Khi cô cất lời, luồng khí ấm phả ra, như có vị ngọt ngào, mà vị ngọt đó đã bị anh hút vào hưởng thụ.
Vị ngọt này là độc, khiến anh nhất thời điên đảo.
“Ưm …” Phó Ngọc Trình không kiềm chế được cau mày.
Bàn tay nhỏ bé của cô hệt như một con rắn, vuốt ve dọc từ eo xuống bụng rồi tới giữa hai chân anh, nắm lấy nghịch ngợm, gọi thần trí anh trở về.
Phó Ngọc Trình giữ lấy bàn tay lộn xộn giữa hai chân mình, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm của cô, cất giọng khàn khàn “Em thật là…”
Anh cầm cổ tay cô, đè cô vào tường rồi áp vào trán cô, “Thật táo bạo.”
Trong cơn đê mê, Tưởng Đồng nhìn chằm chằm vào môi anh, không hề nghe anh nói gì, mà nghiêng đầu hôn anh.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, mềm mại ấm áp. Anh không ngờ cô lại hôn mình thế này, tuy không có ý định né tránh, nhưng môi dưới bị cô va hơi đau. Anh chưa kịp đáp lại, Tưởng Đồng đã đưa đầu lưỡi ra liếm cánh môi anh.
Đến khi Phó Ngọc Trình mở miệng, lưỡi cô lập tức luồn vào khoang miệng anh, quấn quýt triền miên.
Tưởng Đồng giãy khỏi bàn tay đang nắm tay mình, ôm hông hôn anh.
Nước trên vòi sen xối lên lưng anh và tay cô.
Phó Ngọc Trình được cô hôn, một nụ hôn cực kì chủ động, người cô mềm mại như không xương bám vào anh.
“Trước tiên sấy tóc và ra ngoài đã nhé.” Anh nhẹ nhàng đẩy Tưởng Đồng ra, đưa tay đóng vòi hoa sen, rồi quay lại lấy khăn tắm.
Tưởng Đồng đứng thẳng, được anh dùng khăn tắm quấn lấy.
Chỉ có một cái máy sấy tóc, cô cầm máy, đột ngột nói, “Để em sấy tóc cho anh.”
Phó Ngọc Trình mỉm cười, lấy máy sấy từ tay cô, “Anh không cần sấy, lát còn tắm lại lần nữa. Nhưng tóc em dài quá, nếu không sấy khô thì bị cảm lạnh mất.”
Anh bật máy sấy, đứng sau lưng, cầm từng lọn tóc lên sấy cho cô. Âm thanh của máy sấy vang bên tai, Tưởng Đồng nhìn vào gương, hai người một trước một sau, anh cao hơn cô một cái đầu, đang nghiêm túc sấy tóc cho cô. Lúc này, trong gương, họ thật giống một đôi tình nhân thật sự.
Nếu giữa họ không phải là mối quan hệ này thì tốt biết bao, nếu cô có thể thật sự làm bạn gái của anh thì tốt biết bao, như vậy cô sẽ không phải kìm nén tình yêu dành cho anh nữa.
Tưởng Đồng không kìm lòng được mà nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến đây, trái tim cô lại như bị đè nén, đau đớn âm ỉ.
Phó Ngọc Trình không hề biết cô đau lòng, lúc lơ đãng nhìn vào gương, bốn mắt giao nhau, đôi mắt của cô hình như đang chực khóc.
Anh tắt máy sấy tóc, “Anh làm em đau à?”
Tưởng Đồng lắc đầu, anh lại bật máy sấy tóc, vuốt tóc cô nhẹ nhàng hơn.
Tóc cô đã dài hơn rất nhiều, kể từ khi gặp Phó Ngọc Trình, cô chưa bao giờ cắt. Cô nhớ loáng thoáng, có một lần sau khi hai người làm xong, anh có vẻ đã rất mệt mỏi rồi, nằm ngửa trên giường nghịch tóc cô. Anh quấn lọn tóc mềm mại quanh đầu ngón tay, đưa lên ngửi, sau đó thở dài.
Tiếng thở dài đó thật sự quá em tai, đến giờ Tưởng Đồng vẫn nhớ rất rõ.
“Được rồi.” Anh tắt máy sấy, thả tóc cô xuống rồi vỗ nhẹ vào vai cô.
Tưởng Đồng vâng một tiếng rồi quay người lại ôm anh, vùi vào cổ anh hôn nhẹ, chiếc lưỡi mềm mại liếm mút làn da khiến Phó Ngọc Trình rùng mình.
Cô cắn nhẹ vào da anh, răng nhẹ nhàng day day.
“Làm em đi, Phó tiên sinh.” Cô nói nhẹ nhàng.
“Em thật sự rất muốn anh.”
Giọng cô rất nhẹ, nhưng Phó Ngọc Trình lại nghe rất rõ ràng.
Anh không nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
–
____
Trong bóng tối, hai người đều không lên tiếng, chỉ thở hổn hển.
Tưởng Đồng quấn anh thật chặt, hai tay ôm lấy anh thở dốc, hơi thở đều phả cả vào cổ anh.
Phó Ngọc Trình sợ đè đau cô, định kéo tay cô ra, nhưng không ngờ cô càng quấn chặt hơn, hai chân cũng quặp quanh eo anh. Cô bị làm đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn muốn kêu.
“Phó… Phó Ngọc Trình…”
Anh đè xuống cô, phía dưới bị cô siết thoải mái đến mức muốn rên lên. Anh lùi lại, đưa tay nắm lấy cằm cô và chờ cô bình phục.
“Gọi anh cái gì.” Anh bóp mặt cô, nét mặt không vui.
Tưởng Đồng nheo mắt thở hổn hển, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, chiếc lưỡi mềm mại khẽ run run.
Phó Ngọc Trình không đợi cô bình phục, đã chép miệng ngồi dậy, xoay người cô lại rồi tiến vào từ phía sau.
Anh ra vào vội vã, có mấy lần Tưởng Đồng quỳ không nổi nữa, bị trượt khỏi tay anh. Anh kéo cô trở về, giữ chặt eo cô rồi tiến vào lần nữa.
“Gọi tên anh có thể khiến em cao trào sao?”
Lúc sắp đến thời khắc quan trọng, Phó Ngọc Trình nghiến răng, làm cô thật mạnh.
Tưởng Đồng không lên tiếng, cô không nói nên lời.
Một lúc sau, anh bất ngờ cúi xuống nắm lấy hai cổ tay cô, kéo về phía sau, va chạm nhanh hơn.
Anh giữ cánh tay cô, mà không kéo cô dậy, vẫn để cô nằm trên giường, giữ cổ tay mượn lực làm. Động tác mỗi lúc một nhanh và sâu hơn, Tưởng Đồng bỗng hoảng loạn, dùng dằng muốn tránh thoát.
Nhưng Phó Ngọc Trình làm sao chịu buông tay, anh hưởng thụ khoái cảm do sự vặn vẹo của cô mang tới, làm cô càng dữ dội. Một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong anh, khiến anh mở miệng, “Không phải muốn tôi làm em sao, em trốn cái gì?”
Tưởng Đồng không thể chịu nổi sự va chạm của anh, rên rỉ cầu xin anh buông tha.
Phó Ngọc Trình không quan tâm, buông cổ tay cô ra, nắm eo cô mà làm.
Đến lúc anh bắn, Tưởng Đồng đã mềm nhũn, anh vừa buông tay, cô liền ngã ngay xuống giường.
Phó Ngọc Trình cởi bao cao su ra ném đi, suy nghĩ một lúc, anh lại nằm nghiêng bên cạnh cô, một tay chống cằm, một tay cầm một lọn tóc của cô lên thưởng thức.
Nghịch một lúc, Phó Ngọc Trình ngồi dậy kéo cô, bế cô vào lòng.
Anh nhìn Tưởng Đồng, áp đến bên tai cô thì thầm, “Làm không nổi thì sau này ít nói những từ đó lại đi nhé.”