*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yue.
Lạc Thiêm Đăng cũng bị dọa sợ, quẫn bách giống như chính mình vừa mới nói xấu sau lưng người ta, ngập ngừng thầm nghĩ nói xin lỗi, ai ngờ Trì Vân Phàm vừa buông cặp xuống liền bị lớp trưởng gọi đi, nói là chủ nhiệm lớp kêu cô ấy tới văn phòng một chuyến.
Trì Vân Phàm chân trước vừa đi, tin vui cô cầm hạng nhất toàn thành phố liền nhanh chóng truyền khắp cả lớp, đến ba ban năng khiếu sát vách lầu dạy học cũng không ngoại lệ, ngoại trừ Tiêu Dĩnh ban âm nhạc tức giận đến con mắt đỏ lên, kém chút cắn nát hai hàm răng trắng, những người khác phản ứng phần lớn là: Ha ha ha thật là lợi hại nha nhưng liên quan gì tới tôi?
Đại Tráng cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cậu đem bài thi cuốn thành hình loa, đưa tới trước mặt Hứa Viễn Hàng đang gục xuống bàn ngủ bù, cười đê tiện nói: "Viễn ca, phỏng vấn một chút, tổng điểm của anh còn không bằng một môn của nữ thần nhà em, có ý kiến gì không?"
Hứa Viễn Hàng đến mắt cũng không mở, tiếng nói lười biếng: "Cô ấy nên cám ơn anh."
Hể? Đại Tráng trợn tròn mắt: "Vì sao?"
"Nếu không phải có hàng trăm hàng ngàn người giống như anh tình nguyện sung làm lá xanh phụ trợ, bông hoa hồng như cô ấy sao có thể nổi bật? Chẳng lẽ cô ấy không nên cám ơn anh
Sao?"
Moẹ nó tên không biết xấu hổ này.
Đại Tráng bị logic mặt dày vô sỉ này trấn trụ, há to miệng tới mấy giây sau mới phát ra âm thanh: ".. Anh trâu bò lắm."
"Quá khen."
Hờ hờ.
Giỡn thì giỡn, Đại Tráng vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng: "Viễn ca, tối hôm qua anh quấy rầy chuyện tốt của đám Háo tử kia, bọn nó có thể tới tìm anh gây phiền phức hay không?"
Hứa Viễn Hàng không có vấn đề nói: "Dù sao thì đánh một trận là xong."
Đại Tráng hưng phấn không chịu được, xoa tay hầm hè: "Có chuyện tốt như vậy đừng quên mang theo huynh đệ là em đó." Tiểu Bạch thì bỏ đi, thân thể nhỏ bé, đoán chừng chưa kịp ra tay liền bị người quật ngã.
Hứa Viễn Hàng không biết có phải ngủ thiếp đi hay không, không trả lời, Đại Tráng tiến tới: "Viễn ca Viễn ca, Ô cờ Kê không?"
".. OOO."
* * *
Có lẽ bởi vì chủ nhiệm lớp lần đầu tiên dùng các loại lời ngon tiếng ngọt, đem thành tích danh hiệu liên thi tám trường kỳ này của Trì Vân Phàm truyền tới chỗ Trì Hành Kiện, hiệu suất ông ta làm việc phá lệ cao, không đến hai ngày, ngay khu nhà giàu gần Tam Trung tìm được căn biệt thự ba tầng kiểu Tây có hoa viên, vệ sinh quét tước sạch sẽ, đem đồ cá nhân của Trì Vân Phàm chuyển dời xong, cô trực tiếp vào ở là được.
Trì Vân Phàm đối hoàn cảnh mới thích ứng rất nhanh, mỗi ngày đúng giờ lên lớp về nhà, tự do lại quy luật.
Chiều hôm nay sau khi tan học, trên đường trở về, bởi vì cô suy nghĩ tới vấn đề nào đó quá nhập tâm, đi sai đường, đi nhầm vào một khu dân cư kiểu cũ xa lạ.
Nhìn trước mắt, ấn tượng đầu tiên chính là: Chật chội, thấp bé, dơ dáy bẩn thỉu, giống như hoàng hôn ở chỗ này cũng bị ảm đạm đi vài phần, cô ngẩng đầu, thì ra là dây điện cũ kỹ rối nùi thành một đống, gần như che khuất hơn phân nửa khoảng trời, trên dây điện còn mang theo quần áo đủ mọi màu sắc, vài cái còn đang chảy nước, phía dưới đất đầy phân chim và nước đọng, nước cũng không quá mắt cá chân, bị bọt nước bắn ra hương vị khiến người buồn nôn.
Tại sao xung quanh Tam Trung còn có chỗ như vậy?
Trì Vân Phàm đi một vòng, vẫn trở lại vị trí cũ, vẫn tiệm uốn tóc gọi là "công chúa Thiến Thiến" kia.
Cô lạc đường.
Từ nhỏ cô đã là dân mù đường, cảm giác phương hướng cực kém.
May mắn bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, Trì Vân Phàm từ trong cặp lấy điện thoại di động ra, ấn mở chỉ đường, hệ thống biểu hiện không cách nào định vị, khu vực này gọi là hẻm Nam, giống như bị lãng quên, trên App bản đồ không tìm ra được.
Cô không hoảng không loạn, từ trong khe hở giữa khu dân cư chật hẹp nhìn về phía xa, thấy cây xanh thấp thoáng cùng kiến trúc ba tầng không xa lạ kia, hóa ra chỗ cô ở cách hẻm Nam gần như vậy, trước kia đi qua mấy lần, cô đều không lưu ý đến sự tồn tại của nó.
Trì Vân Phàm đi về phía khu biệt thự, thật cẩn thận đi qua từng gian phòng ốc rách nát, trên đường nghe tiếng cãi nhau của nam nữ trong phòng, tiếng khóc trẻ con, tiếng nồi va chạm.. Đi khoảng mấy chục mét, quẹo ra, tầm mắt lập tức trở nên trống trải được mấy phần, nhưng phía trước không có đường, chỉ thấy một vách tường loang lổ, mọc đầy rêu xanh.
Cô nhìn bốn phía, sau khi đơn giản phán đoán, dự định từ đường nhỏ bên phải ra ngoài, ai ngờ vừa đi mấy bước, liền nghe được một trận thanh âm huyên náo, cô dừng bước, ngước mắt nhìn sang.
Đầu hẻm nhỏ cách đó không xa, một đám thiếu niên bất lương xiêu xiêu vẹo vẹo đứng, cánh tay xăm trổ, tóc màu vàng, màu đỏ, màu tím, trong miệng ngậm điếu thuốc.. Tựa như hội triển lãm những tên thiếu niên bất lương, đầy đủ chủng loại, trăm hoa đua nở, tên đứng ở phía trước nhất, bắp thịt cuồn cuộn, trên cổ đeo dây xích vàng thô to nặng trĩu hẳn là tên cầm đầu, chỉ thấy hắn ta sâu kín đi về phía trước phun ra một vòng khói..
Lúc này Trì Vân Phàm mới chú ý tới, cách hơn hai mét ở đối diện tên xích vàng thô to còn có một bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đứng thẳng tắp, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh ta, cô không tự giác dịch ra bên ngoài hai bước, hình dáng sườn mặt rõ ràng của nam sinh đập vào tầm mắt cô, ánh hoàng hôn bao phủ dáng vẻ lười nhác đang biểu lộ cái nhìn khinh thường, giống như mười tên thiếu niên bất lương khí thế gương cung bạt kiếm ở trước mắt này là giấy, căn bản không tạo được uy hiếp đối với anh.
Trì Vân Phàm suy nghĩ hai giây mới đem anh ta cùng cùng cái tên Hứa Viễn Hàng này dính lại.
Thái độ khiêu khích này của Hứa Viễn Hàng thực hiển nhiên đem đối phương chọc giận, nhất là Háo tử đeo xích vàng, cơ bắp trên mặt bắt đầu run run, ngón tay chỉ vào, nghiến răng nghiến lợi từ trong hàm răng gạt ra lời thoại tàn nhẫn: "Hứa Viễn Hàng, con m* nó mày không nên quá phách lối.."
Hứa Viễn Hàng tùy ý nâng tay lên, liền đem lời nói tàn nhẫn của Háo tử chặn lại.
Trì Vân Phàm cho là anh đưa tay lên là muốn coi giờ, nhưng không phải, cổ tay anh không có đồng hồ đeo tay, anh chỉ đơn giản sửa sang lại ống tay áo, sau đó cởi áo khoác đồng phục ra, lộ ra áo thun màu đen ở phía dưới, anh thong thả ung dung đem áo khoác xếp gọn gàng, còn vỗ vỗ bụi đất chẳng tồn tại ở mặt trên, nhẹ nhàng để trên một tảng đá kế bên chân.
Làm xong tất cả, cuối cùng anh cũng đưa mắt nhìn đám người: "Đừng lãng phí thời gian, cùng lên đi."
Háo tử không thể nhịn được nữa: "F-ck!"
Bầu không khí nháy mắt bùng nổ, mắt thấy một trận liều mạng sắp đến, Háo tử đột nhiên như bị người dùng thuật định thân, dừng động tác tiến công lại, con mắt trừng thành mắt trâu, đám thiếu niên bất lương sau lưng, ai cũng nhìn theo chằm chằm.
Hứa Viễn Hàng đi xéo qua một bên, liền thấy Trì Vân Phàm, cô an tĩnh đứng ở dưới cột đèn, ánh mắt không có một tia gợn sóng mà nhìn bên này. Mắt đen của anh hơi híp lại, thần sắc cũng khó nén kinh ngạc.
Tại sao cô lại ở chỗ này?
Ánh mắt Háo tử như keo 502 dính trên người Trì Vân Phàm, cô nàng này làn da thật trắng nha, như tuyết, nhìn lác mắt, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, thật quá câu hồn người, hắn ta cũng coi như là lăn lộn trong muôn hoa, cao ốm mập gầy tư vị* gì đều hưởng qua, lại lần đầu tiên nhìn thấy loại thật thanh thuần như vậy.
(*Yue: Phiếm chỉ mùi vị thức ăn như: Chua, cay, ngọt, đắng, cay, mặn)
Mỹ nhân cũng chia đẳng cấp, có đẹp đến mức chói mắt, đẹp đến mức oanh oanh liệt liệt, đẹp đến mức phù dung sớm nở tối tàn, một số đẹp dễ nhìn, phải qua năm tháng mới hiển ra kinh diễm, có câu nói thế này, mỹ nhân ở xương không ở da, vẻ đẹp của Trì Vân Phàm, đã đẹp ở bề ngoài, lại đẹp ở khí chất, đẹp từ trong ra ngoài.
Cô căn bản không phải người mà bọn họ có thể tiếp xúc trong cuộc sống hiện thực.
Đương nhiên, đối với kẻ mới tiểu học liền bỏ học chơi bời lêu lổng như Háo tử, hiểu biết có hạn sẽ không làm hắn ta nghĩ nhiều như vậy, hắn ta có thể nghĩ tới, tất cả đều là hình ảnh Mosaic[1].
Hắn ta bộc lộ rõ bản sắc lưu manh, dáng vẻ lưu manh mà nhìn cô huýt sáo, thuận tiện đem ánh mắt háo sắc cũng ném qua.
Nhưng đừng đề cập người ta đỏ mặt, đến con mắt cũng không nháy thêm một cái.
Háo tử ý thức được có gì đó sai sai, theo lý thuyết, nếu là nữ sinh khác, nhìn thấy loại trường hợp như đánh lộn này, không phải bị dọa đến tái mặt hay sao? Vì sao cảm giác ánh mắt cô nhìn người đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt.. Không biết hình dung như thế nào nữa?
Hắn ta muốn nhìn rõ chút, không nghĩ tới vừa đi hai bước, liền bị Hứa Viễn Hàng một phen đẩy trở về..
Mặc kệ tại sao Trì Vân Phàm lại xuất hiện ở nơi này, Hứa Viễn Hàng đều không muốn cô bị cuốn vào trận phong ba này, thiên kim nhà giàu sẽ đỡ cụ già té ngã trong miệng Đại Tráng, anh cam tâm làm lá xanh phụ trợ cho hạng nhất toàn thành phố, không nên có bất kỳ quan hệ gì cùng những đồ vật âm u bẩn thỉu này.
Anh nghiêng đầu qua, môi mỏng hé mở, "Đi mau" còn chưa kịp nói, chỉ thấy Trì Vân Phàm bình tĩnh liếc nhìn đám người một cái, giọng như không cầu kỳ: "Tôi chỉ đi ngang qua, mấy người cứ tiếp tục."
Nói xong, cô xoay người rời đi, bóng lưng kia phải gọi là quyết đoán, dứt khoát.
Không chỉ đám thiếu niên bất lương kia trợn tròn mắt, Hứa Viễn Hàng cũng sửng sốt một chút, mặc dù dự tính ban đầu anh cũng muốn để cho cô đi, nhưng có phải cô đi quá không chút do dự rồi hay không? Tốt xấu gì anh cũng ở Tam Trung, vài ngày trước còn giúp đỡ cô, ai nói đến cụ già cũng đỡ vậy? Ai nói yêu thương bạn học vậy?
M* kiếp.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương siêu dài khổng lồ ợ~Vân muội, một nữ học bá chớ màn đến chuyện tình cảm nhá!
Hứa Viễn Hàng: Chậc, thì ra ở trong mơ tôi đã từng hôn vợ nhỏ của mình.
Tác giả yếu ớt nhắc nhở: Đây chẳng qua là một cơn ác mộng của Vân muội thoai, cô ấy còn muốn vung cái tát cho cậu kìa.
Viễn ca cười lạnh: "Chừng nào thực hiện điều đó trong hiện thực."
Ngư Nga (Cá Ngỗng) nghi hoặc: Thực hiện cái gì? Cái tát hả?
CHÚ THÍCH
[1] Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất. Wikipedia
Hình ví dụ về Mosaic
Yue: Ý của tên Hán tử chính là nghĩ về những hình ảnh phim AV 18+ mà bị censored đó:] ]. Như hình dưới này nè.
Hình gốc cầm cây kem liếm ăn. Censored cái trí tưởng tượng nó bay cao bay xa liền
Dành cho các bạn không biết:
CENSORED/CENSORSHIP nghĩa là: "Kiểm duyệt". Đó là sự đàn áp hoặc hạn chế sự thể hiện quan điểm và quyền tự do ngôn luận, tự do thể hiện hay truyền thông công cộng khác và có thể coi là bị xếp vào loại "phản đối, độc hại, nhạy cảm, không chính xác về mặt chính trị" hoặc "bất tiện" như những quy định, chỉ thị, phân loại của chính phủ và các cơ quan kiểm soát khác.