Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 12




“Phó tiên sinh, em muốn xin lỗi anh vì lúc trước đã nói những lời quá giới hạn. Em không nên làm trái với giao ước của chúng ta mà mạo phạm anh, em đã tự kiểm điểm, sẽ không lại nói những lời vượt quá giới hạn nữa, sẽ tuân thủ theo đúng giao ước của chúng ta.”

“Nếu anh tha thứ cho em, thì lại cho em một tin nhắn nhé. ps: Anh để quên kính ở đây, có thời gian nhớ đến lấy.”

“Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu đây ạ?” Tiểu Triệu nhìn vào gương chiếu hậu hỏi.

Anh vừa lên xe đã không nói lời nào, ngồi ở phía sau rũ mắt nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Xe chạy ra khỏi bãi đỗ, ra quốc lộ, Tiểu Triệu mới lên tiếng hỏi.

Phó Ngọc Trình quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ráng chiều lấp ló, không hiểu sao anh bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn Tưởng Đồng gửi đến một tuần trước.

Ngày hôm đó anh đang ở văn phòng xem văn kiện, lúc tin nhắn đến không có chuông báo, chỉ rung hai tiếng rất nhỏ.

Anh không để ý, xem xong văn kiện mới cầm lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn. Là Tưởng Đồng gửi tin nhắn đến, cô xin lỗi chuyện mạo phạm lần trước. Nội dung tin nhắn bình thường, anh xem xong cũng không có biểu cảm gì, đặt di động xuống, tiếp tục công việc.

Phó Ngọc Trình nhẹ nhàng nắm tay lại, giọng điệu thản nhiên nói: “Về nhà đi.”

Tiểu Triệu đáp một tiếng, nắm tay lái đảo lại.

____

Khi buổi tiệc kết thúc đã là hơn 9 giờ tối. Tưởng Đồng khoác chiếc áo lông dài màu sữa lên người, đứng ở hậu đài chờ để chào tạm biệt Tống Giai Giai. Tống Giai Giai ở trong trường, nên cô ấy phải đi về cùng mọi người trong trường.

Tống Giai Giai mặc áo khoác chạy đến ôm lấy cô, dán vào sát mặt chúc cô năm mới vui vẻ, còn nói đêm nay bọn họ dự định sẽ ra ngoài đón giao thừa, hỏi cô có muốn đi cùng hay không. Tưởng Đồng thấy dáng vẻ hưng phấn của cô ấy, bèn bảo cô ấy gửi địa chỉ cho cô, cô về thay váy trước, nếu vẫn muốn đi sẽ gọi xe qua đó.

Sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Tưởng Đồng đeo khăn quàng cổ ra khỏi hội trường. Buổi tiệc vừa kết thúc, bên ngoài hội trường rất nhiều người đi lại, đều đi thành từng nhóm khắp trong vườn trường, vô cùng náo nhiệt.

Cô chậm rãi đi ra cổng trường gọi taxi về nhà.



Về đến nhà đã gần mười giờ, Tưởng Đồng mở cửa mới phát hiện lúc trước ra ngoài đã quên tắt đèn phòng khách. Cô ném túi giày trên tay xuống đất, đứng ở trước cửa cởi giày, vừa giẫm chân trần trên sàn nhà vừa cởi áo xuống.

Sàn nhà rất ấm, cô giẫm trên sàn một lúc mới lấy điện thoại ra rồi treo áo lông lên.

Đi được vài bước, Tưởng Đồng cảm thấy có hơi lạ, bèn nhìn lỹ lại, không ngờ có một người đang đứng ngoài ban công.



Phó Ngọc Trình đứng ở ban công hút thuốc. Anh đã nhìn theo cô ngay từ khi cô vừa vào cửa. Lúc đến đã tự cất giày vào trong tủ để giày, cho nên cô không phát hiện anh đến, còn đứng ở cửa cởi đồ.

Anh không ngờ bên trong cô lại mặc ít như vậy. Phần lưng phía sau để trần lộ ra xương bướm theo từng cử động của cô. Trên cổ cô vẫn còn một chiếc khăn quấn quanh, bông tai dài rủ xuống, khoảnh khắc cô xoay người nhìn thấy anh, đôi mắt xinh đẹp mở to, lông mi dường như cũng run run do giật mình.

“Phó tiên sinh”. Cô nói, gọi có chút run.

Phó Ngọc Trình không biết giọng của cô vì sao lại run rẩy như thế.

Anh hé miệng nhả ra một làn khói, đứng cách cô một tấm cửa kính. Anh nói với Tiểu Triệu là về nhà, anh ta liền lái xe đưa anh về nhà, thế nhưng vừa mở cửa xe ra, anh lại đổi ý.

Anh bỗng nhớ tới cái mắt kính mình còn để ở nơi này.

Phó Ngọc Trình dụi điếu thuốc xuống chỗ trống trong chậu hoa, mở cửa ban công đi vào phòng khách.

“Kính của tôi….” Anh mở miệng, còn chưa nói xong thì Tưởng Đồng đã lập tức nhích người, đi vào phòng ngủ lấy kính cho anh.

“Để em đi lấy cho anh.” Cô bước đi vội vàng, quần đỏ và khăn quàng cổ cùng màu bay phất phơ theo từng động tác của cô.

Phó Ngọc Trình nhìn thấy cô vào phòng ngủ, rồi nhanh chóng trở lại, cầm theo kính đi về phía anh. Cô đứng trước mặt anh, vừa nhìn vừa vươn tay ra, “Kính của anh.”

Anh cúi đầu nhìn, tay cô vừa nhỏ vừa mềm, anh đưa tay lấy kính, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô.



Cảm giác lạnh lạnh qua đi, tim Tưởng Đồng khẽ run động. Cô ngước mắt nhìn anh, anh còn chưa cởi áo khoác ngoài, trên người mang theo hơi lạnh, phối với vẻ mặt của anh, thật giống như bị đóng băng, không có chút biểu cảm.

“Anh đến đây từ bao giờ vậy?” Cô hé miệng hỏi, “Em đi rót cho anh một chén nước ấm nhé.”

Cô đi chân trần, bước trên sàn nhà, hệt như mèo đi, không hề phát ra tiếng động.

Tưởng Đồng rót nước xong, anh vẫn còn đứng yên tại chỗ, cô nghi hoặc, “Phó tiên sinh, sao anh không ngồi xuống?” Anh cũng không để ý, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đêm nay cô rất đẹp, những lúc bọn họ gặp nhau, cô rất ít khi trang điểm. Trang điểm xinh đẹp như đêm nay lại càng hiếm, hai bên đuôi mắt vẽ dài thêm, đôi môi đỏ quyến rũ, đều khiến cho tim anh đập ngày càng nhanh.

Anh cau mày, nhìn cô tiến sát tới mình, kéo lấy tay anh muốn dẫn anh đến sô pha ngồi xuống . Bàn tay cô rất ấm, trượt xuống theo cánh tay rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay anh.

Tim anh nảy lên một cái, lật tay cầm lấy cổ tay cô, kéo cô lại dán lên người anh.

Tưởng Đồng hoảng sợ, tay cầm ly nước run lên khiến cho vài giọt nước bắn xuống sàn. Cô còn chưa kịp lên tiếng, tay kia của Phó Ngọc Trình đã ôm lấy thắt lưng cô, bàn tay không ngừng vuốt ve tỉ mỉ.

Cô ngước mắt nhìn lên lần nữa, chỉ thấy trong mắt anh đã nhuốm đầy sắc dục.

Anh kề sát vào trán cô, rũ mắt nhìn cặp môi đỏ mọng.

“Đêm nay tôi ở lại đây.” Anh nói.

Tưởng Đồng sửng sốt, “Để em đi trải giường cho anh.”

Anh kéo cô lại, cất giọng nhẹ nhàng, tựa như dụ dỗ hỏi cô, “Đừng vội. Tôi có một vấn đề muốn hỏi em.”

“Anh hỏi đi.”

“Em có thể khẩu giao cho tôi không?”