Tưởng Đồng lại không biết chuyện lòng tham mình không nhỏ, gần đây cô khá bận rộn.
Sau khi kết thúc thi học kì, có tổ kịch đến trường tuyển người. Giáo viên hướng dẫn cùng người bên tổ kịch có chút quen biết nên có giới thiệu vài người, Tưởng Đồng là một trong những người đó.
Vì thế, cô lùi ngày về nhà lại, gọi điện thoại báo cho mẹ rằng mình phải đợi phỏng vấn xong mới có thể về, chắc tầm tuần sau.
Tưởng Đồng vốn định sau khi tốt nghiệp thì sẽ tham gia mấy đoàn kịch, sân khấu kịch linh tinh, có nhiều hướng đi, tóm lại là khá tốt.
Phó Ngọc Trình không biết vì sao dạo gần đây cô lại đi sớm về khuya như vậy, rõ ràng cô đã thi học kì xong nhưng vẫn cứ bận bịu, khá là kì lạ.
Một lần đến chỗ cô, vừa đến dưới lầu đã gặp cô vừa bước từ taxi xuống, anh mở miệng hỏi cô, “Gần đây em bận gì thế?”
Buổi chiều Tưởng Đồng nhận được tin nhắn của anh, tuy đã chạy về nhưng vẫn trễ một lúc. Cô chào hỏi Tiểu Triệu, rồi đi đến bên cạnh Phó Ngọc Trình, tay còn cầm một túi đựng giày.
Cô cười với anh, nói mình đang tham gia phỏng vấn vào tổ kịch.
“Tổ kịch nào vậy, phỏng vấn gì mà muộn vậy.” Anh ôm eo cô, cùng nhau đi vào cửa khu chung cư.
Tưởng Đồng nói tên tổ kịch, không ngờ Phó Ngọc Trình lại cau mày. Cô không rõ nguyên nhân, nên cũng không nói tiếp.
Hai người đi lên cầu thang, một người đi trước một người đi sau. Tưởng Đồng đi lên trước, anh ở phía sau. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, thắt lưng của áo thắt thành hình con bướm ngay ngắn sau lưng ôm lấy eo cô, phía dưới chiếc áo khoác là đôi chân nhỏ mang tất đen đang di chuyển, dưới chân đi giày cao gót, mỗi một bước chân, giống như nhịp tim của anh, lộc cộc liên hồi.
Anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy sợi thắt lưng trên eo cô. Tưởng Đồng bị bất ngờ nên nghiêng người ra sau, được anh tiếp được. Anh nheo mắt nhìn cô, “Cúi đầu nhìn đường nào.”
“???”
Phó Ngọc Trình đỡ cô, bước lên hai bước sánh vai cùng cô, tay phải nắm lấy eo cô.
Lúc Tưởng Đồng lấy chìa khóa ra mở cửa, anh đứng sau lưng, đột nhiên hỏi cô, “Biết diễn viên chính của tổ kịch đó là ai chưa?”
Tưởng Đồng mở cửa, đi đến chỗ kệ giày lấy cho anh đôi dép lê, gật đầu, “Nữ chính là đàn chị lớn hơn em mấy khóa trong trường, nam chính thì hình như chưa quyết định xong.”
“Em diễn vai gì?”
Tưởng Đồng đang đóng cửa thì tay hơi khựng lại, đóng cửa xong quay sang nhìn anh. Thấy anh có vẻ để tâm thật sự, nên có chút ngượng. Cô tháo nút thắt lưng ra, “Cũng chưa biết nữa, chắc chỉ là vai nhỏ thôi.”
Phó Ngọc Trình ‘ừm’ một tiếng, không nói tiếp.
Tưởng Đồng không biết anh có ý gì, bước lên giúp anh cởi áo khoác, treo lên giá treo quần áo rồi hỏi anh, “Anh muốn uống nước không?”
Anh lắc đầu, “Anh đi tắm cái đã.”
Tưởng Đồng vâng một tiếng, xoay người định đi lấy giúp anh cái áo ngủ, nhưng bị anh kéo lại.
“Tắm cùng đi.”
_________
Tưởng Đồng vào phòng ngủ thay xong váy ngủ, lấy luôn áo ngủ của anh ra, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm này có hơi lớn, có cả bồn tắm lớn lẫn vòi sen. Mặc dù phòng không phải là do cô thuê, nhưng cô đã từng nghe chủ cho thuê nhà nói, căn phòng này vốn trang trí cho vợ chồng đứa con trai bà làm phòng tân hôn, nhưng không ngờ cả hai đứa đều bị điều đi nước ngoài, nên mới cho thuê.
Cô để áo ngủ của anh ngay trước cửa, xong lại cởi váy ngủ của mình rồi đặt lên, khỏa thân đi đến bên cạnh anh.
Anh đứng dưới vòi sen, đang ngửa đầu gội đi đống bọt xà phòng. Bọt trắng theo cổ anh chảy xuống vùng ngực, rồi theo cơ bụng chạy xuống giữa hai chân.
Anh gội đầu xong, vuốt mặt nhìn Tưởng Đồng.
Cô xõa tóc ra, đuôi tóc vừa chạm đến đầu ngực. Anh đưa tay kéo tay cô, ôm cô vào trong lòng, nắm eo cô.
Tưởng Đồng bị anh ôm vào lòng, mà lồng ngực anh cũng nóng như tay anh vậy.
Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể cả hai, anh ôm cô đến bên dưới vòi sen, nâng mặt cô lên, vuốt phần tóc ở hai bên ra sau lưng, bắt lấy ngực cô.
“Sau này muốn làm diễn viên à?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô tựa vào người anh, dòng nước từ trên đầu chảy xuống khiến cô không mở mắt ra được, cô vịn tay anh, nhẹ giọng, “Cứ coi là vậy đi.”
“Cái gì mà ‘cứ coi là vậy’.” Anh nâng tay giữ cằm cô, nâng mặt cô lên nhìn.
Dòng nước ấm áp xối lên mặt làm cô không thể mở mắt ra, lông mi rung rung. Cô mở miệng, dòng nước lập tức chảy vào trong miệng. Cô định lui ra, lại bị anh khóa vào lồng ngực.
Phó Ngọc Trình dán lấy cô, nắm lấy eo cô đỡ cô lui tới bức tường đằng sau. Dòng nước chảy ra từ vòi sen đang xối lên ót anh.
Tưởng Đồng mở mắt ra, trên mặt còn đọng nước, chảy dọc theo má cô, rơi xuống bàn tay anh đang nắm lấy cằm cô.
Hai người đối diện nhau, lúc Tưởng Đồng định mở miệng trả lời, anh đột nhiên cúi đầu hôn cô. Lưỡi của anh chen vào cánh môi đang hé mở của cô, ngậm lấy lưỡi cô quấn quýt.
Anh đè lên người cô, chỗ dưới thân dựng lên, cọ vào cô. Tưởng Đồng đột nhiên nhớ ra trong phòng tắm không có áo mưa.
“Nếu như em muốn làm diễn viên…” Anh áp nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói.
“Anh có thể giúp em.”
Tưởng Đồng giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Anh thấy cô ngây người ra, liền nhéo nhéo eo cô, “Sao lại ngây ra rồi.”
Tưởng Đồng nhìn anh, “Tại sao anh lại giúp em?”
Phó Ngọc Trình không ngờ cô lại hỏi câu này, có chút buồn cười, ngón tay cái vuốt nhẹ cánh môi dưới của cô, “Sao lại nhiều cái ‘tại sao’ như vậy, anh thích, không được sao.”
Nói không động lòng thì chắc chắn là giả, Tưởng Động thậm chí còn nghe ra tiếng nhịp tim mình đập thình thịch.
Mái tóc ẩm ướt được anh vuốt ra đằng sau, lộ ra cả khuôn mặt. Mặt anh đầy ý cười, khóe miệng hơi nâng lên, trong mắt chỉ có cô.
Cô rung động, chậm rãi mở miệng ngậm lấy ngón cái của anh, nhìn thấy trong mắt anh là hình ảnh mình đang liếm đầu ngón tay anh. Thấy đôi mắt anh đang dâng lên sự ham muốn, cô dán người mình lên anh, ngực cọ lên lồng ngực anh.
Nhịp thở của anh trở nên gấp gáp, cô nhả ngón tay anh ra, đưa tay nắm lấy chỗ đang cứng rắn của anh.
“Phó tiên sinh, em muốn anh.”