Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 54: Ba ba ba vả mặt ngược tra




Cáo] tác giả hố E đây mà, tại sao lại ghép 2c làm 1 như vậy =___= E k vui nha nha nha nha hu hu hu

********

"Ba" một tiếng vang dội, Trịnh Minh Nghĩa sửng sốt ôm má trái, không dám tin nhìn cô gái nhu nhược trước mắt cư nhiên lại tát mình một cái, còn mẹ mẽ tới mức ong ong màng nhĩ.

"Cô..." Trịnh Minh Nghĩ vừa muốn mở miệng thì lại "ba" một tiếng, lại thêm một cái tát, âm thanh trong trẻo, dấu ấn trên hai gò má cũng vừa vặn cân đối, Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn mà sảng khoải không thôi.

"Trịnh Minh Nghĩa, anh làm tôi cảm thấy thật ghê gởm! Ban đầu theo đuổi tôi nửa năm, sống chết muốn tôi làm bạn gái anh, bây giờ muốn trèo cao thì vứt tôi như vứt rác đúng không? Đúng là tra nam cặn bả điển hình!" Gương mặt nhu nhược xinh đẹp của Liễu Nguyệt Nguyệt lộ ra châm chọc: "Cho dù công ty nhà tôi hiện giờ xuất hiện chút vấn đề nhưng muốn thu mua công ty nhỏ này vẫn dư dả, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ để mặc anh muốn làm gì thì làm, muốn vứt thì vứt hả?"

Lưu Thiến Thiến vốn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người đại chiến, nhất là khi Liễu Nguyệt Nguyệt tát hai bạt tay thì thay đổi cái nhìn về cô không ít, không ngu xuẩn như tưởng tượng a! Thế nhưng nghe câu thu mua của Liễu Nguyệt Nguyệt thì Lưu Thiến Thiến cảm thấy không bình thường, một cô gái nhà bình thường lấy cái gì mà thu mua công ty nhà cô, chẳng lẽ là suy nghĩ hão huyền?

Lưu Thiến Thiến nhíu mày: "Cô là ai?"

Liễu Nguyệt Nguyệt cong cong môi: "Tôi là Liễu Nguyệt Nguyệt, tiểu công chúa tập đoàn Liễu thị."

"Cái gì?" Lưu Thiến Thiến cả kinh biến sắc, cô dĩ nhiên biết Liễu thị, đó chính là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí kinh tế. Liễu Nguyệt Nguyệt cư nhiên là tiểu công chúa tập đoàn Liễu Thị?!

"Trịnh Minh Nghĩa, anh nói rõ ràng cho tôi, bạn gái anh có phải đang nói dối hay không? Cô ta cố tỏ ra huyền bí hay thật sự là con gái tổng tài Liễu thị?" Lưu Thiến Thiến thở hổn hển, cô dựa vào ba mình mà diễu võ dương oai, bất quá vẫn biết thân phận mình nằm ở đâu. Nếu vì Trịnh Minh Nghĩa đá trúng thiết bản, hại công ty nhà cô bị thu mua, cô nhất định sẽ tự trách chết mất, đây là công ty ba cô cực khổ sáng lập, không thể hủy trong tay cô được.

"Ôi mẹ ơi, tình huống gì đây? Tiểu công chúa tập đoàn Liễu thị? Bây giờ xem kịch vui cũng kích thích vậy sao? Xoay chuyển sao lại lợi hại tới vậy a!!!"

"Ui chao ui chao ui chao, tôi tra được rồi, lão tổng tập đoàn Liễu thị thật sự có một cô con gái là Liễu Nguyệt Nguyệt, chính là trên baidu không tìm được hình, cô gái này được bảo hộ rất tốt a!"

"Trời ạ đất ạ, này có nghĩa là Liễu Nguyệt Nguyệt thật sự là con gái lão tổng Liễu thị, mà Trịnh Minh Nghĩa chính là lượm hạt mè mà vứt dưa hấu? Tự dưng muốn ngẩng đầu lên trời cười ba tiếng quá đi."

....

Khó trách nhóm đồng nghiệp này cười trên sự đau khổ của người khác như vậy, muốn trách chỉ có thể trách Trịnh Minh Nghĩa làm người làm việc không phúc hậu, trước đó cậy mình có quan hệ thân mật với Lưu Thiến Thiến mà ra vẻ tôi và mấy người không cùng cấp bậc, ngày thường mặc dù tỏ ra vui vẻ nhưng lời nói cùng hành động thì cứ xem bọn họ là cấp dưới mà vui đùa. Trịnh Minh Nghĩa còn chưa trở thành ông chủ đã như vậy, chờ thành rồi thì bọn họ chẳng phải mỗi ngày đều phải nhìn mặt gã mà kiếm cơm sao?

Trịnh Minh Nghĩa bị hai cái tát của Liễu Nguyệt Nguyệt làm sửng sốt, lại nghe Liễu Nguyệt Nguyệt công khai thân phận thì càng bối rối hơn. Lưu Thiến Thiến thấy vậy liền tiến tới tát một cái: "Tôi nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không?"

Liên tục nhiều lần bị nữ nhân đánh trước mặt công chúng, Trịnh Minh Nghĩa thẹn quá thành giận nhưng lúc thấy biểu tình tức giận của Lưu Thiến Thiến, gã chỉ cố cảnh cáo bản thân phải nhịn, bây giờ gã không thể xé rách mặt với Liễu Nguyệt Nguyệt, cũng không thể tranh cãi với Lưu Thiến Thiến.

Gã bấm bụng nói: "Thiến Thiến, Liễu Nguyệt Nguyệt mặc dù là con gái lão tổng Liễu thị nhưng nguồn vốn công ty ba cô ta đang có vấn đề, còn cần Liễu Nguyệt Nguyệt liên hôn giải quyết. Liễu Nguyệt Nguyệt căn bản cũng không được cưng chìu, ba cô ta bây giờ đang bận tới sứt đầu mẻ trán, nào có dư tinh lực quản chuyện thu mua công ty. Em đừng nghe cô ta nói bừa, bây giờ cô ta cũng chỉ là nỏ hết đà mà thôi."

Lưu Thiến Thiến nghi hoặc nhìn Trịnh Minh Nghĩa: "Anh nói thật à? Sao tôi không hề nghe tin nguồn vốn tập đoàn Liễu thị xảy ra vấn đề?"

Trịnh Minh Nghĩa cười cười: "Em không biết à? Mảnh đất bên thành Bắc mà ba Liễu Nguyệt Nguyệt đầu tư xảy ra vấn đề, vốn lưu động đổ xuống sông xuống biển hết rồi, mảnh đất kia bỏ hoang, hiện giờ cần Liễu Nguyệt Nguyệt liên hôn với Tiêu thị, Liễu thị sớm đã bị hao tổn nặng nề."

Liễu Nguyệt Nguyệt nghe vậy cũng không phản bác, chỉ cười nhạt một tiếng, con ngươi xinh đẹp cũng lóe lên tia giễu cợt.

Lưu Thiến Thiến thấy vậy lại càng nghi hoặc hơn, mảnh đất bên thành Bắc không phải rất tốt sao? Cô còn nghe ba mình cảm khái, nói Liễu thị không hổ là công ty lớn, hạng mục này cư nhiên cũng chiếm được. Sao bây giờ lại biến thành có vấn đề chứ?

Thấy Lưu Thiến Thiến vẫn không tin, Trịnh Minh Nghĩa vội vàng lấy di động ra: "Anh cho em xem này, hôm trước trên bảng tin kinh tế cũng có đăng tin, nói cổ phiếu của tập đoàn Liễu thị rớt giá thê thảm."

Lưu Thiến Thiến lại càng không tin, chuyện cổ phiếu ngày nào cô cũng chú ý, cổ phiếu tập đoàn Liễu thị vẫn bình thường, làm gì có chuyện rớt giá?

"Trịnh Minh Nghĩa, bình thường anh không chú ý giá cổ phiếu à? Đừng có nghe ba cái tin vớ vẩn ấy, cổ phiếu tập đoàn Liễu thị rất ổn định, làm gì có chuyện rớt giá? Ánh mắt anh bị ghèn che mờ rồi à?" Nói xong, Lưu Thiến Thiến trực tiếp mở tin tức cổ phiếu trên di động mình cho Trịnh Minh Nghĩa xem.

Trịnh Minh Nghĩa không thể tin nổi: "Sao có thể? Rõ ràng mỗi ngày đều rớt giá mà! Em nhìn di động anh này, ngày nào cũng rớt!"

Lưu Thiến Thiến thở hổn hển: "Di động anh dính virus giống anh ấy, rớt cái gì mà rớt, tôi thấy chỉ số thông minh của anh đang rớt thì đúng hơn."

Nghe đến đây, Liễu Nguyệt Nguyệt nhịn không được phì cười thành tiếng, vì sao lại không giống? Bởi vì cô đã tìm hacker hack di động Trịnh Minh Nghĩa a, tất cả tin tức liên quan tới Liễu thị đều là tin giả, mục đích là để gã hoàn toàn tin tưởng Liễu thị đã xong đời rồi.

Trịnh Minh Nghĩa nghe thấy tiếng cười của cô thì lập tức ngẩng đầu, thấy đôi mắt hoàn toàn không còn ôn nhu như trước kia mà lạnh như băng, cả người gã phát lạnh, hình như gã đã bị gạt!

Ngay lúc này, Lưu tổng dẫn theo một nam thanh niên đi theo sau trợ lý tiến vào, ông vốn đang tươi cười giới thiệu tình huống công ty cho nam thanh niên. Kết quả vừa tiến vào thì thấy tất cả nhân viên đang xì xào bàn tán, mà bắt mắt nhất chính là ba người đang đứng trong bầu không khí cứng ngắc bên kia.

"Chuyện gì đây? Thiến Thiến, các con làm gì vậy?" Lưu tổng hận không thể rèn sắt thành thép, đã sớm nói hôm nay có vị khách quan trọng, sao con bé lại không hiểu chuyện mà nháo loạn với Trịnh Minh Nghĩa ở ngay đây chứ?

"Ba ba!" Thấy người nam khí độ bất phàm ở bên cạnh Lưu tổng, Lưu Thiến Thiến mới nhớ tới chuyện ông nói tối qua, hôm nay có một vị khách quan trọng tới công ty, cô nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lưu Thiến Thiến trắng xanh, đều tại tên tra nam cặn bã Trịnh Minh Nghĩa này.

Cô vội vàng vuốt tóc, cười nói: "Ba ba, không có gì đâu, là bạn gái Trịnh Minh Nghĩa tới tìm anh ta." Vừa nói, cô vừa tiến tới trước lộ ra nụ cười khéo léo: "Xin chào, tôi là Lưu Thiến Thiến, là con gái Lưu tổng."

Người nam nhíu mày, tùy tiện gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt vì kinh ngạc mà tròn mắt cùng Trịnh Minh Nghĩa bị tát sưng mặt run run đứng bên kia.

Lưu tổng thấy ánh mắt người nam nhìn về phía hai người thì mỉm cười dàn xếp: "Người trẻ tuổi mà, luôn đau đầu vì chuyện tình cảm, làm tôi cũng nhớ lại mình ngày xưa." Biểu tình ông cười nhưng trong lòng đã thầm mắng Trịnh Minh Nghĩa tới máu chó đầy đầu, cái thằng nhóc con Trịnh Minh Nghĩa này đã có bạn gái rồi mà còn dám cù cưa với con gái ông, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà.

Liễu Nguyệt Nguyệt thu hồi ánh mắt kinh ngạc, ôn nhu nói: "Xin lỗi, Lưu tiểu thư nói sai rồi, Trịnh Minh Nghĩa không phải bạn trai tôi, cùng lắm chỉ có thể tính là bạn trai cũ cặn bã thôi. Hiện giờ anh ta không phải bạn trai cô à?"

Sắc mặt Lưu Thiến Thiến cứng đờ, gượng cười: "Sao có thể chứ? Tôi làm sao nhìn trúng loại người này được chứ? Xin lỗi Liễu tiểu thư, tôi không biết hai người đã chia tay."

Liễu Nguyệt Nguyệt cười khẽ, liếc nhìn sắc mặt hỏng bét của Trịnh Minh Nghĩa, tâm tình cực kỳ sảng khoái: "Cũng đúng, ban đầu tôi cũng không cẩn thận nhìn nhầm mới nhìn trúng loại này, Lưu tiểu thư may mắn hơn tôi, vừa liếc mắt đã nhìn thấu bản chất."

Lưu Thiến Thiến cười sâu xa: "Nào có nào có, chẳng qua có vài người quá giỏi diễn trò nên mới làm Liễu tiểu thư nhìn lầm. Liễu tiểu thư yên tâm, công ty chúng tôi tuyệt đối sẽ không lưu giữ những nhân viên có đạo đức thấp hèn như vậy."

"Quy cách quản lý của quý công ty quả thực không tệ."

Hai người nói qua nói lại liền quyết định tương lai của Trịnh Minh Nghĩa, Lưu tổng mặc dù không biết Liễu Nguyệt Nguyệt là ai, thế nhưng thấy con gái mình nói chuyện nịnh ngọt như vậy, cáo già như ông tự nhiên hiểu được thân phận cô gái trẻ này rất lợi hại, cũng cười híp mắt nói: "Nếu đạo đức Trịnh Minh Nghĩa quá kém thì công ty chúng tôi thực sự không thể lưu giữ, hôm nay bảo bên kế toán tính lương rồi để cậu ta thu dọn đồ đạc đi!"

Sắc mặt Trịnh Minh Nghĩa tái xanh, la lớn: "Lưu tổng, không phải như vậy...." Kết quả còn chưa nói hết đã bị nam thanh niên kia ngắt lời, ánh mắt thâm thúy nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt, mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, thấy hôn phu mà em không chào hỏi gì sao?"

"Tê" không biết là người nào hít một hơi khí lạnh, ông trời ạ, khách hàng quan trọng của ông chủ lại là hôn phu của bạn gái cũ Trịnh Minh Nghĩa?! Hôm nay ăn dưa căng bụng luôn a!

Liễu Nguyệt Nguyệt so với người khác lại càng mờ mịt hơn, kinh ngạc hơn, người nam có duyên gặp gỡ ở quán cà phê hôm trước rốt cuộc đang nói gì vậy?

Liễu Nguyệt Nguyệt mơ mơ màng màng bị Tiêu Dật Khải khéo ra khỏi công ty. Lưu Thiến Thiến cùng Lưu tổng tươi cười tiễn hai người, trong lòng run sợ, may mà cô không tranh cãi với Lưu Thiến Thiến, bằng không có chết cũng không biết vì sao mình chết rồi. Nghĩ tới đầu sỏ mọi chuyện, Lưu Thiến Thiến hận tới ngứa răng, đừng hòng cô bỏ qua dễ dàng như vậy.