Kể từ khi nghe Điền Tiểu Thất nói một ít điều liên quan tới Ngô Diệu Kiệt vào đêm hôm đó, Hứa Viễn Hàng đã trầm tư rất lâu đến nửa đêm cũng không ngủ, sau đó, anh liền xem như cái gì cũng không biết, vẫn ở chung với Ngô Diệu Kiệt như thường lệ, cộng thêm bận rộn huấn luyện, cũng không rảnh phân tâm suy nghĩ.
Có thời gian như vậy không bằng ngẫm lại về phương pháp chuyển hướng sự chú ý theo gợi ý của bác sĩ Đới để vượt qua những trở ngại tâm lý, cùng với nghĩ về bạn gái của mình thì hơn.
Từ trên xuống dưới trong đội, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến Hứa Viễn Hàng, đặc biệt là Tưởng Quốc Cường. Lúc trước ông phải rất nỗ lực thuyết phục những người lãnh đạo cấp trên chọn lại anh, còn hỗ trợ liên hệ với một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng làm sao ông đều không nghĩ tới, chiều cao của anh… Lại trở thành một yếu tố không xác định khác.
Đội tuyển nhảy cầu trong nước chưa bao giờ có vận động viên cao như vậy, huấn luyện viên chọn hạt giống tốt, chiều cao cũng là một trong những yếu tố cần cân nhắc, khi đã chọn xong thì kiểm soát chặt chẽ khẩu phần ăn, chính là sợ lại cao thêm. Thân cao, một mặt có thể ảnh hưởng đến tính cân bằng, mặt khác ép bọt nước cũng không dễ dàng.
Này có thể làm thế nào, cao thì đã cao rồi, cũng không rút về được, đúng không?
Tưởng Quốc Cường có thể tưởng tượng được, là áp lực như trên đỉnh của hai ngọn núi lớn.
Trong lòng Hứa Viễn Hàng luôn nghĩ về thành tích tốt hơn bất cứ ai khác, nhưng anh biết rõ rằng, không vội vàng được, sự nóng vội của anh sẽ chỉ phản tác dụng. Trong ba năm qua, anh đã học được một loại kỹ năng, gọi là nhẫn nại.
Bảo trì bình thản, dù cuối thấp, cũng có thể ngẩng đầu.
Anh bị số phận đẩy xuống điểm thấp nhất của cuộc đời, từng khóc lóc thảm thiết, từng nản lòng, từng tuyệt vọng mà vẫn hiên ngang, ngoan cường nhìn lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có những vì sao sáng chói. Ngoài những vì sao, còn có một vũ trụ bí ẩn và rộng lớn.
Trên đời này sẽ luôn có người thành công, tại sao lại không thể là anh?
Chỉ cần còn hơi thở, tuyệt không nhận thua.
Tưởng Quốc Cường cũng nhìn thấy những thay đổi này trong mắt anh, trước kia thằng nhóc này tuổi trẻ khinh cuồng, phong mang tất lộ[1], toàn thân là gai góc, tính tình cũng không định tính được, sau khi trở về thì phong mang vẫn còn đó, nhưng người tương đối trầm ổn không ít, xem ra là đã am hiểu sâu đạo lý ‘Nước lặng chảy sâu"[2], trước mắt ung dung thản nhiên ngủ đông, chỉ vì tương lai có một ngày, thế như chẻ tre, bất khả chiến bại, lại tạo ra vinh quang.
[1]锋芒毕露 Phong mang tất lộ: bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ.
[2]静水流深-Nước lặng chảy sâu là câu thành ngữ của người Trung Quốc , ý nói nước lặng trên mặt không biết đáy nước sâu bao nhiêu, là hình ảnh ẩn dụ cho những con người tuy bề ngoài im lặng nhưng lại ẩn chứa trí tuệ lớn lao.- baidu
Tại lối vào của hội trường huấn luyện, Hứa Viễn Hàng gặp Ngô Diệu Kiệt từ trong đó đi ra, anh chủ động lên tiếng chào hỏi: “Ngô sư huynh.”
Anh cao hơn Ngô Diệu Kiệt ròng rã một cái đầu, Ngô Diệu Kiệt phải vươn cổ mới có thể đối đầu ánh mắt của anh: “Cậu đến huấn luyện à.”
Hứa Viễn Hàng cười gật đầu: “Anh muốn đi rồi?”
“Ừ.” Ngô Diệu Kiệt nhìn chung không thấy xấu hổ. Hắn đã từng cãi nhau với Tần Thụ rồi. Chắc cũng có một số tin đồn lan truyền đến chỗ Hứa Viễn Hàng, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, ngoại trừ sự cố khó khăn mà anh ta gặp phải tại thời kỳ bình cảnh, Điền Tiểu Thất thậm chí còn nói toạc ra hết những điều gì không nên nói.
Nếu không, có lẽ hắn đã quá xấu hổ muốn đào một cái hố chui vào ngay lúc này.
Không biết nói gì, Ngô Diệu Kiệt đành phải thốt lên: “Vậy tôi đi đây, cậu cố gắng hết sức là được.”
Hứa Viễn Hàng làm cái động tác nắm tay, khi đi ngang qua Ngô Diệu Kiệt, anh đập nhẹ hai lần vào bả vai hắn, sau đó mới đi vào.
Ngô Diệu Kiệt sững sờ tại chỗ.(themoonyue.wordpress.com&dembuon.vn)
Động tác này được thực hiện trước mỗi trận đấu trong quá khứ, không chỉ để cổ vũ, mà còn thể hiện một loại tín niệm: Bọn họ tin tưởng lẫn nhau.
Bài kiểm tra lớn nhất của môn nhảy cầu đôi là sự thấu hiểu ăn ý, và tin tưởng lẫn nhau một cách tuyệt đối, đó luôn là bí quyết bí mật giữ chức vô địch của bọn họ.
Lúc này có một tràng cười sảng khoái vang lên, còn có giọng nữ sinh thẹn quá thành giận: “Hứa sư huynh, anh xấu quá trời!”
Khuôn mặt hắn dường như bị tiếng cười kia bỏng đến, bùng cháy dữ dội.
Ngô Diệu Kiệt không hề có ác ý với người cộng tác từng sát cánh chiến đấu của mình. Căn nguyên của mọi cảm xúc tiêu cực là do hắn đang ở trong giai đoạn bế tắc, vô cùng bất lực, không thể thoát khỏi nó, chỉ có thể phát tiết nó bằng cách giận chó đánh mèo người khác.
Trước sự tín nhiệm và động viên của Hứa Viễn Hàng như mọi khi, Ngô Diệu Kiệt cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đen tối kia cùng sự phẫn nộ không thể giải thích được.
Có lẽ, hắn nên trò chuyện thật tốt với bác sĩ của đội.
Bên kia, Hứa Viễn Hàng bước vào phòng huấn luyện, nhìn thoáng qua liền thấy Đường Tiểu Thất buộc dây huấn luyện quanh eo để thực hiện bài tập nhảy cầu mô phỏng trên tấm bạt lò xo. Huấn luyện viên ở bên cạnh hỗ trợ cậu ta. Phía bên phải sân tập nhảy cầu mô phỏng, bên đội nữ có hai tiểu cô nương, một cô bé có lẽ đã mệt, đang nằm trong bể bơi bọt biển* thì thầm, anh bước đến, mang ý đồ xấu, ở trên đầu họ nói: “Huấn luyện viên đến rồi kìa.”
“Á!” Các cô nương lập tức kinh hãi đứng lên nhìn xung quanh. Huấn luyện viên ở đâu rứa? Nhìn thấy những người khác đang cười, giờ mới hiểu được mình bị trêu, có vẻ tức giận chỉ vào Hứa Viễn Hàng, nói anh quá xấu.
Hứa Viễn Hàng nở nụ cười du côn, hoàn toàn học được giọng điệu của huấn luyện viên của bọn họ: “Huấn luyện cho tốt vào.” Anh lại dùng hai ngón tay so dưới con mắt của mình, ý là, đừng có mà thả lỏng nhá, anh đây thay huấn luyện viên nhìn chằm chằm vào mấy cưng đấy.
Tất cả các cô nương đều biết đây là một trò đùa, mỗi người chọn một miếng bọt biển nện vào trên người anh, Hứa Viễn Hàng một tay tiếp một khối, sau khi ném nó trở lại hồ bơi, liền sang một bên huấn luyện co dãn.
Hội trường lại yên tĩnh trở lại, mọi người đều hăng say luyện tập, lặp đi lặp lại động tác như thể không biết mệt mỏi.
Thời gian bận rộn trôi qua, lễ Quốc khánh đã đến, Hứa Viễn Hàng chỉ được thả cho nghỉ nửa ngày vào chiều ngày bảy. Còn Trì Vân Phàm thì được nghỉ cả tuần, khi anh được nghỉ, cô vừa vặn quay lại trường học, hai người hẹn gặp nhau vào buổi xế chiều hôm đó.
Sáng ngày bảy, Trì Vân Phàm từ Miên Thành trở về thành phố A, trong phòng chờ VIP của sân bay gặp được nam sinh cô từng gặp hai lần trước đó trong thư viện trường, này không khỏi cũng quá đúng dịp.
Diệp Cảnh Nhiên dường như không ngạc nhiên khi thấy cô ở đây, y ưu nhã giơ ly cà phê chào hỏi cô: “Lại gặp rồi.”
“Nếu chúng ta có duyên như vậy,” y chỉ vào vị trí bên cạnh, “Ngồi ở chỗ này đi.”
Lần này Diệp Cảnh Nhiên có chuẩn bị mà đến.
Y cùng ba đến Miên Thành bàn chuyện làm ăn, tối hôm qua mới ăn tối với Trì Hành Kiện xong, cho nên y đương nhiên biết được thông tin về chuyến bay của Trì Vân Phàm.
(Continue)