tiên Trì gia, đây là đại bất kính, huống chi thứ cô cần cũng không phải là những lời lăng mạ không đau không ngứa này, mà là một lưỡi dao sắc bén có thể cắt trúng chỗ yếu hại.
Cô đã kịp "nhắc nhở": "Ba ba, vậy chúng ta... Có nên báo cảnh sát không?"
"Báo!" Trì Hành Kiện bị lửa giận đốt đỏ mắt, chém đinh chặt sắt nói, "Nhất định phải báo! Ba bây ngược lại muốn xem xem là thằng nào con nào có cha sinh không có mẹ dạy, thứ đồ đoạn tử tuyệt tôn gan to bằng trời, dám ở phía sau làm trò bẩn thỉu đến như vậy!"
"Ba đi gọi điện trước."
Vào lúc 2:30 chiều, Trì Vân Phàm và Mục Điềm cùng Trì Hành Kiện và ba Mục đến đồn cảnh sát để trình báo vụ việc.
Cảnh sát đã hiểu rõ tình hình cơ bản. Mặc dù họ thường giải quyết nhiều vụ án khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhận được báo án như vậy, không thể tránh khỏi cảm giác có chút khó tin. Mức độ nghiêm trọng của âm mưu không đạt tiêu chuẩn để lập hồ sơ. Tuy nhiên, một khi ý kiến và thái độ của dư luận xã hội đã lên men thì sẽ có tác động xã hội khôn lường.
Hơn nữa, cả Trì tiên sinh cùng Mục tiên sinh đều là những nhân vật nổi tiếng ở Miên Thành...
Giọng điệu của Trì Hành Kiện đặc biệt kích động, thái độ của ông ta cũng đặc biệt cứng rắn: "Vẫn còn là học sinh, tuổi còn nhỏ liền có tâm tư ác độc như vậy, chờ sau này ra xã hội, há không phải sẽ giết người phóng hỏa đi? "
"Nhờ may mắn, con gái của tôi mới thoát khỏi tai ương này, nếu không, ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc con bé mất danh hiệu thủ khoa tỉnh chứ?"
"Cản trở tương lai người khác, chẳng khác nào mưu tài hại mệnh hả!"
Ba Mục càng không cam lòng yếu thế: "Con gái tôi không may mắn như vậy. Mười hai năm chăm chỉ học hành, kết quả bị người ta bẫy một trận. Kỳ thi đại học chỉ đạt 279 điểm đó! Vốn dĩ có thể thể có thêm 211 điểm, hiện tại chỉ có thể học trường đại học tư. Các người nói xem, ai có thể nuốt được cục tức này nếu chuyện đó rơi trên đầu bọn họ?"
Con trai của viên cảnh sát vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học xong, theo quan điểm cá nhân, ông hiểu tâm tư của hai ông ba này: "Xin hãy bình tĩnh và chờ chúng tôi tìm hiểu tình hình trước".
Sau khi tiếp nhận vụ án, cơ quan công an đã lập tức mở cuộc điều tra, thu thập chứng cứ, thu được video giám sát từ bên thứ ba, nhanh chóng khóa đối tượng, triệu tập theo đúng thủ tục.
Sau khi Tiêu Dĩnh ngất xỉu, cô ta đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, bác sĩ giúp cô ta kiểm tra cơ thể, không có vấn đề gì, chỉ nói do áp lực tâm lý quá lớn nên mới ngất đi.
Cô ta bệnh nặng một trận.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
Tiêu Viện không biết chuyện gì đang xảy ra với con gái mình, hỏi cái gì cũng không chịu nói, cả ngày không ném đồ, thất thần thì trầm cảm không vui, Tiêu Viện cũng không dám nói chuyện kết quả thi ở trước mặt con mình, sợ tạo đả kích càng lớn với nó.
Điểm số của cô ta thậm chí còn không đến mốc tiêu chuẩn.
Tiêu Dĩnh tiêu cực mấy ngày, trạng thái mới dần dần khôi phục, nhưng cô ta vẫn không thể nghĩ ra được, rõ ràng cây bút chì 2B đó có vấn đề, vì cái gì Trì Vân Phàm hết lần này tới lần khác vẫn là thủ khoa tỉnh? Chẳng lẽ bút bị đổi hết rồi?
Nghi vấn của cô ta cũng không duy trì quá lâu liền có được giải đáp.
Khi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, Tiêu Viện vừa sốc lại sợ hãi, sự việc nghiêm trọng vượt quá khả năng chịu đựng của bà ta, vừa vặn lúc này Trì Hành Kiện từ bên ngoài trở về, bà ta yếu đuối đáng thương mà khóc lóc đi ra đón: "Hành Kiện..."
"Sao vậy?" Trì Hành Kiện hai ngày nay ngủ không ngon, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
"Tiểu Dĩnh con bé đã làm một việc ngu ngốc."
Trì Hành Kiện xoa xoa mi tâm: "Lần này nó lại gây họa gì nữa?"
Tiêu Viện còn tưởng rằng có thể che đậy sự việc bằng cách thú nhận lỗi lầm bằng cách thổi gió bên tai như trước, không ngờ rằng vừa nói xong, sắc mặt Trì Hành Kiện đã thay đổi rõ rệt, sau đó, một cái tát rơi vào mặt bà ta.
Cường độ lớn đến mức không quan tâm đến thể diện.
Tiêu Dĩnh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mẹ bị ba tát ngã xuống đất, cô ta điên cuồng mà chạy tới: "Ba ba!"
(Continue)
Chương 33.2: Cô thích anh
Trì Hành Kiện khuôn mặt dữ tợn, giơ bàn tay lên ngo ngoe muốn đánh Tiêu Dĩnh, Tiêu Viện vội vàng đứng trước mặt con gái, ôm ống quần ông ta khóc lóc bù lu bù loa: "Hành Kiện, Tiểu Dĩnh biết sai rồi, con bé thật sự biết sai rồi... "
"Nhìn xem bà đã sinh ra đứa con gái ngoan đến mức nào!" Trì Hành Kiện gần như nghiến răng gạt ra câu nói này, sau đó nghĩ đến những lời nguyền rủa mắng chửi mình đã nói trước đây. Mỗi lời nói đều như một cái tát vào mặt, đau đến không ngờ. Trăm triệu lần không nghĩ tới, yêu tinh hại người, tiểu súc sinh mà ông ta nguyền rủa vô số lần, không tiếc dùng mọi thủ đoạn đi dạy dỗ, hóa ra lại là con gái ruột của mình.
Điều này thực sự mỉa mai và nực cười làm sao.
Ông ta dùng chân đá văng ghế gỗ, liếc mắt một cái, lộ ra tia lạnh lẽo: "Nhiều năm như vậy, tôi đối với mẹ con bà quá khoan dung phải không? Cho nên các người còn không nhận ra hiện thực hả!"
Tiêu Viện cùng Tiêu Dĩnh chật vật ôm nhau run lẩy bẩy, đặc biệt là Tiêu Dĩnh, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy ba ba mình phát hỏa lớn đến vậy, hơn nữa sự việc lần này còn nháo đến đồn cảnh sát, cô ta vô cùng sợ hãi.
"Bà, một con tình nhân lại vọng tưởng làm bà Trì, ha, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi. Còn mày, Tiêu Dĩnh, lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng có trêu chọc Vân Phàm nữa, con bé không phải là người mà mày có thể trêu chọc."
Trong lòng Trì Hành Kiện, tuy đều là con gái của ông ta, nhưng trọng lượng hoàn toàn khác nhau. Tiêu Dĩnh chỉ là một đứa con ngoài ý muốn, một bằng chứng tố ông ta đã phản bội gia đình và hôn nhân của mình, cho nên ông ta vẫn luôn giấu cô ta rất kỹ, thậm chí không bao giờ tuyên bố với người ngoài, đây là đứa con gái khác của ông ta.
Vân Phàm mới là con gái danh chính ngôn thuận ông ta, được xếp vào gia phả Trì gia, là người thừa hưởng di chúc lớn nhất của ông ta và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trì thị.
Cũng là điểm mấu chốt của ông ta.
Tiêu Viện biết Trì Hành Kiện vẫn còn đang tức giận nên không vội vàng năn nỉ, bà ta chỉ kéo Tiêu Dĩnh càng không ngừng thú nhận lỗi lầm của mình, liên tục cam đoan không bao giờ có lần sau nữa, chờ sau khi sắc mặt ông ta hơi hòa hoãn, mới lấy đúng lý hợp tình giảng thuật đạo lý lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hy vọng ông ta có thể ra mặt để giảm thiểu tác động của sự việc lần này.
Trì Hành Kiện mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tới đồn cảnh sát trước đi."
Trước khi đến đồn cảnh sát, Tiêu Dĩnh vẫn còn ôm một tia may mắn yếu ớt như vậy, dù sao cô ta cũng xử lý sự việc một cách liền mạch, không ngờ toàn bộ quá trình đổi bút lại bị camera trong lớp quay lại, bằng chứng như núi, không thể chối cãi, cô ta mềm nhũn cả người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, còn may Tiêu Viện kịp thời đỡ, mới không bị ngã xuống đất.
Tình tiết vụ án cũng không phức tạp, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, theo thông lệ, cơ quan công an sẽ tổ chức hòa giải giữa hai bên, tuy nhiên do một số nhân tố nhất định nên con đường hòa giải cũng không quá dễ dàng ...
Mục tiên sinh coi như tương đối giảng đạo lý, nhưng vị Trì tiên sinh kia, lần đó báo án, ông ta liên tục nhấn mạnh rằng "Hung thủ" nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!
Sau khi biết đối tượng bị trừng phạt nghiêm khắc lại chính là con gái mình, Trì Hành Kiện cũng kiệt sức, nhưng thực sự không thể ngồi nhìn mặc kệ, sau vài lần lưỡng lự, ông ta quyết định nói chuyện với Trì Vân Phàm, mặc dù ông ta nói rất chi là uyển chuyển, nhưng Trì Vân Phàm vẫn là nghe hiểu ý của ông ta.
"Ba ba, ba muốn con hoà giải với Tiêu Dĩnh sao?"
Trì Hành Kiện cũng biết thái độ và lập trường của mình trước sau biến hóa quá lớn, hiếm khi có cảm giác chột dạ hụt hơi, lại không thể quá nói tốt thay Tiêu Dĩnh, đành phải nói: "Ba ba là nghĩ đến, lần này hữu kinh vô hiểm, kết quả cuối cùng vẫn tốt. Dù có thế nào thì con vẫn là thủ khoa tỉnh, mà bên phía Mục Điềm, không phải con bé sẽ đi du học sao? Nói chung, cũng không có tác động đáng kể nào... "
Đã sớm ngờ tới sẽ là cái hướng đi này từ lâu, lòng của Trì Vân Phàm cũng không có chút gợn sóng nào, cô thờ ơ nói: "Ba ba, người cũng biết, Tiêu Dĩnh không phải là lần đầu tiên chống lại con, lần trước mẹ đã nói với con rằng sự việc đã được giải quyết, nhưng trên thực tế điều đó đã không xảy ra, cô ta thậm chí còn làm trầm trọng thêm. Ai biết được cô ta sẽ làm gì con vào lần tới?"
Không có lần sau!
Đương nhiên, Trì Hành Kiện không thể nói điều này.
Trì Vân Phàm giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nhưng trong mềm có kim châm: "Nếu muốn hoà giải, như vậy, con hi vọng Tiêu Dĩnh có thể cho con một lý do hợp lý, hoàn toàn thuyết phục con, là tại sao không có sự giao thoa nào giữa chúng con, mà cô ta lại có sự thù địch với con lớn như vậy. "
Rất hiển nhiên, điều này đã trực tiếp chạm vào tử huyệt của Trì Hành Kiện, làm sao ông có thể đồng ý với yêu cầu này? Một lời giải thích hợp lý không gì khác chính là do tâm tư đố kị quấy phá, cứ thế này, chẳng phải chuyện Tiêu Dĩnh là đứa con gái ngoài giá thú của mình sẽ bị lộ sao? Ông vô cùng thất vọng với Tiêu Dĩnh, an phận làm con gái ngoài giá thú không phải là tốt sao? Rãnh rỗi sinh nông nỗi, thọc phải cái sọt còn bắt ông dọn dẹp thay.
Xem ra không thể để nó tự ý tùy hứng được nữa, nếu không thực sự ăn chút đau khổ, nó sẽ không thể rút ra được một bài học.
Thế là, Trì Hành Kiện trái lại bị Trì Vân Phàm thuyết phục, ý tưởng hòa giải cứ như vậy mà chết yểu.
Cuối cùng, Tiêu Dĩnh bị tạm giữ hành chính trong 7 ngày, bị phạt tiền vì vi phạm các quy định về an ninh công cộng và gây rối trật tự xã hội.
Một khi chuyện trả thù thâm độc này tràn ra, nó đã làm chấn động toàn thể lãnh đạo, giáo viên và học sinh của Tam Trung. Nó cũng khiến lãnh đạo Phòng giáo dục hoảng hốt. Trên mạng cũng có rất nhiều lời đồn đại, có lẽ là có người giúp sức, mức độ phổ biến vẫn ở mức cao.
Tiêu Dĩnh triệt để biến thành một câu chuyện cười lúc nhàn rỗi của mọi người, đặc biệt là phần lớn các thí sinh, những người không thể chịu đựng được hành vi của cô ta, nhao nhao dùng ngòi bút làm vũ khí, thậm chí có một dân mạng đem ID weibo đổi thành cái tên tràn đầy oán hận: "Hôm nay Tiêu Dĩnh chưa chết sao".
"Thay qua đổi lại con m* mi. Tuổi còn nhỏ mà ác độc như vậy, mau chết đi, đừng lãng phí không khí cùng nước."
"Ai cũng biết mười hai năm này khó khăn như thế nào. Chuyện quan trọng như kỳ thi tuyển sinh đại học có thể trở thành trò đùa như vậy sao? Chuyện này gần như giết cả một đời của người khác, là thí sinh của năm nay, tôi thật sự tức giận đến mức muốn giết người!"
"Các trường cao đẳng và đại học lớn nên cảnh giác cao độ, tuyệt đối không nên tuyển những tên cặn bã bại hoại như vậy vào..."
Hứa Viễn Hàng đang bận tập luyện cũng biết chuyện này từ Internet, anh hiếm khi rảnh vào buổi tối, liền gửi video call cho Trì Vân Phàm.
Sau khi kết nối, anh gạt mọi thứ muốn nói sang một bên, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mấy phút.
Cảm xúc chập trùng, nỗi nhớ như cỏ mùa xuân mọc không ngừng.
Trì Vân Phàm bị anh làm cho có chút ngượng ngùng: "Sao cậu không nói gì?"
Hứa Viễn Hàng nhếch môi cười: "Quên mất."
Nhìn em quá mê mẩn.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra vấn đề chính: "Cậu vẫn tốt chứ."
"Cậu cũng biết rồi?"
"Ừ." Nói tới chuyện kia, Hứa Viễn Hàng liền cảm thấy tức giận, "Tại sao Tiêu Dĩnh luôn nhắm vào cậu thế?"
Riêng anh đã gặp hết bốn lần. Lần đầu tiên là khi trên giảng đường, cô ta cố tình thò chân ra ngoài cho người ta vấp ngã, lần thứ hai là làm hỏng đồng phục học sinh, lần thứ ba là tìm đám chị em bảy sắc cầu vồng để vây đánh, lần này còn chơi lớn hơn, trực tiếp đem bút chì người ta đi thi thay đổi, một lần so một lần càng ác liệt, làm thế nào mà tâm của Tiêu Dĩnh có thể xấu xa đến như vậy?
Trì Vân Phàm không có ý định nói dối anh: "Cô ta là con gái ngoài giá thú của ba tôi."
Hứa Viễn Hàng: "..."
Biết được bí mật như vậy, một hồi lâu anh cũng không thể nói ra lời, thế này thì mọi hành vi của Tiêu Dĩnh đều có thể giải thích được, nghĩ đến việc Trì Vân Phàm đã mấy lần gặp sự cố nguy hiểm, tim anh như thắt lại, anh muốn đến bên cô ngay lập tức.
Nhưng mà, Thành phố A và Miên Thành, cách thiên sơn vạn thủy.
Trì Vân Phàm phát giác được cảm xúc của anh, nói sang chuyện khác: "Cậu huấn luyện như thế nào rồi?"
Hai người trò chuyện đến hơn mười giờ, cho đến khi điện thoại di động của Hứa Viễn Hàng nóng lên, cảnh báo pin yếu liên tục phát ra, cuộc trò chuyện mới được chấm dứt.
Trước khi cúp máy, anh hơi nghiêng người ...
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại xuất hiện trong mắt Trì Vân Phàm, trước khi cô kịp phản ứng, hình ảnh liền biến mất.
Cô cầm điện thoại, nghĩ, phải chăng anh vừa ... hôn cô qua màn hình?
Mặc dù không có đụng chạm cơ thể nào, cô vẫn cảm thấy hai má nóng lên không thể giải thích được.
Vào lúc này, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng xác nhận một sự thật nào đó.
Cô thích anh.
[Hết chương 33]