Dương Phi Yến gợi ý mặc dù là nhà hàng có đánh giá tốt, nhưng tương ứng số tiền bỏ ra cao gấp mấy lần ở đây, tuy lúc đó chỉ là chủ ý nhất thời, đến cùng vẫn cô sơ sót.
Kể từ khi đi học mẫu giáo, Trì Vân Phàm đã nhận được quá nhiều quà tặng vào các ngày lễ lớn và sinh nhật hàng năm. Khi cô lớn hơn, quà tặng đã thay đổi từ búp bê Barbie phiên bản giới hạn toàn cầu thành một chiếc xe thể thao, một ngôi nhà và thậm chí là một chiếc thẻ bạc. Trì Hành Kiện chưa bao giờ đối xử tệ với cô về mặt tài chính. Hàng tháng, luôn có một khoản tiền tiêu vặt lớn được chuyển vào tài khoản của cô. Bây giờ chỉ tính riêng tiền gửi đã lên đến hàng chục triệu, chưa kể các loại động sản và bất động sản được chuyển sang tên cô khi trưởng thành. Chỉ riêng đảo nhỏ tư nhân kia đã là thứ mà người bình thường mười đời cũng khó có thể tưởng tượng được, càng huống chi là tài phú khó có thể với tới.
Nhận được quá dễ dàng, sở hữu quá nhiều, thay vào đó, cô đã đánh mất khái niệm về tiền bạc.
Trì Vân Phàm không nghĩ rằng con trai phải trả tiền khi đi ăn ngoài, nhưng cô không nỡ làm Hứa Viễn Hàng cảm thấy một tia khó xử về mặt này. Anh không thể đo đếm được bằng tiền. Vì cô chọn ở bên anh, đó chỉ là vì cô thích anh, đơn giản và thuần khiết đến nỗi cô không bao giờ quan tâm đến những điều kiện trần tục bên ngoài.
Hứa Viễn Hàng quay lại sau khi thanh toán xong hóa đơn, liền nhìn thấy cô đang ngẩn người: “Suy nghĩ mà mê mẩn như vậy?”
Trì Vân Phàm tỉnh lại ngay lập tức, nhìn thấy trước mặt mình là một khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần, cô che giấu cảm xúc, nở một nụ cười dịu dàng: “Không có gì đâu.” Cắn chặt môi dưới, “Chỉ là… đột nhiên phát hiện ra anh thật đẹp trai. “
Thì ra trêu ghẹo người ta đơn giản như vậy sao?
Hứa Viễn Hàng có chút giật mình, cúi người về phía trước, gần như dán sát vào mặt của cô, gằn từng chữ một: “Em-mới-phát-hiện-sao?!”
Mọi người đều biết ông đây đẹp trai như thế nào khi còn học Tam Trung rồi.
“Hình như đã bỏ qua.”
Trì Vân Phàm mấp máy môi, nhưng không nói gì nữa, Hứa Viễn Hàng bây giờ có biện pháp trị cô rồi, nở nụ cười không đứng đắn, chụt một cái vào môi cô, thấp giọng uy hiếp: “Nói hay không?”
Không nói, lại hôn em.
Trì Vân Phàm liếc mắt phát hiện có người phục vụ đang nhìn qua, trước mặt mọi người, cô không quen bị người ta vây xem như thế này, nhưng cảm thấy khó xử khi phải nói điều đó trước mặt anh lần thứ hai.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”(themoonyue.wordpress.com & dembuon.vn)
Vừa nói cô vừa bước ra ngoài trước.
Mấy người phục vụ thấy chàng trai anh tuấn đi vài bước liền đuổi kịp cô gái xinh đẹp, còn nắm tay cô ấy, có thể nghe rõ ràng anh nói: “Thuyền bé con, cô bạn gái như cưng có chút không xứng chức đấy.”
Bọn họ liếc nhìn nhau: Hóa ra hai người là người yêu, trông rất đăng đối, với lại, tuổi trẻ thật tuyệt.
Con mèo cầu tài ở cánh cửa tự động cảm ứng đang vẫy chân, đần độn nói xong “Kính chào quý khách”. Sau khi mở cửa, hai bóng người dần biến mất trong màn đêm.
Nửa giờ sau, bọn họ trở lại đại học A. Lúc này, lớp học buổi tối vẫn chưa kết thúc, cộng thêm thời tiết nóng bức nên hầu hết mọi người đều chọn ở trong phòng có điều hòa trong nhà, cũng không đi lại nhiều bên ngoài, nhưng dưới bóng cây, bên hồ nước,... Vẫn có thể nhìn thấy các cặp đôi ở nơi ấy.
Hứa Viễn Hàng tiễn cô đến cầu thang trong ký túc xá, nhìn lên tòa nhà phía trước, một số phòng đã sáng đèn, trong khi một số khác thì tối thui, anh biết cô sống ở phòng 606, nhưng không biết đó là phòng nào.
Như thể nhìn thấy những gì anh đang nghĩ, Trì Vân Phàm chỉ vào ban công sáng đèn ngay trước mặt anh, cô chỉ ra đúng y như những gì anh đoán.
Tâm hữu linh tê a, bạn gái của anh.
Hứa Viễn Hàng lấy điện thoại ra, chụp ảnh nơi đó.
Lần sau gặp mặt không biết là lúc nào, đôi khi anh bận huấn luyện hoặc những việc khác, thậm chí không có thời gian để gọi video với cô.
Trì Vân Phàm cũng ý thức được điều này, nghĩ đến mục đích anh chụp hình, trái tim cô bất giác mềm mại đi một chút, quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Làm sao vậy?” Hứa Viễn Hàng nhịn không được trêu ghẹo nói, “Không nỡ để anh đi à.”
Anh khoanh tay, ôm cô chặt hơn.
Rõ ràng là ở cùng một thành phố, nhưng lại giống như yêu xa.
Tuy nhiên, có cái ôm này của cô, anh lại có thể chống đỡ được một lúc.
Chung quanh không có ai, bọn họ đứng ở một vị trí tương đối khuất, chỉ có một ngọn đèn đường đứng lặng lẽ.
Hứa Viễn Hàng khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, xen lẫn cùng hơi thở của cô, giọng nói của anh rất trầm: “Lần này, cũng không thể lại cắn anh đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Không đến Hoàng Hà tâm bất tử. Làm sao đều muốn hôn, coi như bị cắn cũng muốn.
Nên sắp xếp cho tình địch gặp mặt một đợt rồi nhể?
[Hết chương 37]