Editor: Yue
Trì Hành Kiện khuôn mặt dữ tợn, giơ bàn tay lên ngo ngoe muốn đánh Tiêu Dĩnh, Tiêu Viện vội vàng đứng trước mặt con gái, ôm ống quần ông ta khóc lóc bù lu bù loa: “Hành Kiện, Tiểu Dĩnh biết sai rồi, con bé thật sự biết sai rồi… “
“Nhìn xem bà đã sinh ra đứa con gái ngoan đến mức nào!” Trì Hành Kiện gần như nghiến răng gạt ra câu nói này, sau đó nghĩ đến những lời nguyền rủa mắng chửi mình đã nói trước đây. Mỗi lời nói đều như một cái tát vào mặt, đau đến không ngờ. Trăm triệu lần không nghĩ tới, yêu tinh hại người, tiểu súc sinh mà ông ta nguyền rủa vô số lần, không tiếc dùng mọi thủ đoạn đi dạy dỗ, hóa ra lại là con gái ruột của mình.
Điều này thực sự mỉa mai và nực cười làm sao.
Ông ta dùng chân đá văng ghế gỗ, liếc mắt một cái, lộ ra tia lạnh lẽo: “Nhiều năm như vậy, tôi đối với mẹ con bà quá khoan dung phải không? Cho nên các người còn không nhận ra hiện thực hả!”
Tiêu Viện cùng Tiêu Dĩnh chật vật ôm nhau run lẩy bẩy, đặc biệt là Tiêu Dĩnh, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy ba ba mình phát hỏa lớn đến vậy, hơn nữa sự việc lần này còn nháo đến đồn cảnh sát, cô ta vô cùng sợ hãi.
“Bà, một con tình nhân lại vọng tưởng làm bà Trì, ha, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi. Còn mày, Tiêu Dĩnh, lần trước tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng có trêu chọc Vân Phàm nữa, con bé không phải là người mà mày có thể trêu chọc.”
Trong lòng Trì Hành Kiện, tuy đều là con gái của ông ta, nhưng trọng lượng hoàn toàn khác nhau. Tiêu Dĩnh chỉ là một đứa con ngoài ý muốn, một bằng chứng tố ông ta đã phản bội gia đình và hôn nhân của mình, cho nên ông ta vẫn luôn giấu cô ta rất kỹ, thậm chí không bao giờ tuyên bố với người ngoài, đây là đứa con gái khác của ông ta.
Vân Phàm mới là con gái danh chính ngôn thuận ông ta, được xếp vào gia phả Trì gia, là người thừa hưởng di chúc lớn nhất của ông ta và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trì thị.
Cũng là điểm mấu chốt của ông ta.
Tiêu Viện biết Trì Hành Kiện vẫn còn đang tức giận nên không vội vàng năn nỉ, bà ta chỉ kéo Tiêu Dĩnh càng không ngừng thú nhận lỗi lầm của mình, liên tục cam đoan không bao giờ có lần sau nữa, chờ sau khi sắc mặt ông ta hơi hòa hoãn, mới lấy đúng lý hợp tình giảng thuật đạo lý lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hy vọng ông ta có thể ra mặt để giảm thiểu tác động của sự việc lần này.
Trì Hành Kiện mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tới đồn cảnh sát trước đi.”
Trước khi đến đồn cảnh sát, Tiêu Dĩnh vẫn còn ôm một tia may mắn yếu ớt như vậy, dù sao cô ta cũng xử lý sự việc một cách liền mạch, không ngờ toàn bộ quá trình đổi bút lại bị camera trong lớp quay lại, bằng chứng như núi, không thể chối cãi, cô ta mềm nhũn cả người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, còn may Tiêu Viện kịp thời đỡ, mới không bị ngã xuống đất.
Tình tiết vụ án cũng không phức tạp, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, theo thông lệ, cơ quan công an sẽ tổ chức hòa giải giữa hai bên, tuy nhiên do một số nhân tố nhất định nên con đường hòa giải cũng không quá dễ dàng …
Mục tiên sinh coi như tương đối giảng đạo lý, nhưng vị Trì tiên sinh kia, lần đó báo án, ông ta liên tục nhấn mạnh rằng “Hung thủ” nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!
Sau khi biết đối tượng bị trừng phạt nghiêm khắc lại chính là con gái mình, Trì Hành Kiện cũng kiệt sức, nhưng thực sự không thể ngồi nhìn mặc kệ, sau vài lần lưỡng lự, ông ta quyết định nói chuyện với Trì Vân Phàm, mặc dù ông ta nói rất chi là uyển chuyển, nhưng Trì Vân Phàm vẫn là nghe hiểu ý của ông ta.
“Ba ba, ba muốn con hoà giải với Tiêu Dĩnh sao?”
Trì Hành Kiện cũng biết thái độ và lập trường của mình trước sau biến hóa quá lớn, hiếm khi có cảm giác chột dạ hụt hơi, lại không thể quá nói tốt thay Tiêu Dĩnh, đành phải nói: “Ba ba là nghĩ đến, lần này hữu kinh vô hiểm, kết quả cuối cùng vẫn tốt. Dù có thế nào thì con vẫn là thủ khoa tỉnh, mà bên phía Mục Điềm, không phải con bé sẽ đi du học sao? Nói chung, cũng không có tác động đáng kể nào… “
Đã sớm ngờ tới sẽ là cái hướng đi này từ lâu, lòng của Trì Vân Phàm cũng không có chút gợn sóng nào, cô thờ ơ nói: “Ba ba, người cũng biết, Tiêu Dĩnh không phải là lần đầu tiên chống lại con, lần trước mẹ đã nói với con rằng sự việc đã được giải quyết, nhưng trên thực tế điều đó đã không xảy ra, cô ta thậm chí còn làm trầm trọng thêm. Ai biết được cô ta sẽ làm gì con vào lần tới?”
Không có lần sau!
(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)
Đương nhiên, Trì Hành Kiện không thể nói điều này.
Trì Vân Phàm giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nhưng trong mềm có kim châm: “Nếu muốn hoà giải, như vậy, con hi vọng Tiêu Dĩnh có thể cho con một lý do hợp lý, hoàn toàn thuyết phục con, là tại sao không có sự giao thoa nào giữa chúng con, mà cô ta lại có sự thù địch với con lớn như vậy. “
Rất hiển nhiên, điều này đã trực tiếp chạm vào tử huyệt của Trì Hành Kiện, làm sao ông có thể đồng ý với yêu cầu này? Một lời giải thích hợp lý không gì khác chính là do tâm tư đố kị quấy phá, cứ thế này, chẳng phải chuyện Tiêu Dĩnh là đứa con gái ngoài giá thú của mình sẽ bị lộ sao? Ông vô cùng thất vọng với Tiêu Dĩnh, an phận làm con gái ngoài giá thú không phải là tốt sao? Rãnh rỗi sinh nông nỗi, thọc phải cái sọt còn bắt ông dọn dẹp thay.
Xem ra không thể để nó tự ý tùy hứng được nữa, nếu không thực sự ăn chút đau khổ, nó sẽ không thể rút ra được một bài học.
Thế là, Trì Hành Kiện trái lại bị Trì Vân Phàm thuyết phục, ý tưởng hòa giải cứ như vậy mà chết yểu.
Cuối cùng, Tiêu Dĩnh bị tạm giữ hành chính trong 7 ngày, bị phạt tiền vì vi phạm các quy định về an ninh công cộng và gây rối trật tự xã hội.
Một khi chuyện trả thù thâm độc này tràn ra, nó đã làm chấn động toàn thể lãnh đạo, giáo viên và học sinh của Tam Trung. Nó cũng khiến lãnh đạo Phòng giáo dục hoảng hốt. Trên mạng cũng có rất nhiều lời đồn đại, có lẽ là có người giúp sức, mức độ phổ biến vẫn ở mức cao.
Tiêu Dĩnh triệt để biến thành một câu chuyện cười lúc nhàn rỗi của mọi người, đặc biệt là phần lớn các thí sinh, những người không thể chịu đựng được hành vi của cô ta, nhao nhao dùng ngòi bút làm vũ khí, thậm chí có một dân mạng đem ID weibo đổi thành cái tên tràn đầy oán hận: “Hôm nay Tiêu Dĩnh chưa chết sao”.
“Thay qua đổi lại con m* mi. Tuổi còn nhỏ mà ác độc như vậy, mau chết đi, đừng lãng phí không khí cùng nước.”
“Ai cũng biết mười hai năm này khó khăn như thế nào. Chuyện quan trọng như kỳ thi tuyển sinh đại học có thể trở thành trò đùa như vậy sao? Chuyện này gần như giết cả một đời của người khác, là thí sinh của năm nay, tôi thật sự tức giận đến mức muốn giết người!”
“Các trường cao đẳng và đại học lớn nên cảnh giác cao độ, tuyệt đối không nên tuyển những tên cặn bã bại hoại như vậy vào...”
Hứa Viễn Hàng đang bận tập luyện cũng biết chuyện này từ Internet, anh hiếm khi rảnh vào buổi tối, liền gửi video call cho Trì Vân Phàm.
Sau khi kết nối, anh gạt mọi thứ muốn nói sang một bên, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mấy phút.
Cảm xúc chập trùng, nỗi nhớ như cỏ mùa xuân mọc không ngừng.
Trì Vân Phàm bị anh làm cho có chút ngượng ngùng: “Sao cậu không nói gì?”
Hứa Viễn Hàng nhếch môi cười: “Quên mất.”
Nhìn em quá mê mẩn.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra vấn đề chính: “Cậu vẫn tốt chứ.”
“Cậu cũng biết rồi?”
“Ừ.” Nói tới chuyện kia, Hứa Viễn Hàng liền cảm thấy tức giận, “Tại sao Tiêu Dĩnh luôn nhắm vào cậu thế?”
Riêng anh đã gặp hết bốn lần. Lần đầu tiên là khi trên giảng đường, cô ta cố tình thò chân ra ngoài cho người ta vấp ngã, lần thứ hai là làm hỏng đồng phục học sinh, lần thứ ba là tìm đám chị em bảy sắc cầu vồng để vây đánh, lần này còn chơi lớn hơn, trực tiếp đem bút chì người ta đi thi thay đổi, một lần so một lần càng ác liệt, làm thế nào mà tâm của Tiêu Dĩnh có thể xấu xa đến như vậy?
Trì Vân Phàm không có ý định nói dối anh: “Cô ta là con gái ngoài giá thú của ba tôi.”
Hứa Viễn Hàng: “...”
Biết được bí mật như vậy, một hồi lâu anh cũng không thể nói ra lời, thế này thì mọi hành vi của Tiêu Dĩnh đều có thể giải thích được, nghĩ đến việc Trì Vân Phàm đã mấy lần gặp sự cố nguy hiểm, tim anh như thắt lại, anh muốn đến bên cô ngay lập tức.
Nhưng mà, Thành phố A và Miên Thành, cách thiên sơn vạn thủy.
Trì Vân Phàm phát giác được cảm xúc của anh, nói sang chuyện khác: “Cậu huấn luyện như thế nào rồi?”
Hai người trò chuyện đến hơn mười giờ, cho đến khi điện thoại di động của Hứa Viễn Hàng nóng lên, cảnh báo pin yếu liên tục phát ra, cuộc trò chuyện mới được chấm dứt.
Trước khi cúp máy, anh hơi nghiêng người …
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại xuất hiện trong mắt Trì Vân Phàm, trước khi cô kịp phản ứng, hình ảnh liền biến mất.
Cô cầm điện thoại, nghĩ, phải chăng anh vừa … hôn cô qua màn hình?
Mặc dù không có đụng chạm cơ thể nào, cô vẫn cảm thấy hai má nóng lên không thể giải thích được.
Vào lúc này, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng xác nhận một sự thật nào đó.
Cô thích anh.
[Hết chương 33]