Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 72: Trên thế giới này không có trắng đen rõ ràng




Vụ án thứ hai phát sinh trong nhà một phú hào*, người giúp việc chuẩn bị xong thức ăn, phú hào đang cùng tình nhân ăn cơm. Người phú hào này ngày xưa rất nghèo, cùng vợ từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, thế nhưng sau khi có tiền thì bắt đầu quên đi tình nghĩa, vứt bỏ người vợ cùng mình vượt qua đắng cay, tìm kiếm những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp làm tình nhân. [* đại gia]

Lúc phú hào chết, trước mặt là một chén canh, là gã đặc biệt đặt nhà hàng đưa tới nhà. Mỗi buổi trưa gã đều uống một chén canh như vậy, chén canh tỏa ra mùi thịt đậm đà thơm ngon, nước canh có màu trắng sữa, bên trong có thịt hầm nhừ, rắc thêm chút hành lá cắt nhuyễn, đặc biệt mê người.

Tình nhân của phú hào mỗi lần ngửi thấy mùi thơm này đều nhịn không được nuốt nước miếng, thực sự không có cách nào, mùi vị thực sự quá thơm, con sâu thèm ăn ở trong bụng cũng bắt đầu rục rịch. Tình nhân cũng từng hỏi xin một chén, thế nhưng bị phú hào cự tuyệt, thần thần bí bí nói một chén canh này giá mấy chục ngàn, hơn nữa không phải lần nào cũng được ăn nguyên liệu tươi mới.

Nghe phú hào nói vậy, tình nhân lại càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là thứ gì a, chỉ một chén nhỏ như vậy mà tới mấy chục ngàn. Phú hào cười ha hả bảo là thịt anh nhi, là tuyệt phẩm bồi bổ, có thể kéo dài tuổi thọ!

Tình nhân cười hùa theo nhưng chỉ nghĩ là phú hào đang gạt mình. Mặc dù rất muốn ăn nhưng nếu phú hào không đồng ý thì cô sẽ không vì chút thèm ăn này mà tranh cãi với phú nào. Ở bên cạnh phú hào có không ít tình nhân, cô chỉ là một trong số đó, khó khăn lắm mới có thể theo nam nhân về biệt thự, cô không muốn nhường lại cho người khác.

Thế nhưng hôm nay phú hào như thường lệ uống canh được hâm nóng xong thì đột nhiên kêu la thảm thiết, chén canh bị hất đổ, nước canh chảy ra đất, tình nhân sợ hết hồn, định thần nhìn lại thì phát hiện trong phần thịt được hầm nhừ có một ngón tay. Ngón tay rất nhỏ, không dễ nhận ra, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được.

Trái tim tình nhân đập thình thịch, cảm thấy nhất định là mình hoa mắt nhìn nhầm, phú hào rất thích ăn móng gà móng vịt, hơn nữa mấy món này hầm nhừ lên nhìn rất giống ngón tay người, cô không thể tự dọa chính mình.

Ngay lúc tình nhân mỉm cười định gọi người giúp việc vào quét dọn thì thấy biểu tình phú hào trở nên dữ tợn, cứ như có thứ gì đó đang bò trong thân thể mập mạp của gã, gồ lên thành khối lớn. Sau đó phú hào bắt đầu kêu la thảm thiết, lăn lộn tại chỗ.

Tình nhân sợ ngây người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, phú hào bắt đầu gầy sọm đi theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trên sàn nhà toàn là vệt máu, thậm chí còn lan tới chỗ chân tình nhân.

Tình nhân giống như mèo bị giẫm trúng đuôi hét thảm, người làm nghe thấy động tĩnh chạy vào thì thấy phú hào đã chết vì đau đớn, cái bụng to béo của gã tựa hồ bị đào rỗng xẹp xuống. Tay chân to lớn mềm nhũn, chỉ còn lớp da phủ lên trên phần xương, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.

Lưu Nhất Minh kiểm tra hiện trường một chút, lại kêu người mang thịt trong canh về kiểm nghiệm, tử trạng của phú hào giống hệt vụ án trong rừng, thực sự đã bị thanh niên kia nói trúng.

Lưu Nhất Minh hít sâu vài hơi, nhìn cô tình nhân vẫn chưa lấy lại tinh thần bên kia: "Cô nói lại rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tình nhân sợ tới mặt trắng bệch, chỉ là lớp trang điểm quá tinh xảo quá hoàn mỹ nên không làm người ta nhìn ra sắc mặt của cô có gì dị thường, cô nuốt nước miếng, cả người đều run rẩy, hiển nhiên vẫn còn chưa khôi phục tinh thần: "Tôi... tôi cũng không biết là chuyện gì. Trưa hôm nay chúng tôi theo lệ thường ăn cơm, dì bếp bưng món canh ổng thích nhất lên, kết quả còn chưa kịp ăn thì ổng đột nhiên hất ngã chén canh rồi kêu la thảm thiết, ngay sau đó..." Tình nhân run run, căn bản không dám nhớ lại hình ảnh mình đã thấy: "...sau đó, sau đó giống như có thứ gì đó di chuyển trong thân thể ổng, thịt trong người ổng cứ vậy biến mất, giống như bị người ta ăn mất vậy."

Nói tới đây, tình nhân chịu không nổi nữa, lao ra ngoài ói.

Mà ở bên kia, cấp dưới hỏi chuyện dì bếp cũng nhận được đáp án không sai biệt lắm.

"Lão đại, dì bếp kia nói mỗi ngày cứ tầm mười giờ sáng sẽ có người đưa canh tới. Sau đó vào giờ cơm trưa phú hào sẽ bảo dì hâm nóng canh bưng lên cho mình. Dì bếp nói loại canh này rất đặc biệt, mùi vị đặc biệt thơm, thế nhưng phú hào chưa từng nói cho bà biết là loại thịt gì. Nghe bà ta nói, loại canh này một chén nhỏ như vậy có giá tới mấy chục ngàn."

Cấp dưới Dương Lâm Tây trước đó đã nghe Tống Triết nói về chuyện ăn anh nhi, bây giờ căn cứ theo lời dì bếp, anh nhìn túi canh thịt vật chứng mà cả người đều khó chịu: "Cái đó không phải là..."

Lưu Nhất Minh liếc mắt: "Còn cần nhân viên pháp y nghiệm chứng."

Dương Lâm Tây mắng mấy tiếng: "Còn nghiệm cái bép gì nữa, này không phài rõ ràng quá rồi à? Tên súc sinh này bị vậy đúng là đáng đời."

Lưu Nhất Minh liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Im miệng, cậu muốn để người ta cảm thấy cảnh sát chúng ta tin tưởng mê tín à?"

Dương Lâm Tây không cam lòng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải cậu thanh niên kia nói chuyện anh linh thì anh cũng không biết trên thế giới này có chuyện mất trí như vậy, để người ta biết cũng tốt, để cái đám biến thái kia bớt làm ra mấy chuyện độc ác vô nhân tính như vậy.

Biết mỗi ngày mười giờ sẽ có người đưa canh tới, Lưu Nhất Minh lần theo đầu mối tìm được ông chủ nhà hàng.

Nhà hàng được trang hoàng rất đẹp, là nhà hàng kiểu Trung Hoa, đẳng cấp sang trọng, lúc Lưu Nhất Minh tiến vào còn bị nhân viên phục vụ cản lại, hỏi anh có đặt trước hay không.

Trước đó Lưu Nhất Minh điều tra được nhà hàng này chỉ phục vụ hội viên, không phải hội viên thì cần phải đóng một khoản tiền, còn phải được hội viên tiến cử mới được vào.

Lưu Nhất Minh rút thẻ ngành đong đưa trước mặt nhân viên phục vụ: "Cảnh sát, tôi có chuyện cần tìm ông chủ cậu."

Biểu tình nhân viên phục vụ vẫn bình thường, cười híp mắt: "Được, anh chờ một chút, tôi sẽ thông báo cho ông chủ."

Nhân viên để Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây đứng đó chờ, chính mình thì xoay người đi tìm ông chủ, khoảnh khắc quay người lại, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, lấy điện thoại vô tuyến ra gọi: "Quản lý, có cảnh sát tới nhà hàng, bảo là muốn gặp ông chủ."

Quản lý ừ một tiếng: "Cứ để bọn họ lên, đừng hoảng."

"Vâng!"

Nhân viên phục vụ dẫn nhóm Lưu Nhất Minh lên phòng làm việc, quản lý cười híp mắt tiến tới mời thuốc nhưng bị Lưu Nhất Minh cự tuyệt. Quản lý cũng không ngại, tự nhiên châm thuốc cho mình nói: "Cảnh sát, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Nhà hàng chúng tôi kinh doanh đàng hoàng, các người muốn kiểm kê sổ sách hay kiểm tra phòng cháy chữa cháy?"

Không quản là phòng cháy chữa cháy hay trốn thuế lậu thuế, quản lý không hề nghe thấy phong thanh gì từ cấp truyên truyền xuống, vì thế đúng ra không nên có cảnh sát tìm tới mới đúng.

Lưu Nhất Minh cũng không quanh co dài dòng, lấy hình phú nào ra: "Ông biết người này không?"

Quản lý liếc nhìn một cái, lập tức cười híp mắt: "Biết, biết, là khách quen của nhà hàng chúng tôi. Có chuyện gì vậy?"

Lưu Nhất Minh cất hình: "Ông ta đã chết!"

Quản lý thực sự sửng sốt: "Chết?" Phú hào này đã đặt một tháng canh, sao tự dưng lại chết?

"Nghe người làm nói mỗi sáng nhà hàng sẽ đưa một chén canh tới nhà ông ta, đúng không?"

Quản lý gật đầu, chuyện này chỉ cần tùy tiện điều tra là biết, gã cũng không giấu diếm: "Đúng vậy, loại canh đó là món chiêu bài của nhà hàng chúng tôi, vị khách này đặc biệt yêu thích. Mỗi ngày đều đặt một chén. Cảnh sát, đừng nói anh cho rằng canh của chúng tôi uống chết người nha?"

Lưu Nhất Minh nghiêm túc nói: "Có khả năng này, vì thế chúng tôi cần kiểm tra nhà bếp của nhà hàng các ông."

Quản lý nói tiếp: "Chúng tôi kinh doanh có giấy phép đàng hoàng, vấn đề vệ sinh cũng được kiểm tra kĩ càng, khẳng định không có vấn đề. Cảnh sát, nếu anh không tin thì có thể đi theo tôi."

Dương Lâm Tây có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ông ta định dẫn bọn họ xuống bếp thật? Không sợ bọn họ phát hiện xương cốt anh nhi à?

Thế nhưng Lưu Nhất Minh hiểu rất rõ, làm mấy chuyện buôn bán trái phép như thế này, nhà bếp nhất định có cửa ngầm, quản lý dám dẫn bọn họ tới chứng minh phòng bếp này căn bản không có vấn đề.

Quản lý dẫn bọn họ đi một vòng xuống nhà bếp, căn bếp rất sạch sẽ, cũng rất đúng quy tắc, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tươi mới, chủng loại bình thường.

Lưu Nhất Minh im lặng dò xét một vòng, không phát hiện chỗ nào không đúng.

Quản lý bình tĩnh nhìn hai người, thấy bọn họ xem xong thì cười híp mắt dẫn đường ra ngoài, vừa định nói vệ sinh ở đây rất tốt thì bên ghế lô đột nhiên truyền tới tiếng la hét thảm thiết, còn có tiếng la hét chói tai của cả nam và nữ.

Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây liếc nhìn nhau một cái, có biến, sau đó hai người lập tức chạy tới nơi phát ra âm thanh.

Quản lý bị tình huống bất ngờ phát sinh này làm bối rối, nhìn hướng hai người chạy tới thì vỗ đùi, tiêu rồi, đó là ghế lô bí mật, bên trong có thứ không thể để người ta nhìn thấy.

Ông vội vàng đuổi theo, đồng thời dùng điện thoại vô tuyến yêu cầu nhân viên phục vụ ở bên trong cản hai người lại, thế nhưng lại không thành công... bởi vì nhân viên phục vụ ở trong ghế lô đã sợ tới sắp ngất rồi.

Lúc Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây chạy tới gần, bên trong ghế lô đã lan ra mùi máu tanh nồng nặc, trên mặt đất là một nữ nhân, dáng dấp rất đẹp, thế nhưng dáng vẻ chết lại vô cùng đáng sợ, giống như những trường hợp trước đó, chỉ có mỗi phần đầu là hoàn chỉnh, còn lại toàn bộ cơ thể chỉ còn da và xương.

Đáng sợ nhất là số người chết không ngừng gia tăng.

Lúc Lưu Nhất Minh cùng Dương Lâm Tây xông vào trong thì tận mắt nhìn thấy một người nam chết ngay trước mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy anh linh gây án, cứ như đang ăn thứ gì đó ngon lành, từng ngụm từng ngụm, dễ dàng giải quyết hết người này tới người khác.

Trong ghế lô tổng cộng có năm sáu người, loáng cái đã chết mất ba. Nhìn không thấy anh linh, chỉ có thể nhìn thịt trên người người kia không ngừng giảm bớt, máu tươi không ngừng trào ra.

Lưu Nhất Minh vội vàng hô to: "Mau dừng tay, ta biết trong lòng mi có oán khí, thế nhưng ăn bọn họ cũng vô ích, mi dừng tay lại đi, ta sẽ tìm đại sư tới siêu độ mi, cũng bắt đám người này trừng trị theo pháp luật."

Thế nhưng những lời lẽ này không hề có chút tác dụng nào vào lúc này.

Anh linh lạnh như băng nhìn Lưu Nhất Minh, ngửi thấy mùi chính khí trên người anh, nó nhe răng, không có ý định ăn anh. Lưu Nhất Minh không thấy được, không biết mình vừa thoát một kiếp.

Sau đó quản lý chạy tới thấy tình cảnh này thì sợ tới suýt ngã nhào xuống đất: "Này... này rốt cuộc là chuyện gì?"

Lưu Nhất Minh vừa nóng nảy lại lo lắng, dứt khoát xé rách mặt nói: "Chuyện gì? Trong lòng ông còn không rõ à? Các người đang lén lút làm gì hả? Bây giờ đám nhỏ quay về báo thù rồi đấy!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt quản lý trắng như tờ giấy, hai người nữ còn sống sót khóc sướt mướt, lớn tiếng nói không phải mình muốn ăn, bọn họ bị người ta cưỡng ép.

Mắt thấy hai người nữ còn sống duy nhất cũng sắp gặp nạn, Lưu Nhất Minh thật sự không có cách nào với tình huống linh dị này. Muốn tìm Tống Triết nhưng lại không có phương thức liên lạc.

Lưu Nhất Minh bất đắc dĩ, chỉ đành nhờ gọi về cục xin trợ giúp.