Editor: Yue
Vào tháng 4 cách đây 3 năm, hiếm khi anh được nghỉ về nhà, lòng tràn đầy vui vẻ nghĩ đến việc đoàn tụ với ba mẹ, thuận tiện chia sẻ một tin vui rằng mình sẽ đại biểu cho đất nước tham dự Thế vận hội Tokyo, tuyển chọn thi đấu chỉ là cảnh lướt ngang sân khấu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, thì anh sẽ dự thi là điều chắc chắn không thể bàn cãi.
Khi anh bước vào tiểu khu thì thấy tầng dưới của tòa nhà anh đang ở bu đầy người, đang chỉ lên tầng trên bàn tán ầm ĩ.
"Này, muốn nhảy thì mau nhảy đi, đừng lãng phí thời gian, tôi còn hẹn người ta đi xem phim nữa."
Một bà lão tóc bạc lo lắng đến mức hai tay phát run: "Tuổi còn nhỏ mà sao có thể nói lời ác độc như vậy, cũng không sợ chết yểu à."
Bà hướng lên trên hét lớn: "Xuống đi con ơi, ở đời không có trở ngại gì không vượt qua được, có chuyện gì thì xuống nói chuyện.."
Hứa Viễn Hàng cũng nhìn lên, khoảng cách quá xa, nhìn không thấy mặt người đàn ông trên đỉnh tòa nhà, chỉ cảm thấy cách ăn mặc và tư thế của người đó rất quen thuộc. Khi anh nhận ra người đó là ai, mắt Hứa Viễn Hàng muốn nứt toác, toàn thân lạnh toát. Anh điên cuồng đẩy đám người ra rồi lao tới, cùng lúc đó, có người hét lên: "Cảnh sát đến rồi!"
Bốn ký tự này giống như một công tắc.
Người đàn ông đang đứng im như được kích hoạt, ông leo lên lan can, sau đó nhảy từ trên đỉnh của tòa nhà xuống..
Vô số tiếng la hét xung quanh cũng không thể che được tiếng "Ba" cuồng loạn của Hứa Viễn Hàng. Anh như bị nhốt tại chỗ, vô lực quỳ xuống. Trước đó, anh chưa bao giờ biết rằng một người sẽ đổ nhiều máu như vậy, giống như làm sao cũng chảy không hết.
Thế giới của anh chỉ còn lại một mảnh màu máu.
Kể từ đó, mỗi khi anh từ trên cao nhảy xuống, cái hình ảnh kia kiểu gì cũng quấn lấy anh như một cơn ác mộng..
Nó trở thành tâm ma của anh.
Hứa Viễn Hàng vốn tưởng rằng kiếp này anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, nhưng anh lại có thể nói với cô một cách tự nhiên như vậy, trong lòng dường như cũng thả lỏng rất nhiều, gánh nặng anh từng cho là không chịu nổi, thật ra cũng chỉ thường thôi.
Vầng trăng ẩn hiện trong mây đen không biết tự lúc nào đã ló dạng, chói lọi khắp nơi. Anh nhìn ánh bạc mịn gợn sóng trên mặt biển, lớp ngụy trang trên mặt đã cởi đến sạch sẽ.
Ánh trăng và các vì sao nhẹ nhàng chiếu sáng bầu trời đêm và cũng chiếu sáng lấy bọn họ.
Gió biển thổi bay những sợi tóc mái trên má Trì Vân Phàm, cô cũng không rảnh đi quản. Chuyện kinh tâm động phách * như vậy, anh lại nói với giọng bình thản, như thể anh đang kể chuyện của người khác. Hóa ra đây là nguyên nhân khiến anh phải rút lui khỏi đội tuyển quốc gia. Hóa ra đây là nỗi đau mà anh phải gánh chịu trong suốt 3 năm qua mà không muốn người khác biết.
(*Yue: 驚 心 動 魄 – Kinh tâm động phách: Hết hồn hết vía, rung động lòng người; chấn động lòng người)
Bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến cảnh ba mình nhảy lầu ở trước mặt mình nên mỗi một lần nhảy cầu, đều giống như lặp lại những cảnh này. Thật quá tàn nhẫn.
Cho đến giờ phút này, Trì Vân Phàm mới thực sự hiểu tại sao Hứa Viễn Hàng lại lựa chọn từ bỏ tất cả ánh hào quang trong quá khứ mà trở nên như thế này, đương nhiên sẽ không cam lòng, nhưng anh đã dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như cô là anh, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tốt hơn anh.
Trì Vân Phàm không giỏi an ủi người khác, điều anh muốn không phải là cảm thông và an ủi, cô mím môi trầm mặc hỏi: "Tại sao ba cậu lại.. tự sát?"
"Làm ăn thất bại," Hứa Viễn Hàng ngả người nằm xuống trên bãi biển, giọng điệu vẫn bình tĩnh nói, "Còn có, gặp được mẹ tôi ngoại tình."
Chuyên sau chỉ vô tình rất lâu sau đó anh mới biết được, có lẽ đó là cọng rơm cuối cùng đã đè chết lạc đà đi.
Anh nắm một nắm cát mềm ném vào chân cô rồi cười khúc khích: "Này, bạn học Trì, đừng làm bầu không khí trở nên nặng nề như vậy được không? Chuyện đã qua rồi."
Trì Vân Phàm cũng nằm xuống, cô nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, giọng nói trong trẻo: "Khi còn bé tôi từng bị đuối nước, đến bây giờ tôi vẫn chưa vượt qua được cái bóng ma tâm lý này."
Đã có lúc cô không dám đến gần sông, biển, bể bơi, chỉ cần liên quan đến nước là cô gần như sợ hãi theo bản năng, thậm chí đến mức không dám dùng bồn tắm.
Đây là một trong những bí mật của cô.
Đồng thời cũng là điểm yếu của cô.
Hứa Viễn Hàng hiểu dụng ý của cô, cười bình luận: "Không ngờ, chúng ta khá có duyên."
"Đã dạng này, cậu có muốn so xem ai sẽ vượt qua cái bóng ma tâm lý chết tiệt này trước hay không? Người thua đáp ứng một điều kiện của người thắng?"
Bọn họ đều quá rõ đó là chuyện khó khăn cỡ nào, nhưng không phải là không làm được, chỉ là cần trả giá rất nhiều, đương nhiên cái giá phải trả không chỉ là thời gian và sức lực.
Trì Vân Phàm không trả lời, cô xoay người nhìn anh kiên định: "Hứa Viễn Hàng, cậu còn muốn quay về không?"
Hứa Viễn Hàng cũng không ngạc nhiên trước vấn đề của cô. Ánh mắt anh trong veo, kiên định, chứa đầy sự cô đơn cùng dũng khí, thẳng thắn thành khẩn trả lời cô: "Nghĩ."
Mỗi giờ mỗi phút, đều nghĩ đến.
Đôi mắt gần ngay trước mắt kia như những vì sao trong sáng nhất trên bầu trời.
Anh chậm rãi nghiêng người, dựa vào vai cô, mũi gần như chạm vào cần cổ mềm mại của cô, trong lòng anh đã mềm đến rối tinh rối mù, nửa là nghiêm túc, nửa là đùa giỡn nói: "Chiếc thuyền bé con, cậu mau cứu tôi đi."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chiếc thuyền bé con~
Lần cá cược này, Vân muội chọn thua. Bởi vì cô muốn anh thắng.