Chương 26.2: Có bản lĩnh em cũng đem quần áo của anh cởi xuống từng món đi
Editor: Yue
Hứa Viễn Hàng chạy quanh hẻm Nam vài vòng, khi quay lại thì thấy Trì Vân Phàm vẫn ở bên ngoài, anh mới ý thức được mới vừa rồi mình chạy đi quá nhanh, cửa vẫn khóa, anh dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn, nghiêng người cho cô vào trước.
Lúc Trì Vân Phàm đi ngang qua anh liền cảm thấy được một cỗ sức nóng bừng bừng, xen lẫn chút mồ hôi, đó là mùi của chàng trai trẻ sau khi vận động xong, sạch sẽ và trong trẻo, cô cảm thấy không khí như nóng lên theo, hai má cũng hơi hơi nóng, chậm chạp đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Hứa Viễn Hàng vào phòng tắm rửa sửa sang một phen rồi mới ra ngoài.
Anh lại nhìn thấy một chai thủy tinh sẫm màu trên mặt bàn, đây là muốn cho anh uống thuốc độc một lần nữa? Anh đưa tay đón lấy: "Nói trước, đây không phải là phần thưởng."
Sau đó anh mở nắp chai và uống một hơi cạn sạch.
Nhíu mày, vẫn là cái hương vị một lời khó nói hết kia.
Hứa Viễn Hàng uống hai ngụm nước trong ly nước để làm loãng mùi vị trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm những giọt nước trên môi, ung dung nghiêng người qua cô hỏi: "Đây là cái quỷ gì?"
Trì Vân Phàm đang kiểm tra tờ giấy do anh làm, không nghĩ tới trả lời câu hỏi của anh, Hứa Viễn Hàng lộ nụ cười xấu xa, móc ngón chân lên chiếc ghế cô đang ngồi, xoay chuyển một cách điêu luyện, liền mang cả người cùng với ghế hướng về phía anh.
Âm cuối của anh giương lên: "Hửm?"
Không nói không thả nha.
Trì Vân Phàm hơi nhướng mi, có chút bất lực nói: "Thuốc dinh dưỡng dùng để bổ sung thể lực."
"Tôi còn cần phải bổ sung thể lực sao?" Hứa Viễn Hàng buồn cười nhướng mày, "Bạn học Trì, có phải cậu có hiểu lầm gì về thể lực của tôi hay không?"
Tinh lực mỗi ngày đều dùng không hết kia là lời nói đùa chắc? Bổ thêm nữa mà nói, đoán chừng nó sẽ thực sự nổ tung mất.
Anh miễn cưỡng đặt tay lên lưng ghế của cô: "Còn chưa có ai nói với cậu sao? Tuyệt đối không nên đi nghi ngờ thể lực của một người đàn ông."
Ẩn giấu của nửa câu sau là: Bởi vì anh ta sẽ để cậu tự mình trải nghiệm.
Anh đợi cô hỏi tại sao.
Trì Vân Phàm lắc đầu: "Không đúng."
Cô chỉ vào tờ giấy: "Câu hỏi này làm sai rồi."
"Đừng đánh trống lảng nữa," Hứa Viễn Hàng dứt khoát móc ghế của cô qua, đầu gối hai người gần như chạm vào nhau, hai tay anh lại vòng qua cô, đem cô nhốt chặt, "Tôi muốn đổi phần thưởng ngay bây giờ."
Trì Vân Phàm lặng lẽ nhìn anh, một lúc sau, cô khẽ hỏi: "Hứa Viễn Hàng, vẻn vẹn chỉ đạt điểm tuyệt đối trong bài thi kiểm tra thể chất là cậu liền thỏa mãn sao?"
Ý cô là gì?
Hứa Viễn Hàng sửng sốt trong giây lát, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, cố gắng đọc được điều gì đó từ mắt cô, tuy nhiên, ánh mắt cô như vực sâu, trong trẻo và bình tĩnh, làm thế nào anh cũng không có cách nhìn rõ được.
Trì Vân Phàm cũng không có ý định xuyên thủng bí mật của anh. Vì dù chỉ vạch trần vết thương đã kết vảy, thì trong lòng cô cũng biết quá rõ nó là một chuyện tàn nhẫn như thế nào. Trước nay cô chỉ biết cho thân mình, căn bản không quản hay lo nghĩ chuyện của người khác, đương nhiên cũng không có lập trường quản. Nhưng cô càng khó có thể chịu đựng dáng vẻ trốn tránh hiện thực, cam chịu trở nên tầm thường của anh.
Anh không nên như thế này.
Nếu cô không nhìn thấy anh tràn đầy tinh thần, khí phách hăng hái, trương dương. Nếu cô không từng nhìn thấy quá khứ huy hoàng như vậy của anh..
Trong sự im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trì Vân Phàm nghe thấy giọng nói của chính mình hỏi anh: "Cậu thật sự, cam tâm sao?"
Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn cứng đờ, môi mỏng mím chặt ngay lập tức, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào cô. Trong đáy mắt màu mực cuồn cuộn dậy sóng. Có tràn ngập khiếp sợ, có không thể tưởng tượng, còn có hoảng loạn không dễ dàng phát hiện, vẻ mặt của anh vô cùng phức tạp.
Có phải cô biết gì.. hay không?
Hứa Viễn Hàng che dấu, ra vẻ thoải mái mà nở nụ cười, cố gắng muốn chuyển hướng sự chú ý của cô bằng đủ loại lời vô vị, lưu manh, xấu xa, thậm chí là ngớ ngẩn, nhưng một chữ anh đều nói không nên lời, bởi vì cô đã công bố đáp án cho anh.
Giọng nói của cô gái rõ ràng mềm mại, nhưng lại lộ ra vẻ kiên định không thể nghi ngờ khiến anh muốn tránh cũng không được, giấu cũng không xong, chỉ có thể bị cô đâm một nhát chí mạng: "Cậu không cam tâm."
Đúng vậy, anh không cam tâm.
Nhưng mà, vậy thì thế nào?
Hứa Viễn Hàng vẫn ngoan cố làm ra lần kháng cự cuối cùng: "Cái gì mà cam tâm hay không cam tâm.."
Cô đột nhiên đến gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh: "Đôi mắt của cậu sẽ không nói dối."
"Ồ?" Cách gần như vậy, Hứa Viễn Hàng chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở hai người quyện vào nhau, anh không chút để ý mà nhếch khoé môi, ngạc nhiên hỏi với giọng điệu giễu cợt, "Đôi mắt của tôi còn biết nói sao? Nó nói gì vậy?"
Trái tim Trì Vân Phàm đột nhiên mềm nhũn, nhưng vẫn tàn nhẫn phá vỡ lớp ngụy trang cuối cùng của anh: "Nó đang nói, mau cứu tôi."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca ngoắc ngoắc tay: Lột ra từng tầng từng tầng ngụy trang nội tâm của anh, có bản lĩnh em cũng đem quần áo của anh cởi xuống từng món đi.
Viễn ca sắp mở ra con đường trở lại thời kỳ đỉnh cao rồi á!
[Yue có lời muốn nói: Học cách viết cái caption giật gân trong khi nội dung chương chả có liên quan gì đến cái cap cả=)) ]