Tiên Sinh, Em Thích Anh

Chương 24: Tiên sinh, em thích anh




Dịch và edit: PUPANDA

Sau khi hai người ăn cơm xong, dọn dẹp chén đĩa, Dịch Tranh Hoa cầm túi để trên sofa lên, đi lên lầu, nói với bạn nhỏ đang bỏ sách vào trong cặp: "Lát nữa đến thư phòng."

Trình Vân kéo dây kéo cặp lại, xách cặp lên, nói: "Dạ."

Chờ sau khi Dịch tiên sinh lên lầu, nụ cười nơi khóe miệng Trình Vân liền không giấu được nữa, cậu cười hì hì hai tiếng, xách cặp trong tay, về phòng mình trước, lấy mấy cuốn tài liệu ôn tập, nghĩ hồi, lại lấy một tấm card tinh xảo, ôm chặt cặp, đến thư phòng.

Trình Vân trước tiên gõ cửa thư phòng, sau khi nghe thấy Dịch tiên sinh nói vào đi, liền đẩy cửa ra, thuận tiện đóng cửa lại, thấp giọng gọi một tiếng: "Dịch tiên sinh."

Dịch Tranh Hoa lúc này đã thay quần áo khá là thoải mái, nhìn thấy bạn nhỏ đi vào, cười cười, chỉ cái bàn bên cạnh, nói: "Cái bàn đó, là chỗ em đọc sách học bài."

Trình Vân nhìn cái bàn anh chỉ, miệng trề ra, cậu tưởng hai người có thể ngồi cùng một bàn, Dịch tiên sinh làm việc, cậu học bài, không ngờ thư phòng còn có cái bàn khác, không thể ngồi cùng nhau, tính tích cực học tập của cậu bị đả kích.

Trình Vân ôm cặp, đi đến cái bàn dành cho cậu, cậu để cặp trên bàn, kéo ghế qua, sau khi ngồi xuống, lấy sách ra, bài tập giáo viên cho về không nhiều, cậu vì ở lâu hơn với Dịch tiên sinh, còn đặc biệt đem mấy cuốn sách tài liệu đến.

Sau khi cậu lấy hết sách ra, tấm card tinh xảo kia cũng bị mang ra, chẳng qua kẹp giữa sách, không phải rất bắt mắt.

Trình Vân lấy bài thi kiểm tra chất lượng ra, trải ra bàn, nhìn bên trên toàn là chữ đỏ, thở dài, hôm nay đi học tâm trạng quá phức tạp, không nghe giáo viên giảng bài, nhiệm vụ tối nay chính là sửa bài thi các môn, toán học vật lí quá trình mỗi bài đều phải viết ra.

Trình Vân lấy vở sửa bài sai ra, xem bài mình sai một lượt, nhíu mày suy nghĩ một lúc, không biết làm, lại xem một lượt, phát hiện vẫn không biết. Thở dài, lần nữa lấy một tờ bài thi khác, trải đè lên trên tờ bài thi vừa rồi, ừm, ngữ văn, ngữ văn đơn giản, bài sai sau khi cậu biết đáp án, ghi đáp án vào, dùng góc độ đáp án chính xác phủ định đáp án mình chọn, chữ trên cuốn vở sửa bài sai rất nhanh nhiều lên.

Dịch Tranh Hoa nhìn toàn bộ quá trình Trình Vân trải bài ra xem bài nhíu mày lại trải bài ra, đến sau đó hăm hở viết chữ ở trong mắt, nhìn bạn nhỏ tươi cười học bài, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, nhìn thấy phương án kế hoạch không hài lòng cũng không tức giận mấy.

Trình Vân sửa bài sai mình biết xong, nhìn thấy tấm card tinh xảo kia, cậu cầm tấm card ra, nhìn Dịch tiên sinh một cái, viết một câu bên trên, sau khi viết xong nhét nó ở dưới cùng.

Sau khi tấm card không thấy nữa, trước mặt chính là bài thi, Trình Vân nhìn chằm chằm bài thi này, có chút đau đầu, cậu nhìn Dịch tiên sinh, phát hiện anh không nhìn cậu, liền tiếp tục nghiên cứu bài thi, phát hiện dựa vào năng lực bản thân vẫn không được, cậu lại nhìn Dịch tiên sinh.

Dịch Tranh Hoa ngẩng đầu nhìn Trình Vân, hỏi: "Sao vậy?"

Trình Vân rụt cổ lại, có chút ngại ngùng nói: "Dịch tiên sinh, em có thể dùng di động tra tài liệu không?"

Dịch Tranh Hoa nhướng mày, hỏi: "Gặp phải bài không biết làm à?"

Trình Vân gật đầu.

Dịch Tranh Hoa trực tiếp đứng lên, đi đến chỗ Trình Vân, cậu thấy Dịch tiên sinh cách mình ngày càng gần, đột nhiên có chút khẩn trương, Dịch tiên sinh là muốn giảng bài cho cậu sao? Ánh mắt cậu rơi trên bài thi của mình, đột nhiên có chút không muốn cho Dịch tiên sinh xem, điểm số bài thi này có chút mất mặt.

Dịch Tranh Hoa cầm bài thi của Trình Vân lên, nói: "Anh xem nào, bài nào không biết?" Anh nói rồi liền bắt đầu xem, nhìn cái, thì thấy mấy số 0 đỏ chót, đầu mày liền nhíu: "Mấy bài bỏ trống này là không biết?"

Dịch Tranh Hoa cuối cùng biết vì sao điểm số của Trình Vân thấp, tỉ như phần trắc nghiệm của môn toán, tổng cộng 12 câu, chỉ đúng 7 câu đầu, 5 câu sau đều sai, hơn nữa bên trên không đánh dấu gì cả, chắc hẳn là bí, phần tự luận kế tiếp, chỉ làm câu đầu tiên, 3 câu sau đều sai, phỏng chừng cũng là bí, tiếp đến phần giải mấy bài lớn, chỉ làm câu a, bài có hơi khó, cả câu a đều không làm, nhưng bạn nhỏ có một điểm khá tốt là, chỉ cần là câu cậu làm, thì không sai.

Trình Vân có chút lúng túng, mặt có chút đỏ, cúi đầu vâng một tiếng.

Dịch Tranh Hoa đối với cách làm bài của bạn nhỏ có chút bội phục, anh thấp giọng hỏi: "Mấy bài này đều đã xem qua chưa?"

Trình Vân ngại ngùng nói, cậu không muốn gạt Dịch tiên sinh, từ câu b của mấy bài lớn bình thường cậu đều không xem, cậu cảm thấy mình không biết làm, cho nên trước giờ không xem.

Dịch Tranh Hoa thở dài, cũng kéo cái ghế qua, bắt đầu giảng bài cho cậu, quá trình giảng bài anh sẽ hỏi bạn nhỏ vài vấn đề, làm anh kinh ngạc là, anh phát hiện kiến thức căn bản của bạn nhỏ không tệ, hơi khó chút thì không được.

Lúc Dịch Tranh Hoa giảng bài cho Trình Vân, hai người cách rất gần, Trình Vân cảm thấy cậu đều có thể đếm rõ lông mi của Dịch tiên sinh, cậu nhìn mặt nghiêng của Dịch tiên sinh, nghe giọng nói ôn nhu của Dịch tiên sinh, cảm thấy đống chữ số và các loại xy kia đều dễ thương hơn.

Dịch tiên sinh thật đẹp trai thật ôn nhu. ((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Chờ Dịch Tranh Hoa giảng bài cho Trình Vân xong, đã 2 tiếng trôi qua, Dịch Tranh Hoa đến trên bàn làm việc cầm ly nước qua, uống miếng nước, hỏi: "Đã hiểu hết chưa?"

Trình Vân gật đầu, cười nói: "Nếu thầy giáo bọn em cũng đẹp trai ôn nhu như Dịch tiên sinh, thành tích học tập của em nhất định sẽ nhanh chóng tăng cao."

Dịch Tranh Hoa để ly xuống, giơ tay cốc trán Trình Vân một cái, cười nói: "Đừng ba hoa, lên lớp nghe giảng đàng hoàng, không biết càng phải nghiêm túc nghe, biết không?"

"Biết ạ." Trình Vân cười trả lời.

Dịch Tranh Hoa hỏi: "Bài tập của em còn có gì?"

Trình Vân lấy bài thi ngữ văn ra, nói: "Giáo viên nói sửa lại bài văn của bản thân."

"Còn cần anh giúp không?"

Trình Vân nhìn Dịch Tranh Hoa một cái, lại nhìn bàn làm việc một cái, phát hiện còn có vài văn kiện, đã làm chậm trễ thời gian làm việc của Dịch tiên sinh, cậu ngại quấy rầy nữa, cậu nói: "Không cần ạ, tự em làm được."

Dịch Tranh Hoa đứng lên, hoạt động cổ một tí, ngồi về bên bàn của mình, trước khi tập trung vào công việc, nói với Trình Vân: "Bạn nhỏ, cố lên!"

Trình Vân cười, ở trong lòng nói với chính mình, phải học tập tốt a, tuy ở cùng Dịch tiên sinh rất vui vẻ, nhưng không thể làm Dịch tiên sinh mệt như vậy nữa.

Chờ Trình Vân sửa bài văn xong, Dịch Tranh Hoa vẫn đang bận, cậu thấp giọng nói: "Dịch tiên sinh, em làm bài xong rồi."

Dịch Tranh Hoa lúc này đã đeo mắt kính vào, anh gỡ mắt kính xuống, nhìn Trình Vân nói: "Ừ, vậy về phòng ngủ trước đi."

Trình Vân thu dọn xong nói ngủ ngon với Dịch Tranh Hoa, Dịch Tranh Hoa chỉ ngẩng đầu nhìn Trình Vân một cái, cười nói câu ngủ ngon.

Sau khi Trình Vân đóng cửa thư phòng, trong lòng có chút kích động, còn có chút áy náy, cậu đã làm trễ thời gian của Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh không thể không tăng ca làm việc, cậu ôm chặt cặp trong lòng, quyết tâm muốn học tốt càng thêm kiên định.

Sau khi Trình Vân đi khỏi, Dịch Tranh Hoa lại làm việc nửa tiếng, lúc uống nước phát hiện trong ly hết nước, định xuống dưới rót ly nước lại tiếp tục làm, đi ngang qua bàn bạn nhỏ làm bài, phát hiện bên trên có một tấm card tinh xảo, "Bạn nhỏ rớt đồ à?"

Anh đành chịu cười cười, bạn nhỏ thật là hay quên, anh nói rồi liền cầm tấm card lên, muốn cất giùm bạn nhỏ, lại nhìn thấy trên card viết một câu.

Tiên sinh, em thích anh, rất thích rất thích.---Trình Vân.