Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 33: Chương 33 (H)




“Em không tin anh sao?” Anh hỏi cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, bắt đầu khóc nấc lên: “Em không tin.”

Hai tay Phó Ngọc Trình nâng mặt cô lên, lau sạch nước mắt, giọng nói dịu dàng: “Em đã uống bao nhiêu vậy hả?”

Ngón cái của anh quét qua bên dưới mắt cô, lau đi nước mắt. Tưởng Đồng nhắm hai mắt lại: “Hiện trong lòng em đang rất khó chịu, em không muốn nói chuyện với anh. “

Lần này anh thật sự có chút dở khóc dở cười, nhưng cô lại nhắm chặt mắt, không chịu mở ra nhìn anh.

“Thật sự không thèm để ý đến anh nữa à?” Anh véo mặt cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, ngửa mặt ra sau để tránh tay anh. Phó Ngọc Trình sợ cô ngã, tay quấn quanh eo cô kéo vào trong lòng mình, rồi tiện thể bế cô đứng dậy.

“Anh phải làm thế nào thì em mới hết khó chịu?” Anh ôm cô, đi đến chỗ công tắc đèn, nâng khuỷu tay lên, tắt đèn trong phòng khách.

Tưởng Đồng không đáp, dựa vào ngực anh, đợi đến khi anh đặt cô lên giường, cô mới mở mắt ra nhìn anh, không nói gì, chỉ là nhìn anh.

Phó Ngọc Trình bật đèn nhỏ ở đầu giường, quay đầu lại đối mặt với cô, đôi mắt cô vẫn ửng đỏ, lông mi ướt đẫm nước mắt, anh bị cô nhìn làm cổ họng khô khốc.

“Em. . .” Anh duỗi tay chạm vào mặt cô, cô tránh đi, vẫn không nói lời nào, chỉ lườm anh.

Phó Ngọc Trình ngồi bên mép giường nhìn cô rồi thở dài, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, trời đã sắp sáng.

“Vẫn còn khó chịu sao?” Anh hỏi cô.

Tưởng Đồng tựa vào đầu giường, khẽ gật đầu.

Anh thở dài, lặp lại: “Anh phải làm thế nào thì em mới đỡ hơn?”

Tưởng Đồng khóc nấc lên, nhìn vào mắt anh: “Nói anh yêu em.”

Tim Phó Ngọc Trình run lên, đôi mắt cô quá sáng trong, lấp lánh thơ ngây rực rỡ, muốn anh nói lời yêu thương.

Anh mỉm cười nhìn Tưởng Đồng, rồi duỗi tay ra nắm lấy mắt cá chân cô: “Vậy em đến gần một chút nữa đi, anh không muốn người khác nghe thấy.” Anh kéo cô qua rồi cúi người ghé sát tai cô, nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai cô lên, giọng nói rất thấp, hệt như tiếng đàn cello.

Anh nói: “Đồng Đồng, anh thích em.”



Nói xong, anh liền ngẩng đầu lên, đối mặt với cô. Tưởng Đồng nhìn anh, có hơi sững sờ: “Anh chưa nói. . .”

Phó Ngọc Trình che miệng cô lại, vén váy cô lên rồi nắm eo cô: “Yêu không phải là để nói.” Tay anh luồn vào bên trong váy cô, kéo quần lót của cô ra, áp sát người Tưởng Đồng, giọng khàn khàn: “Yêu là dùng để làm.”

_____

“Đồ lừa đảo.”

Anh vừa dụ dỗ cô vừa tiến vào trong, sau đó thoải mái thở ra một hơi, Tưởng Đồng đang bị anh đặt bên dưới bỗng lên tiếng mắng anh. Thấy anh nhìn mình, cô liền đẩy lồng ngực anh, muốn anh đi ra: “Em vẫn còn khó chịu. . . Anh chưa hề nói yêu em nên em vẫn cứ thấy không thoải mái.”

Sức lực của cô quá yếu, Phó Ngọc Trình không nhúc nhích chút nào.

Anh đưa tay kéo hai cổ tay cô lên đỉnh đầu, ra vào một cái rồi hỏi: “Không thoải mái thật sao?”

Tưởng Đồng bị anh làm cho rên rỉ một tiếng, thử giãy giụa mấy lần nhưng hai tay vẫn cứ bị anh ấn chặt vào gối trên đỉnh đầu. Cô nhìn anh: “Không thoải mái.”

Nhất định là đang trả thù, Phó Ngọc Trình thầm nghĩ.

Anh chịu thua, áp sát vào Tưởng Đồng, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Anh yêu em, Tưởng Đồng.”

“Hôn em đi.” Cô lại nói.

Phó Ngọc Trình tựa như cười, lại tựa như không, dừng lại: “Em say thật hay là say giả vậy hửm?”

Cô phớt lờ, ngẩng đầu lên hôn anh.

Anh nới lỏng cổ tay cô, hôn ép cô trở lại gối. Dưới thân di chuyển nhẹ nhàng, vừa làm vừa hôn cô, môi lưỡi quấn quýt đan xen, hai người chỉ có thể thở dốc giữa khe hở.

Đợi tới khi cả hai tách ra, Phó Ngọc Trình bèn áp vào trán cô, nắm lấy ngực cô, tiến vào vừa chậm vừa sâu, Tưởng Đồng híp mắt thở dốc.

Không biết là do uống rượu hay là vì lửa dục bốc lên mà cả gương mặt cô đỏ ửng.

“Ưmmm. . .” Cô thở hổn hển, Phó Ngọc Trình cũng thở gấp theo.

Anh ngồi dậy, giữ eo cô tiến vào. Bầu ngực của cô lắc lư theo từng động tác, mái tóc dài vướng vào cổ cô, vẻ mặt say mê vì ái tình, rên rỉ trong miệng theo chuyển động của anh, tiếng kêu làm tim anh đập dồn dập như tiếng trống.

Anh mím môi, giữ hai chân cô, tiến sâu vào liên hồi, mỗi đợt tiến vào đều làm Tưởng Đồng thở gấp, miệng liên tục gọi tên anh: “Phó Ngọc Trình. . . Phó Ngọc Trình. . .”



Anh chậm lại, cúi người xuống hôn môi cô, ôm lấy mặt cô hỏi: “Còn ghét anh không?”

Tưởng Đồng lắc đầu, trong mắt lấp lánh nước mắt.

Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, ép hỏi lần nữa: “Còn ghét anh không?”

“Không ghét nữa.”

Lúc này anh mới buông tay, kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng và tiến vào bên trong cô.

Tóc của cô rơi xuống trước ngực, một tay anh đỡ sau lưng, tay kia vén tóc cô ra sau, rồi cầm lấy ngực cô, cúi đầu xuống hôn lên đó.

Giây phút há miệng ngậm lấy đầu ngực cô, Tưởng Đồng lập tức kêu lên một tiếng. Anh ngậm ngực cô, đầu lưỡi mút lấy đỉnh anh đào, thậm chí còn phát ra âm thanh.

Âm thanh này làm cô đỏ mặt tía tai, bèn đưa tay đẩy đầu anh ra: “Đừng. . .”

Phó Ngọc Trình bị cô đẩy ra, anh véo hai điểm đỏ của cô, cười hỏi: “Đừng cái gì?”

Cô lại không chịu nói, vòng tay qua bờ vai áp sát vào người, nhấp nhô lên xuống theo động tác của anh.

Anh giữ mông cô, lên xuống một hồi, vẫn chưa đủ sảng khoái, lại ấn cô nằm xuống, nâng một chân cô lên vai, rồi lao xuống chuyển động.

Làm một hồi, dường như lại nhớ tới chuyện gì, cơ thể anh dần chậm lại.

“Còn. . . mắng anh là lừa đảo nữa không?” Anh thở hổn hển, rũ mắt hỏi cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, anh lại cúi người xuống đưa tay giữ lấy cằm cô, ngón cái ấn vào môi dưới của cô thúc giục: “Nói đi!”

Cô không lên tiếng mà chỉ lắc đầu, dường như đã mất hồn mất vía.

Phó Ngọc Trình chặc lưỡi, vẻ mơ màng trên mặt cô tựa như vũ khí thúc giục anh bắn ra. Anh không tiếp tục dây dưa nữa, thẳng người dậy mạnh mẽ vận động.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, thở hổn hển, bàn tay cũng không còn chừng mực nữa, bóp chặt cặp đùi trắng nõn của cô đến mức để lại dấu tay.

Trước lúc cao trào, anh thả chân cô xuống, đè trên người cô mà hôn.

Tất cả tiếng thở dốc đều rơi vào miệng cô.