Tưởng Đồng quen biết với Phó Ngọc Trình là do trùng hợp cả.
Cô bởi vì cần tiền đóng học phí nên đi làm thêm, theo một bạn học khác cùng nhau tham gia diễn tiết mục của một doanh nghiệp nọ.
Vốn cô cùng bạn học đó cũng chẳng quen thân lắm, chỉ là trong lớp hay giúp đỡ nhau mấy chuyện vặt vãnh thôi. Chủ yếu là vì người bạn này tính cách khá tốt, lúc Tưởng Đồng tìm đến, cô ấy đã rất sảng khoái đồng ý đi chung luôn.
Cô ấy dẫn cô đi tìm người phụ trách báo tên, cô bạn đó thuê phòng trọ ở bên ngoài trường học, ngày thường cũng hay đi làm part time để kiếm tiền tiêu vặt. Tưởng Đồng thì ở trong trường học, thường ngày hết giờ học mới một mình đi tìm chỗ để luyện tập.
Nơi chính thức biểu diễn là một khách sạn cách trường học không xa, cô đến khu vực hóa trang rất sớm để chuẩn bị trang điểm. Chỗ dành cho bọn cô chuẩn bị không lớn lắm nên mọi người đều ngồi tụ tập với nhau tự trang điểm cho bản thân.
Mất một lúc lâu sau khi giới thiệu chương trình, mới đến lượt bọn cô lên sân khấu.
Tiết mục không quá khó khăn, chỉ là múa tập thể, mặc cùng một kiểu trang phục. Dãy ghế khán giả ngồi khá xa nên cũng chẳng nhìn ra sự khác biệt về lớp trang điểm của các thành viên.
Tiền lương thì phát luôn trong ngày, không cao không thấp, cô cũng đã tham gia mấy lần rồi.
Chính là ngay lần đó, địa điểm biểu diễn được tổ chức tại một khách sạn ở khu vực mới mở, thời gian diễn cũng khá trễ, bạn của cô lại tới ngày đèn đỏ nên chẳng thể tham gia. Cô thay xong quần áo liền chạy đi tìm WC, băng qua đám đông, mà một lúc lâu sau, vẫn phải đứng xếp hàng.
Hết cách, cô đành phải đi một buồng vệ sinh xa hơn, lúc đi ra thì gặp phải Phó Ngọc Trình.
Anh đang đứng hút thuốc bên cạnh chậu hoa, lưng dựa vào bức tường cẩm thạch ở phía ngoài khu WC, bởi có dáng người cao to, nên cực kì thu hút ánh nhìn. Thấy cô đi ra, anh đứng thẳng người, lịch sự gật đầu với cô. Cô cũng gật đầu chào lại, chưa kịp nhìn kĩ lại anh thì người phụ trách đã gọi đến.
Cô vội vàng bỏ đi, vừa đi vừa nghe điện thoại, mới biết ông chủ bên kia định giữ bọn cô lại để cùng nhau ăn bữa cơm, người phụ trách cũng nói luôn là nếu ở lại sẽ được trả thêm tiền, mọi người bàn bạc một hồi, đều tính ở lại cả, nếu như không ở lại thì cũng không thể ngồi chiếc bus đã đón bọn cô đến đây được đâu.
Tưởng Đồng thở dài, đây mà là thông báo cái gì, rõ chính là mệnh lệnh.
Cô quay về đi cùng mọi người, đến nơi vừa nhìn thì thấy đó là một phòng bao khá lớn. Nhưng chỉ có một cái bàn tròn, bọn cô đứng ở lối đi, người phụ trách đi vào chào hỏi rồi dẫn bọn cô vào.
Tới đây bọn cô mới nhận ra, đây đâu phải giữ bọn cô lại ăn cơm, mà hóa ra là giữ bọn cô hầu người khác dùng cơm. Tưởng Đồng nhìn quanh, cũng không phải toàn bộ mọi người đều ở lại, những người ở lại đều là những người dễ tính dễ nói chuyện cả.
Cô thở dài, không khỏi nghĩ bụng nếu cô bạn đó của cô cũng ở đây thì tốt rồi. Bọn cô ở lại chỗ này, chỉ có thể oán giận trong lòng chứ chẳng dám hó hé gì.
Cứ thế bị dẫn vào phòng bao, chộn rộn mà chia nhau ngồi cạnh mấy người đàn ông đã ngồi sẵn từ trước trong phòng.
Cạnh chỗ Tưởng Đồng có hai ghế còn trống, bên kia là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy cô thì nở nụ cười hữu nghị.
Cô cười đáp lại, ngồi một cách nghiêm chỉnh. Còn ăn được gì nữa chứ, cả chén đũa cũng chẳng bày lên cho bọn cô, cô cứ thở dài liên hồi ở trong lòng.
Đúng lúc này, Phó Ngọc Trình đi vào.
Anh vừa vào, những người ngồi trong phòng bao liền đứng dậy để đón tiếp, bọn cô tuy không biết gì, nhưng cũng hiểu đây là nhân vật lớn, nên đều đứng lên chào đón cùng.
Ngược lại anh khá là khách sáo, khoát tay bảo rằng bản thân chỉ là người đến tiếp khách thôi, mọi người đừng quá để ý. Thế là đi vào, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tưởng Đồng.
Tưởng Đồng thấy đây là người mình mới gặp hồi nãy, liền nhìn anh thêm một chút. Anh nhận ra có người nhìn mình, bèn quay sang nở nụ cười nhẹ với cô, chẳng nói gì.
Anh vừa đi vào, sự náo nhiệt lúc nãy liền mất một nửa. Nhân viên phục vụ đi vào rót rượu, đến lượt anh, anh chưa kịp vươn tay cản lại đã có người cười nói, rằng ngài Phó đây nhiều năm không uống rượu rồi, li rượu đó của anh để cô gái ngồi bên cạnh uống đi.
Trong lòng Tưởng Đồng mắng một tiếng, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm, không nói câu nào, chỉ trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ bưng nửa li rượu vang đỏ kia qua.
Vốn dĩ người đó cũng chẳng có ý gì, chỉ là nhớ Phó Ngọc Trình không uống được, nên kêu người uống thay mà thôi.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng Phó Ngọc Trình lại nâng tay ngăn cho cô một vòng rượu.
Rượu vừa rót xong, bọn họ liền bắt đầu nâng li, Tưởng Đồng cũng nâng li uống thay cho người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh. Nửa li vừa vất vả uống hết, nhân viên phục lại rót thêm nửa li.
Đầu Tưởng Đồng muốn phình lên, cô rất ít khi uống rượu, sợ uống nhiều sẽ làm trò hề thì không tốt lắm. Nhưng cũng không cách nào từ chối, chỉ có thể mỉm cười nghiến răng nghiến lợi nhìn nhân viên phục vụ kia rót rượu.
Lúc lại nâng li lần nữa, Phó Ngọc Trình bèn vươn tay, cầm lấy li rượu của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng làm khó cô gái nhỏ nữa, li này để tôi uống.”
Hành động này của anh ở phòng bao cảm thấy chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, Tưởng Đồng còn không kịp cảm ơn anh, anh vừa uống xong li rượu, bọn họ đã dán mắt lên người cô, nhắm vào cô đòi phải mời rượu.
Tưởng Đồng khổ mà không cách nào nói ra, căng da đầu kính rượu đám người xa lạ này. Lúc ngồi xuống cô không nhịn được mà quay sang ném cho anh một cái nhìn ai oán.
Phó Ngọc Trình vốn chẳng có ý như thế này, nhưng cũng không có cách nào giúp nữa, bị cô nhìn như vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Tưởng Đồng nhìn khuôn mặt muốn cười mà không cười của anh, trong lòng càng cảm thấy khổ hơn.
Khó khăn lắm bữa cơm mới kết thúc vào giữa khuya, cô cảm thấy váng đầu hoa mắt, lúc đứng lên phải vịn vào bàn. Người phụ trách đứng bên ngoài tán dóc với người khác vài câu, liếc nhìn Tưởng Đồng mấy lần, sau đó đi đến trước mặt Phó Ngọc Trình, nói rằng xe của bọn họ không đủ chỗ, có thể làm phiền ngài Phó đây đưa cô bé này về trường được không.
Phó Ngọc Trình quay đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ lảo đảo do say của cô, lại nhớ đến lý do cô say như vậy, bèn gật đầu đồng ý.
Vì vậy mà Tiểu Triệu ngồi trong xe đợi bên ngoài liền thấy được cảnh Phó Ngọc Trình đỡ một cô gái bước qua, anh ta xuống xe, mở cửa đỡ cô ngồi vào trong xe.
Xe đậu ở một khu vực trống trải trên quốc lộ, trong xe đầy mùi rượu. Tiểu Triệu nhìn qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng hạ cửa kính ô tô phía trước xuống một chút.
Anh ta nhìn Phó Ngọc Trình, thấy cô gái kia đang tựa đầu ngủ trên vai anh, do dự hỏi, “Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?”
Phó Ngọc Trình ngước mắt nhìn Tưởng Đồng, cô gái này uống đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mà chẳng khóc nháo gì, rượu phẩm tốt đấy. Anh nhìn ra cửa sổ, đáp: “Đưa cô ấy về trường học.”
“Cái này…” Tiểu Triệu hơi do dự, “Đã giờ này, kí túc xá của trường học chắc cũng đóng cửa rồi.”
Phó Ngọc Trình ngây người, anh không nghĩ đến chuyện này, bèn nâng tay lay lay người tựa trên vai mình, lay tỉnh cô rồi nhẹ giọng hỏi, “Kí túc xá trường em mấy giờ đóng cửa?”
Tưởng Đồng trợn mắt, “Mười giờ rưỡi.”
Đầu óc xem ra vẫn còn tỉnh táo, Phó Ngọc Trình nâng tay xem giờ, sắp mười hai giờ rồi, nhất thời cảm thấy hơi khó xử.
Tiểu Triệu dựng thẳng tai, mở miệng nói, “Hay để em đưa cô bé đến khách sạn ngủ một đêm vậy.”
Thấy Phó Ngọc Trình gật đầu, anh ta liền lái xe đi đến khách sạn cách trường cô không xa.
Tiểu Triệu xuống trước đặt phòng, rồi quay lại tìm Phó Ngọc Trình ngồi ở đại sảnh. Phó Ngọc Trình gật đầu với anh ta, nhận thẻ phòng, bảo anh ta lên xe ngồi đợi một lúc, rồi đỡ Tưởng Đồng vào thang máy.
Nhưng Tiểu Trịnh nào ngờ ‘đợi một lúc’ chính là suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Phó Ngọc Trình cùng cô gái đi ra khỏi khách sạn, hai người đều mặc bộ quần áo của ngày hôm qua. Khuôn mặt đẹp tươi do lớp trang điểm của cô gái nhỏ đã được tẩy đi, trông nhu thuận hơn rất nhiều, cô đỏ mặt, nói thế nào cũng không chịu lên xe, nhất quyết một mình tự đi về trường học.
Phó Ngọc Trình cũng không miễn cưỡng, nói Tiểu Trịnh lái xe theo sau, thấy cô đã vào trường mới bảo Tiểu Trịnh quay đầu xe.
Tiểu Trịnh im lặng lái xe, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên kính chiếu hậu, thấy Phó Ngọc Trình đang nhắm mắt tựa lưng trên ghế, sắc mặt như bình thường, chỉ là bộ tây trang trên người có hơi nhăn.