Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 50: Oan Gia Ngõ Hẹp 2




Cao Hạo Nhiên a một tiếng, Lệ Vạn Tài liếc mắt một cái liền thấy chỗ phó lái là một người nam mặc trang phục đạo sĩ, diện mạo xấu xí, cực kỳ giống nhân vật phản diện trong phim.

Lệ Vạn Tài giả vờ khinh thường: "Từ khi nào mày bắt đầu mê tín như vậy?"

Cao Hạo Nhiên liếc nhìn Trần Tự Phương ngồi trên ghế phó lái, nghĩ tới thảm trạng của Lệ Vạn Tài hiện giờ, gã cười sâu xa: "Có khi thứ mê tín này thực sự có tác dụng, bằng không mày cũng nên tìm một vị đại sư xem thử đi, xem mày xui xẻo quá đi kìa!"

Ánh mắt Lệ Vạn Tài sắc lạnh như băng, liếc nhìn hai người rồi vứt lại một câu "cám ơn mày nhắc nhở" rồi lên xe bỏ đi.

Trên đường đi, Lệ Vạn Tài càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, anh cùng Cao Hạo Nhiên đối địch đã rất nhiều năm, trước kia Cao Hạo Nhiên không mê tín như vậy, cố tình sau khi anh gặp đủ chuyện thì bên cạnh Cao Hạo Nhiên lại có một đạo sĩ.

Nếu là trước kia thì Lệ Vạn Tài khẳng định sẽ khịt mũi xem thường, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tống Triết xử lý đồ bẩn lôi ra sau mộ tổ nhà mình, anh liền tuyệt đối tin tưởng.

Trên thế giới này ai lại tốn nhiều tâm tư như vậy để hại anh, trừ bỏ Cao Hạo Nhiên sẽ không còn ai khác.

Năm đó anh mở công ty, Cao Hạo Nhiên chính là trợ thủ đắc lực của anh, anh rất tín nhiệm gã, coi trọng gã. Nào ngờ kẻ lòng lang dạ sói kia đảo mắt đã lôi kéo khách hàng của anh đi, tự mình mở công ty.

Như vậy cũng thôi đi, con bạch nhãn lang này còn thường xuyên gọi điện quấy rầy, bảo anh chú ý đừng có cướp khách hàng của gã, không thì gã sẽ không để ý tới tình cảm ngày xưa.

Lệ Vạn Tài thực sự bị chọc cười, anh mà thứ người này còn tình cảm xưa cũ gì nữa chứ, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?

Cao Hạo Nhiên đoạt khách hàng của anh thì sao? Không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình, cuối cùng số khách hàng kia không phải vẫn ngoan ngoan trở về với anh sao. Công ty làm ăn cũng ngày càng khấm khá hơn.

Có lẽ Cao Hạo Nhiên thấy anh quá thành công, bản thân lại quá thảm bại nên mới dùng kế hoạch thâm độc như vậy hại cả nhà anh.

Nghĩ đến đứa con trai thông minh đáng yêu, còn có vợ mình đang nằm viện lau nước mắt, trán Lệ Vạn Tài nổi gân xanh, chỉ hận không thể quay đầu xe tông chết hai tên khốn khiếp kia. Thế nhưng không được, anh không thể xúc động, anh không thể vì hai tên cặn bã mà hủy đi nửa đời sau của mình.

Sau khi đến bệnh viện, trước tiên Lệ Vạn Tài đi thăm cha mẹ rồi qua thăm vợ. Vợ anh vẫn như cũ, mí mắt đỏ hồng, hiển nhiên lại vừa khóc một trận. Lệ Vạn Tài đau lòng không thôi, kể lại chuyện mình được Trần Hữu Phúc giúp đỡ tìm được Tống đại sư, còn nói hết thảy mọi thứ đều do Cao Hạo Nhiên giở trò quỷ để vợ phấn chấn lại, đứa nhỏ vẫn sẽ có.

Vợ Lệ Vạn Tài của biết tên lòng lang dạ sói Cao Hạo Nhiên này, vừa nghe hết thảy đều do gã mà ra, cô không còn dáng vẻ ỉu xìu như xác chết vừa nãy nữa, hai mắt đỏ bừng tràn đầy lửa giận, âm thanh cũng khàn khàn đầy oán khí: "Chồng, anh nhất định phải trả thù cho con chúng ta, em muốn tận mắt nhìn thấy nó chết."

Lệ Vạn Tài ôm chặt vợ mình, trịnh trọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ không để yên cho nó."

Anh cảm thấy nhất định là ngày thường mình đã quá nhân từ nên mới để người khác cảm thấy anh dễ bắt nạt, cũng vì thế mà Cao Hạo Nhiên mới hết lần này tới lần khác giẫm lên đầu anh.

Căn dặn vợ ở lại bệnh viện hảo hảo dưỡng bệnh, sớm ngày khôi phục. Lệ Vạn Tài vừa ra ngoài liền tìm người điều tra thân phận tên đạo sĩ ở bên cạnh Cao Hạo Nhiên.

Lệ Vạn Tài biết với thân phận của mình, chống chọi chính diện với đạo sĩ kia khẳng định là không thể, nhất định phải tìm người hỗ trợ. Tâm tư khẽ chuyển, Lệ Vạn Tài liền nghĩ tới Tống Triết.

Hai ngày sau, Lệ Vạn Tài lấy được tư liệu về tên đạo sĩ kia, xem tư liệu mới biết kẻ này gọi là Trần Tự Phương, ở thủ đô cũng có chút danh tiếng, đặc biệt hay giúp những người tai to mặt lớn làm vài chuyện, tác phong không phải quá tốt, huyền học chính thống rất xem thường kẻ này, bởi vì kẻ này chuyên dùng những phương pháp oai môn tà đạo, chỉ cần có tiền thì cái gì gã cũng làm.

Lệ Vạn Tài cười nhạt, quả nhiên vật họp theo loài, người do Cao Hạo Nhiên tìm về cũng chẳng khác gì gã.

Lúc Lệ Vạn Tài gọi điện cho Tống Triết, Tống Triết đang ở trong phòng làm việc của Tiêu Thiên bắt chéo chân uống trà sữa chơi game.

Mà Tiêu Thiên thì nghiêm nghiêm túc túc làm việc, so với Tống Triết thoải mái an nhàn bên kia, Tiêu Thiên thực sự vô cùng hâm mộ.

Quả nhiên là công việc hại anh mà!

Công việc:....QAQ!

"Alo, ai vậy?" Tống Triết nhai trân châu, ánh mắt không chớp nhìn về phía màn hình, tay di chuyển cực nhanh.

"Đại sư, là tôi, Lệ Vạn Tài, có chuyện này cần đại sư hỗ trợ, không biết bây giờ đại sư có rảnh không?"

Lệ Vạn Tài a, nghe thấy cái tên này Tống Triết liền nghĩ tới số tiền lớn mới chuyển vào thẻ ngân hàng của mình, tâm tình tốt nói: "Nói đi, chuyện gì? Tìm được người đứng sau rồi à?"

Lệ Vạn Tài bên kia đầu dây lập tức nịnh nọt: "Đại sư quả nhiên là đại sư, thật sự tính toán như thần. Không sai, tôi đã tìm được kẻ kia. Chẳng qua bên cạnh gã có đạo sĩ, tôi sợ mình chỉ là người bình không đối phó được." Anh muốn triệt Cao Hạo Nhiên, thế nhưng đạo sĩ kia chỉ cần tùy tiện ra tay là có thể xử lý anh, anh căn bản không có cách nào ra tay.

"Cho nên tôi định tìm đại sư hỗ trợ một chút, thù lao dĩ nhiên không thiếu." Mặc dù nguồn vốn công ty gần nhất có chút eo hẹp nhưng cho dù eo hẹp tới cỡ nào anh cũng sẽ không bạc đãi Tống Triết.

Tống Triết dừng tay lại, cầm cốc trà sữa hút một ngụm, thờ ơ nói: "Đạo sĩ kia có lai lịch gì, anh điều tra chưa?"

"Đã điều tra rồi, tên là Trần Tự Phương, danh tiếng không tốt lắm, đặc biệt làm mấy chuyện bàng môn tà đạo."

Tống Triết nói: "Anh chuyển tư liệu qua đi, tôi xem trước một chút."

"Được được được!"

Tiêu Thiên từ sớm đã nghe thấy động tĩnh bên Tống Triết, thấy cậu nói chuyện điện thoại xong liền đi tới ngồi bên cạnh: "Lại có khách hàng à? Xem ra không cần anh giới thiệu thêm rồi."

Tống Triết phơi nắng có chút lười biếng, hơi híp mắt lại: "Chính là Lệ Vạn Tài bị động mộ tổ mà tôi nói với anh trước đó, anh ta đã tìm ra kẻ đứng sau, muốn nhờ tôi hỗ trợ."

Tiêu Thiên quan tâm hỏi: "Có phiền toái gì không?"

Tống Triết hút một ngụm trà sữa mát lạnh, lông mi bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, lúc rũ hàng mi có loại mỹ cảm rung động lòng người, tay Tiêu Thiên khẽ giật giật, có xúc động muốn vuốt.

"Hiện giờ thì vẫn chưa biết, nên mới bảo Lệ Vạn Tài chuyển tư liệu qua xem thử tình huống. Yên tâm đi, tôi không ngốc, nếu đánh không lại tôi sẽ không đáp ứng." Tống Triết cười hì hì nói.

Tiêu Thiên ừ một tiếng, nhịn không được xoa đầu cậu: "Em có chừng mực thì tốt rồi!" Mềm nhũn, thực thoải mái.

Lúc đang nói chuyện thì tư liệu của Lệ Vạn Tài được gửi tới, Tống Triết mở ra xem thử thì vui vẻ, này không phải đạo sĩ bách quỷ phiên bị cậu thu phục lần trước sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Tiêu Thiên thấy mặt Trần Tự Phương thì nhíu mày: "Anh từng gặp gã."

Tống Triết ồ một tiếng: "Thật à?"

"Ừm, mấy năm trước trong một buổi tiệc, khi đó gã đi theo chủ nhân buổi tiệc, cũng ăn mặc đạo bào như vậy. Hoàng đại sư nói kẻ này tâm thuật bất chính, không nên tiếp xúc. Sau đó, chủ nhân buổi tiệc bắt đầu sa sút, Hoàng đại sư nói ông ta đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, Trần Tự Phương cũng không phải người tốt lành gì, hai kẻ đó tụm lại khẳng định không có kết quả tốt."

Tống Triết vui vẻ: "Trước kia tôi cũng từng gặp gã rồi, anh còn nhớ chuyện Lâm Mỹ Á không?" Mỗi lần gặp chuyện huyền môn, Tống Triết luôn kể lại cho Tiêu Thiên nghe, nói cho anh biết thu hoạch cùng kinh nghiệm của mình, hiện giờ Tống Triết cùng Tiêu Thiên có thể nói là không có gì không thể nói.

Tiêu Thiên gật đầu, biểu tình ôn hòa: "Đương nhiên là nhớ, em nói mình gặp một tên ngu."

"Không sai, tên ngu đó chính là gã. Nếu không phải khi đó vội vàng cứu Lâm Mỹ Á thì tôi đã không bỏ qua cho gã rồi. Không ngờ gã lại xuất hiện ngay trước mặt, không thu thập gã thì đúng là quá có lỗi rồi."

"Hoàng đại sư cũng rất khinh thường đám thuật sĩ bất chính này, bất quá vì chúng không đụng chạm nên nhóm Hoàng đại sư cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Tống Tống, chỉ một mình em đi như vậy có mạo hiểm quá không?"

"Dĩ nhiên là không rồi, đối phó với kẻ này tôi rất tự tin." Nhóm Hoàng đại sư nói không sai, thuật sĩ cấp bậc cao sẽ không vượt ranh giới quản mấy chuyện này, trừ phi Trần Tự Phương chọc giận quá nhiều người.

"Vậy anh đi với em, nói không chừng anh có thể giúp đỡ." Tiêu Thiên vội vàng nói: "Một thân sát khí của anh không phải dùng rất tốt sao?"

Tiêu Thiên vừa dứt lời, Tống Triết liền thấy sát khí trên người anh run lẩy bẩy. Cậu nhịn không được bật cười nghiêng ngã, thậm chí ngã vào vai Tiêu Thiên. Tiêu Thiên cứng đờ người, qua thật lâu mới đỡ Tống Triết ngồi thẳng dậy.

"Sát khí trên người anh bây giờ sợ tôi muốn chết, dáng vẻ ngang tàng trước kia hoàn toàn không thấy đâu nữa, biến thành người vợ nhỏ hết rồi."

Tiêu Thiên chỉnh lại phần tóc rối loạn của Tống Triết, ôn hòa nói: "Đây đều là công lao của em, Tống Tống lợi hại nhất.

Ngón tay ấm áp lướt qua da thịt trên trán, nghe thấy câu Tống Tống lợi hại nhất, Tống Triết nhịn không được đỏ ửng lỗ tai, toét miệng cười híp mắt: "Không sai, tôi lợi hại nhất."

Đầu ngón tay Tiêu Thiên lướt nhẹ qua vành tai, hơi nóng một chút, hóa ra Tống Tống cũng sẽ xấu hổ a!

"Quyết định như vậy, anh đi cùng em."

"Vậy không trễ nãi công việc của anh chứ? Mỗi ngày anh đều bận như vậy!" Nói xong, cậu liếc nhìn văn kiện trên bàn làm việc, cũng bởi vì Tiêu Thiên quá bận rộn nên Tống Triết mới đáp ứng tới phòng làm việc ăn ăn uống uống bồi anh.

Tiêu Thiên cũng liếc nhìn đống công việc, trong lòng thầm thở dài, quả nhiên vẫn là công việc hại mình!

Công việc:....giả chết!

"Công việc tùy tiện làm là được, không quan trọng."

Tống Triết thuận miệng nói: "Vậy là tôi quan trọng hơn công việc rồi."

Ánh mắt Tiêu Thiên sâu thẳm nhìn chằm chằm Tống Triết: "Đương nhiên."

Tống Triết không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cậu rũ mi mắt, mượn hành động uống trà sữa để né tránh ánh mắt Tiêu Thiên, hàm hàm hồ hồ nói: "Tốt lắm, anh đi chung với tôi, tới khi đó tôi sẽ gọi điện."

Ánh mắt Tiêu Thiên lộ ra ý cười: "Được, anh chờ em!"

Tống Triết chóp chép miệng nhai trân châu, trong lòng hỗn loạn. Âm thanh Lão Tiêu đúng là dễ nghe, làm cậu nghe mà tê hết cả lưng, không làm diễn viên lồng tiếng đúng là đáng tiếc.

Sau khi bàn bạc với Tiêu Thiên, Tống Triết gửi tin cho Lệ Vạn Tài, đáp ứng chuyện này, bảo Lệ Vạn Tài cứ điều tra hoạt động gần đây của Trần Tự Phương, đến khi đó, cậu sẽ tới bắt người.

Lệ Vạn Tài hiển nhiên rất cảm kích, không nói hai lời lập tức tìm người điều tra, không tới vài ngày đã tra được chỗ ở của Trần Tự Phương, sau đó gọi điện báo cho Tống Triết.

Có địa điểm, Tống Triết lấy đồ cần dùng rồi gọi điện cho Tiêu Thiên, nói anh đã tới lúc thay trời hành đạo.

...*...