Lúc Phó Ngọc Trình nhận được tin nhắn của Tưởng Đồng thì anh đang ở nhà chơi game với Phó Tư Minh.
Phó Tư Minh mang bộ máy chơi game ra, kết nối với tivi trong phòng khách, hai người cầm điều khiển thao tác, chơi từ chiều đến tận tối. Phó Ngọc Trình rất ít khi chơi game, lúc đầu còn chưa biết phải điều khiển thế nào.
Hai người chơi một buổi chiều, Phó Ngọc Trình mới dần lên tay, thỉnh thoảng còn có thể đạp nhân vật của Phó Tư Minh xuống đất mà chém.
Khi nhân vật của Phó Tư Minh bị đạp xuống lần thứ tư, cậu không kìm lòng được, ném điều khiển chất vấn Phó Ngọc Trình: “Có đúng là chú chưa chơi bao giờ không?”
Phó Ngọc Trình nhìn dòng chữ WIN trên màn hình, để điều khiển lên bàn, uống một hớp nước, “Tại sao phải nói dối, chú chưa chơi bao giờ thật.”
“Chưa chơi bao giờ còn mạnh như vậy?” Lúc đầu Phó Tư Minh còn đánh được Phó Ngọc Trình chút ít, sau thì càng đánh càng thua.
“Chú chỉ không biết rõ quy tắc trò chơi và nguyên lý thao tác bộ điều khiển thôi, chứ chơi trò này không khó.” Phó Ngọc Trình ngồi trở lại sô pha, cầm di động lên, “Cháu thao tác chẳng ra gì cả.”
Phó Tư Minh cười “ha” một tiếng, hỏi, “Cháu thao tác chẳng ra gì à? Chú đừng quá tự tin, chơi tiếp đi.”
“!”
Phó Ngọc Trình trượt mở màn hình di động, nhìn thấy tin nhắn Tưởng Đồng gửi từ chiều, thời gian hiển thị là hơn hai tiếng trước, nội dung chỉ có một câu, “Phó tiên sinh, em về rồi.”
Phó Ngọc Trình nhìn di động, không nhận ra là khóe miệng mình đã nhếch lên. Phó Tư Minh cầm điều khiển ném sang cho anh, “Chơi lại một ván nữa đi!”
Điều khiển rơi lên sô pha bên cạnh, thấy Phó Ngọc Trình không để ý tới mình, Phó Tư Minh quay đầu nhìn về phía nhà bếp trống vắng.
Dì Vương còn chưa quay lại. Bà đã già, trước tết Phó Tư Minh có bảo bà cứ ở nhà, sau mười lăm hãy quay lại.
“Chú, chơi thêm ván nữa!”
Phó Ngọc Trình liếc nhìn thời gian, “Không, cháu tự luyện thao tác trước đi.”
Đúng là chê thao tác của mình đây mà. Phó Tư Minh dở khóc dở cười. Vốn cậu cũng không ham chơi lắm, nhưng cả buổi chiều đằng đẵng, hai người chỉ ngồi xem tivi thì quá chán, cậu bèn rủ Phó Ngọc Trình cùng đánh game. Lúc còn ở trường, Phó Tư Minh đã cùng Tống Kỳ đánh vài lần, các thao tác cơ bản đều biết cả, chẳng qua không có lòng luyện thôi. Cho nên mới vài ba lần đã bị Phó Ngọc Trình đạp xuống.
Nhưng cậu lại không thể nói mình cũng mới chơi game này không lâu, như vậy chả khác nào cãi cùn.
Phó Tư Minh thả điều khiển xuống, ngồi xuống sô pha phía sau, “Thôi được rồi.”
Phó Ngọc Trình đứng dậy, vào nhà bếp nhìn một lượt, trong tủ lạnh chỉ có chút ít rau dưa hoa quả.
Anh ra khỏi nhà bếp, lại nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã hơn bảy giờ.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Anh hỏi Phó Tư Minh.
Phó Tư Minh ngồi ở sô pha, tưởng Phó Ngọc Trình định nấu cơm, đầu cũng không quay lại, “Cái gì cũng được.”
“Ừ, thế cháu tự làm ăn đi, chú có chút chuyện phải ra ngoài một lúc.” Nói xong anh vừa cầm áo khoác khoác vào, vừa đi tìm chìa khóa xe.
Phó Tư Minh đứng dậy, “Chú đi đâu thế ạ?”
“Đi đâu cũng không cho cháu theo đâu.” Anh cười, liếc nhìn Phó Tư Minh, “Tự làm cơm đi nhé?”
Phó Tư Minh nhìn anh, “Không có Tiểu Triệu, chú định tự lái xe à?”
“Có phải chú không biết lái đâu.” Phó Ngọc Trình cầm chìa khóa xe, mặc nốt áo khoác.
“Cháu chưa từng thấy có việc gì mà chú phải tự lái xe cả, việc này rất quan trọng sao?” Cậu nhìn Phó Ngọc Trình.
Phó Ngọc Trình cười cười, nhưng không đáp gì. Sau khi mặc xong áo khoác thì bỗng nhớ tới gì đó, quay lại hỏi Phó Tư Minh, “Cháu có xe mấy năm rồi?”
Phó Tư Minh bị hỏi bất thình lình, suy nghĩ một hồi rồi đáp, “Từ lúc vào trung học, cũng được mấy năm rồi.”
“Thế à, hay là sang năm đổi xe cho cháu nhé.”
Phó Tư Minh cười, “Chú đổi xe cho cháu, Phó Tư Viễn thế nào cũng tỵ đấy.”
Phó Ngọc Trình dừng một chút, “Nếu nó muốn, vậy cũng mua cho nó một chiếc.”
“Hay là thôi đi, xe này vẫn còn tốt, tiết kiệm tiền cho chú còn cưới vợ.”
Phó Ngọc Trình không ngờ Phó Tư Minh sẽ nói vậy, đứng ở cửa tức đến bật cười, chỉ tay vào Phó Tư Minh một hồi, “Cháu thật là…”
Phó Tư Minh nhìn chú mình tức đến mức nói không ra lời, cười áy náy, “Chú nhớ về sớm nhé.”
Phó Ngọc Trình hừ một tiếng, phớt lờ Phó Tư Minh, đi ra ngoài.
______
Phó Ngọc Trình lái xe đến chỗ Tưởng Đồng, tìm chỗ đậu xe rồi mở cửa xuống xe.
Lúc xuống xe, anh liếc nhìn thời gian, hơn tám giờ.
Phó Ngọc Trình lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa. Không ngờ trong phòng tối như mực, không chút hơi người.
Tim anh lạnh xuống tức khắc, bật đèn phòng khách, thử gọi một câu, “Tưởng Đồng?”
Chẳng lẽ là xem nhầm tin nhắn?
Không ai trả lời, Phó Ngọc Trình đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra kiểm tra. Anh không xem nhầm, đúng là Tưởng Đồng gửi tin nhắn báo đã trở về.
Thế nhưng người đi đâu rồi?
Phó Ngọc Trình đứng lên, vào phòng ngủ của Tưởng Đồng, thấy vali hành lý đặt ở góc tường, trên bàn trang điểm cũng bày đầy đồ.
Trong lúc anh đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.
Tưởng Đồng mở cửa, ngờ vực ‘ơ?’ một tiếng, nhìn phòng khách sáng trưng, tự hỏi, “Mình quên tắt đèn à?”
Lúc này, Phó Ngọc Trình đứng ở trong phòng không kìm được nhịp tim đập nhanh hơn, nhanh đến mức thấy sợ.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn ra cửa, Tưởng Đồng đặt túi siêu thị ở bên tường, đang khom người thay giày.
“Tưởng Đồng.” Phó Ngọc Trình gọi, giọng nói nhẹ nhàng.
Tưởng Đồng ngước mắt, thấy có người, lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã rồi.
Phó Ngọc Trình bật cười, đến gần, giơ tay kéo Tưởng Đồng lên rồi cầm tay cô cười hỏi, “Anh đáng sợ thế cơ à ?”