Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 54




Chương 27.1: Chiếc thuyền bé con

Editor: Yue


"Bang" một tiếng, ánh sáng trên đầu độ nhiên vụt tắt, bóng tối bao trùm từ mọi hướng, quấn chặt lấy hai người.

Đường dây điện ở hẻm Nam đang bị xuống cấp nặng, mất điện là chuyện thường xuyên xảy ra. Lần này nó ngừng hoạt động quá kịp thời. Trong bóng tối hoàn toàn, dường như cả thế giới chỉ còn lại bọn họ, đôi mắt của nhau trở thành nguồn sáng duy nhất.

Nỗi lòng Hứa Viễn Hàng như bị xuyên thủng, đột nhiên không cảnh giác bộc lộ cảm xúc đã được che giấu kỹ càng. Mất đi lớp ngụy trang bảo vệ, trong lòng anh rối tung, cảm giác bất lực chưa từng có từ từ dâng lên. Tất cả sự tức giận, thất bại, tuyệt vọng đã bị đè nén sâu trong tim giống như một luồng dã thú, đột nhiên lao ra khiến ngực anh bị cọ xát đến đau đớn. Đầu tiên là đau như kim châm, sau đó dần dần chuyển thành một cơn đau thấu tim, anh khẽ cúi xuống, phía sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Ngay cả khi không thể nhìn rõ biểu hiện của anh, Trì Vân Phàm cũng có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc của anh, sự yếu đuối của anh, nhạy cảm và lòng tự trọng quật cường của anh. Cô không muốn ép anh quá chặt, nếu như anh muốn nói thì cứ nói, cô sẵn lòng trở thành một người nghe, nhưng rõ ràng, điều anh cần hơn cả là không gian riêng vào lúc này.

Cô đứng dậy, lần mò trong bóng tối, rồi lặng lẽ rời đi.

Trở lại phòng trong biệt thự, Trì Vân Phàm nằm trên giường, như thể vừa trải qua một trận chiến, mệt mỏi nhắm mắt lại. Điều đọng lại trong tâm trí cô là sau khi cô nói "Mau cứu tôi", trước khi đèn tắt đi, đôi mắt chứa đựng nỗi đau của anh đột nhiên co lại. Cô không thể không nhớ lại cú nhảy cao trong đại hội thể thao mùa xuân lần đó, phản ứng kỳ lạ sau khi anh vượt qua xà ngang.. Chắc hẳn có điều gì ẩn giấu trong đó, cô ngẫm lại xem mình có quá bốc đồng hay không.

Mọi người sống trên đời này đều có một bí mật, cô dựa vào cái gì mà lại cố gắng xuyên thủng anh? Suy bụng ta ra bụng người, nếu anh làm điều tương tự với cô, cô sẽ phản ứng như thế nào đây?

Đêm nay, hiếm khi Trì Vân Phàm mất ngủ.

Hứa Viễn Hàng cũng thức trắng đêm, sau khi Trì Vân Phàm rời đi, anh lặng lẽ ngồi trên ghế, cả người như đột nhiên bị hút sạch sinh khí, chỉ còn lại cái thể xác chết lặng, anh cứ ngồi đó cho đến khi từng tia từng sợi ánh sáng từ bên ngoài xen lẫn qua khe cửa sổ tiến vào, chướng mắt cực kỳ.

Hứa Viễn Hàng tỉnh lại, thần kinh gần như đứt đoạn, đau không chịu nổi. Anh đi tìm tất cả bia ở trong nhà, một chai lại một chai uống vào, đắng chát như lưỡi dao, xẹt qua cổ họng, đến cái bụng đói, đầu óc trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng.

Chỉ có men say là có thật.

Hứa Viễn Hàng cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, từ ánh nắng ban mai rạng rỡ ngủ thẳng đến chân trời đầy những vì sao lấp lánh.

Anh hi vọng biết dường nào đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, sau khi tỉnh dậy, anh vẫn là nhà vô địch thế giới tỏa sáng trên đài cao.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc ghế gỗ trống bên cạnh, đêm qua cô ngồi trên đó, nhẹ giọng nói cho anh biết: "Nó đang nói, mau cứu tôi."

Cô nói không sai.

Anh thực sự đang hướng cô cầu cứu.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Hứa Viễn Hàng cũng lấy phương thức giống nhau cầu cứu qua rất nhiều người: Huấn luyện viên, đồng đội, thậm chí cả bác sĩ tâm lý nhưng không ai có thể cứu được anh, thậm chí anh cũng không cứu được mình nên đành bó tay.

Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu quên đi quá khứ.

Nhưng không phải, nó giống như một cái gai, luôn dùng đầu nhọn của nó cắm vào trái tim anh.

Bây giờ, có người đã tìm thấy cái gai này và cố gắng kéo nó ra.

Bất cứ người nào, cho dù là chú Khôn, Đại Tráng cùng Tiểu Bạch muốn khiêu chiến cái ranh giới cuối cùng này, anh nhất định thẹn quá hóa giận, trở mặt ngay tại chỗ.

Hết lần này tới lần khác lại là cô ấy.

Từ hỗn loạn ban đầu đến lúc này bình tĩnh lại, Hứa Viễn Hàng mới nhận ra cô không có nửa phần ác ý, cô chỉ muốn giúp anh.

Cô ấy đang quan tâm đến anh.

Sự công nhận này khiến Hứa Viễn Hàng run lên, tìm điện thoại di động từ trong đống chai bia rỗng lộn xộn, ấn sáng màn hình, thời gian biểu hiện bảy giờ rưỡi. Anh tìm tới một dãy số nào đó, trực tiếp gọi, tiếng chuông vang lên cỡ mấy giây liền có người bắt máy, vừa nghe thấy tiếng thở của cô, anh liền cảm thấy tim nóng không thể giải thích được, cổ họng cũng như chứa một cục than, thanh âm vừa nóng vừa gấp: "Cậu có thể đến đây ngay được không?"

Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Hứa Viễn Hàng cúp điện thoại, vịn ghế đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa một trận, rửa sạch rượu bia trên người. Anh chọn một chiếc áo sơ mi giản dị trong tủ mặc vào, cài lại từng nút, vạt áo nhét vào lưng quần. Tuy rằng sắc mặt nhìn không tốt lắm, nhưng tổng thể cũng không tệ.

Anh vừa đi ra, Trì Vân Phàm liền đến.

Trì Vân Phàm không biết dụng ý anh gọi mình qua đây là gì nên chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt của anh, sau một đêm, anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự kiềm chế, nhưng dường như có điều gì đó không giống trước, cô cũng không nói rõ được, chỉ là trực giác.

Hứa Viễn Hàng đóng cửa lại: "Đi thôi."

Anh chưa hề nói muốn đi đâu.

Trì Vân Phàm đi theo anh, lúc đầu cô đi phía sau, rồi từ từ anh tụt lại sau lưng cô, cả hai lặng lẽ đi suốt con đường từ hẻm Nam đến bãi biển nơi cô đã đưa anh tới lần trước.

Mặt trăng chỉ là một vầng hào quang mờ nhạt sánh cùng những vì sao sáng chói và từng cơn sóng biển.

Hứa Viễn Hàng ngồi trên bãi biển nhìn biển cả vô biên, đôi mắt đen láy không đáy, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Cậu có chắc là thật sự muốn nếu nghe chuyện cũ của tôi chứ?"

Thanh âm bị gió biển thổi bay, nghe có chút mơ hồ.

Trì Vân Phàm nhìn bộ dáng sắc như dao của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có chắc là thật sự muốn nói với tôi chứ?"

Hứa Viễn Hàng quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu càng thêm sâu, anh nhếch khóe môi, đáy mắt ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của cô thì cũng không có ý cười nào, anh lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình, bấm vào một đoạn video.

Đó là một cuộc tuyển chọn thi đấu nhảy cầu, trong màn hình, anh đang đứng trên đài cao mười mét, thả người nhảy một cái, trong chớp mắt, những tia nước khổng lồ bắn tung tóe, thậm chí ống kính cũng bị ướt, tiếng kinh hô khó có thể tin bên trong đó cùng giọng Trì Vân Phàm chồng lên nhau.

Khi ống kính rõ ràng trở lại, chỉ bắt được một bóng lưng ảm đạm rời đi.

Trì Vân Phàm không giấu nổi sự bàng hoàng. Cô đã xem các video tranh tài khác của anh trên Internet, Mặc kệ là độ tiêu chuẩn của động tác hay độ hoàn thành của tổng thể thì nó đều hoàn hảo từ đầu đến cuối. Đây chắc chắn không phải tiêu chuẩn của anh, giọng của cô đều biến đổi: "Vì cái gì?"

Đối với Hứa Viễn Hàng, đó là một ký ức xa xôi nhưng không thể nào nguôi ngoai.

(Conitinue)