Editor: Yue
Sự hâm mộ trong lòng Đại Tráng gần như trào ra: "Hạng nhất toàn thành phố kiêm hoa khôi học đường giúp anh viết kiểm điểm, Viễn ca, việc này đủ chém gió nhiều năm đó."
Tuyệt đối là đãi ngộ max cấp.
Đổi lại là cậu, có thể chém gió hết cuộc đời, tới đời con trai, cháu, chắt, chắt chắt gì đó luôn, một người cũng không bỏ sót. Tất cả đều phải biết được hành động vĩ đại thời tuổi trẻ của cậu, chờ già rồi lại tìm người viết tiểu sử. Đây hẳn là dấu ấn rực rỡ nhất của cậu cho xem, tưởng tượng tới đó cậu nhịn không được bật cười thành tiếng.
Hứa Viễn Hàng dùng ngón tay búng lên trán mình: "Tiền đồ *."
(*Yue: Con đường phía trước; dùng để chỉ tương lai, triển vọng)
Nói thì nói như thế, ý cười trong mắt không giấu được, vừa chói lọi lại lóa mắt cực kỳ.
Đại Tráng bĩu môi, lẩm bẩm: "Lần này mắt tôi cũng mù luôn rồi."
Vẫn nên tiếp tục chép bản kiểm điểm đi.
Cầm bút lần nữa, chữ đầu tiên còn chưa rơi xuống giấy, dư quang thoáng thấy có người đứng ở ngưỡng cửa. Ánh nắng trên hành lang hắt ra tia nắng mạnh, tầm mắt có chút mông lung nhưng Đại Tráng thoạt nhìn vẫn nhận ra đó chính là nhân vật trung tâm trong chủ đề mà họ vừa thảo luận-- Trì Vân Phàm.
Cô ấy, cô ấy.. Tại sao cô ấy lại đến đây?
Chắc đến tìm ai rồi.
Trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô tới tìm ai, nói không chừng là tới đưa bản kiểm điểm.
Hứa Viễn Hàng nằm trên bàn nghiêng đầu ngủ bù, một chòm tóc còn vểnh vểnh lên. Đại Tráng vỗ vỗ vai anh, anh không nhúc nhích, Đại Tráng lại đá vào ghế của anh: "Viễn ca."
"Đừng làm ồn."
Được thôi.
Đại Tráng hắng giọng, đành phải nói xin lỗi với Trì Vân Phàm: "Ngại quá, Viễn ca của tớ đang ngủ rồi. Người này cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí khi ngủ rất khó chịu, không thích ai làm phiền cả, ai mà ồn ào là gặp xui ngay."
Giọng nữ nhẹ nhàng đáp: "Không quan trọng, làm phiền cậu giúp tôi đem.."
"Rầm" một tiếng, cái ghế trực tiếp đập vào cái bàn của Đại Tráng. Chỉ thấy người trước mặt đứng thẳng, hung hăng quay đầu liếc xéo cậu, sau đó, áp suất thấp tự nhiên thu hồi lại, bay nhanh ra cửa như cơn gió, mái tóc lòa xòa bay trong gió.
Đại Tráng quơ quơ quả đấm sau lưng thanh niên thấy sắc quên bạn kia, tiếp tục vùi đầu cực khổ chép bản kiểm điểm ba ngàn chữ.
Hứa Viễn Hàng bước đến trước mặt Trì Vân Phàm, thản nhiên đút một tay vào túi quần, giọng điệu vẫn rất lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"
Trì Vân Phàm đưa cho anh túi giấy: "Đồng phục học sinh của cậu."
Hứa Viễn Hàng nhận lấy: "Bản kiểm điểm đâu?"
Anh hỏi quá ư là tự nhiên, Trì Vân Phàm cũng thuận miệng hỏi lại: "Không phải có hoa khôi học đường giúp cậu viết sao?"
Quả nhiên vẫn là bị cô nghe được.
Hứa Viễn Hàng không hề xấu hổ vì lời nói dối bị xuyên thủng, anh chống khuỷu tay lên lan can, khom lưng. Bộ đồng phục học sinh vốn rộng và mỏng bởi vì động tác này của anh khiến những đường nét từ hông đến lưng lại đến bả vai hòa vào nhau tạo thành đường cong hoàn mỹ. Tầm mắt của anh ngang tầm với cô, thản nhiên nói: "Tôi nói chứ bạn học Trì này, cậu không thể chỉ nghe một nửa lời đúng không?"
Phía trước hoa khôi học đường là danh hiệu hạng nhất toàn thành phố.
"Biết nó sai sự thật là được." Thậm chí một chữ cũng không cần nghe, cho dù là có thiện ý cũng không thể che giấu bản chất xạo sự.
Hứa Viễn Hàng bị vẻ mặt nghiêm túc cùng thái độ nghiêm chỉnh của cô chọc cười: "Được thôi."
Trì Vân Phàm vốn tưởng rằng anh sẽ dừng lại ở đây nhưng không ngờ lại nghe anh nói: "Kiểm điểm có thể không cần viết, nhưng tôi đã giúp cậu thì mời ăn một bữa cơm gì đó cũng có thể đi."
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Này còn cần do dự?
"Cậu cho rằng ai cũng có thể mời tôi ăn cơm?" Hứa Viễn Hàng liếc cô một cái rồi đưa ra quyết định cuối cùng "Quyết định như vậy đi, ngày mai gặp lại cậu ở sảnh nhà ăn."
Nói xong, anh lười biếng vẫy vẫy tay với cô rồi mang theo túi giấy bước vào lớp.
Một vẻ mặt không thể tin được hiện lên trên khuôn mặt lúc nào cũng vân đạm phong khinh * của Trì Vân Phàm. Ánh mắt gần như muốn thiêu đốt một lỗ trên lưng anh.
(*Yue: Vân đạm phong khinh [云淡风轻]: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi)
Tại sao lại có dạng người.. Như vậy?
Hứa Viễn Hàng tâm trạng tốt trở lại chỗ ngồi, đặt túi giấy lên đùi, cúi người ngửi, thật thơm, khóe miệng giật giật, thật là.. còn dùng cả nước hoa, một người không câu nệ tiểu tiết như anh nào có chú ý nhiều như vậy.
Nắng chiều dồi dào, trong phòng học tràn ngập ánh sáng, trong chùm tia sáng, bụi mịn bay khắp nơi.
Thiếu niên cúi đầu mỉm cười, khí thế công khai thu liễm, mặt mày khí phách hăng hái như là người ngủ say đã lâu trong ngày tuyết mùa đông bị ánh nắng ấm áp của mùa xuân đánh thức lộ ra tươi tắn sinh động.
Quen biết lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Đại Tráng nhìn thấy Hứa Viễn Hàng như thế.
Cậu ngơ ngác lấy cây bút đang cắn trong miệng xuống: "Viễn ca, nữ thần của em đến đưa anh bản kiểm điểm hả?"
"Không chỉ vậy." Hứa Viễn Hàng vỗ vỗ túi giấy, "Cô ấy còn giúp anh giặt đồng phục học sinh."
Đại Tráng muốn nói, không thể nào, Viễn ca anh tỉnh táo chút đi. Trong nhà nữ thần có một đống người giúp việc, lấy đâu ra việc nhỏ như giặt quần áo mà phải đến phiên cô ấy tự làm?
Còn chưa nói ra thì đã nghe thấy tiếng "Đệch" chán nản từ phía trước.
Giọng nói của cậu cũng theo sau thật sát: "Sao vậy?"
".. Không có việc gì."
Tay Hứa Viễn Hàng vẫn để trong túi giấy, năm ngón tay thon dài khẽ siết chặt danh thiếp của cửa hiệu giặt đồ "Áo sinh ra người" thành một cục, vẻ mặt phức tạp, không biết nghĩ đến cái gì, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chống trán cười thầm.
Nhìn đi, tâm trạng thất thường đến như vậy.
Đại Tráng lắc đầu, trước khi bắt đầu viết tiếp, đột nhiên hiểu được những chi tiết mà mình đã sơ ý bỏ qua lúc trước --
Trong sảnh giảng đường, nữ thần suýt chút nữa đã bị người khác làm té ngã, là Viễn ca tay mắt lanh lẹ tiếp được cô ấy, tiếp xúc thân mật, anh hùng cứu mỹ nhân.
Trên sân thể dục, không biết bọn họ xảy ra chuyện gì. Ban đầu dựa thật sự gần, sau lại quay lưng với ánh nắng mặt trời mà đi.
Đồng phục học sinh nữ thần bị hỏng, Viễn ca không cần suy nghĩ liền cởi đồng phục học sinh của mình kín đáo đưa cho cô ấy. Sau đó, nước chảy thành sông nhờ cô ấy giúp viết bản kiểm điểm và giặt đồng phục học sinh.
Vẫn là ở sảnh giảng đường, cậu đi ở phía trước, Viễn ca ở sau lưng đẩy cậu một cái. Cậu không cẩn thận đụng ngã Tiêu Dĩnh ban âm nhạc, cũng chính là nữ sinh đưa chân suýt hại nữ thần té ngã lần trước!
Lúc ấy không có nghĩ tới, hiện tại xem ra, Viễn ca hình như là đang thay nữ thần ăn miếng trả miếng a.
Đại Tráng che miệng, trợn mắt há mồm, chẳng lẽ, chẳng lẽ.. Viễn ca có hứng thú với nữ thần?
Đây tuyệt đối là tình tiết của phim kinh dị.
Chỉ nghĩ đến đây, Đại Tráng đã cảm thấy tim đập như đi tàu lượn siêu tốc.
Đừng nhìn Viễn ca bình thường lúc nào cũng mở miệng chọc người, nhưng thực tế trong quan hệ nam nữ vẫn như tờ giấy trắng, ngây thơ cực kì. Anh ấy không phải là người dễ rung động, nhưng một khi đã động lòng thì sẽ móc tim móc phổi, hận không thể dành mọi điều tốt đẹp nhất cho đối phương.
Thế nhưng mà, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại là.. Trì Vân Phàm chứ?
Bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể thấy rằng bọn họ căn bản không thích hợp, cũng sẽ không có kết quả.
Đại Tráng không dám nghĩ nữa.