Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 36: Hàng đầu thuật




Tống Triết vẫn cho là Nghiêm Nghị Nhân có tình cảm sâu đậm với nữ minh tinh kia là vì tiểu quỷ ảnh hưởng, thế nhưng nhìn kỹ ánh mắt thì có một lằn hắc tuyến, đó là dấu hiệu trúng ngải. Loại ngải mà người nữ kia đã dùng rất có thể chính là ngải yêu.

Tống Triết cảm thấy rất hứng thú với bùa ngải nên đã lật xem nội dung này vài lần trong sách của nguyên thân, sử dụng quả trứng đầu tiên mà gà mái đẻ, chọt một cái lỗ nhỏ trên đỉnh trứng để lòng đỏ hòa vào lòng trắng. Sau đó bỏ vào một ít gạo và một giọt máu từ ngón áp út tay trái của người cầu thuật, tiếp đó đặt quả trứng vào chậu bùn, lấy vải vàng đậy lại rồi đốt một nén hương trầm để khói lan vào trong chậu, thuật sĩ ngồi trước chậu ở trên chiếu, tập trung tinh thần mặc niệm chú ngữ, mỗi lần đọc phải cầm hương xoay quanh chậu mấy vòng. Bảy lần bảy bốn mươi chín vòng, sau đó chôn túi màu vàng đựng trứng này ở dưới phòng ngủ đối phương hoặc ngay cửa nhà.

Loại ngải này khá giải trừ, so với ngải côn trùng cùng ngải quỷ thì có thể xem là loại ôn hòa nhất, chỉ cần tìm được vật thi thuật được chôn rồi làm pháp tiêu hủy thì có thể giải quyết.

Tống Triết nghiêng người nói nhỏ vài câu với Nghiêm Minh Nhân, ánh mắt Nghiêm Minh nhân có chút ro rút, dè dặt nhận lấy lá bùa Tống Triết đưa cho mình, gật đầu, sau đó vội vàng bật dậy đi ra ngoài cửa.

Nghiêm phụ Nghiêm mẫu vẫn luôn lôi kéo Nghiêm Nghị Nhân nói chuyện, không để anh chú ý tới động tĩnh của Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân.

Nghiêm Nghị Nhân nghe cha hỏi về tình huống công ty gần đây thì có chút ù ù cạc cạc, rõ ràng hàng tuần anh vẫn luôn báo cáo tình huống cho ông biết, sao hôm nay lại hỏi...

Ngay lúc anh nhịn không được chuẩn bị đứng dậy quay lại công ty thì đột nhiên trước mắt choáng váng, cả người ngã nhào xuống.

Nghiêm mẫu hô một tiếng, tay chân luống cuống.

Tống Triết liền tiến tới đỡ Nghiêm Nghị Nhân, mở miệng, nhét vào một viên thuốc. Nói ra thì viên thuốc này cũng là gần nhất cậu xem bách khoa toàn thư của nguyên thân rồi điều chế thử. Cũng vì cảm thấy hứng thú với ngải nên mới làm thử, làm thành công thì vui vẻ mang theo bên người, hơn nữa viên thuốc này có thể tinh lọc linh khí trong cơ thể, không chỉ hóa giải tà khí ngải mang tới mà còn giải quyết được các phương diện khác.

Viên thuốc vừa vào miệng liền tan thành nước chảy vào cổ họng Nghiêm Nghị Nhân, sau đó thấm vào cơ thể, giây tiếp theo anh trợn mắt, nghiêng đầu nôn ra một đống vật bẩn màu đen, thứ này tỏa ra mùi thôi thối khủng khiếp làm người ta buồn nôn.

Nghiêm phụ Nghiêm mẫu thấy một màn như vậy thì cả kinh tới đứng không vững, vội vàng tiến tới hỏi: "Đại sư, đại sư, con trai tôi thế nào rồi." Nghiêm mẫu đau lòng dùng khăn lau khóe miệng giúp Nghiêm Nghị Nhân, thấy dáng vẻ mờ mịt yếu ớt của đứa con mà đỏ hốc mắt.

Tống Triết an ủi: "Anh ấy không sao đâu, con đã bảo Minh Nhân tìm vật thi thuật rồi mang đi đốt, hiện giờ cũng phun ra vật bẩn, không còn gì đáng ngại. Bởi vì ngải thuật mới được giải quyết nên anh ấy có chút khó chịu thôi."

Lúc đang nói chuyện, Nghiêm Minh Nhân vội vàng chạy vào, trên người mang theo chút mùi thối, cậu ta ào ào rống lên: "Tống Triết, cái thứ cậu bảo tôi đốt thúi quá, so với c*t còn thúi hơn. Chịu không nổi luôn á!" Cậu bịt mũi nhìn anh cả nhà mình yếu ớt tựa vào người Nghiêm mẫu, lại nhìn đống vật nôn tỏa ra mùi hôi thối ở dưới đất, vội vàng hỏi: "Anh cả, anh cả, anh sao rồi?"

Nghiêm Nghị Nhân yếu ớt liếc nhìn Nghiêm Minh Nhân, nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, Nghiêm mẫu đỡ anh ngồi dựa vào ghế sô pha, sắc mặt Nghiêm Nghị Nhân lạnh băng, cho dù có ngu thế nào cũng biết tình huống không đúng: "Con làm sao vậy? Đó là thứ gì?"

Anh dữ tợn nhìn thứ mà mình nôn ra, dạ dày cồn cào, cảm giác miệng mình vẫn còn mùi thúi thúi.

Tống Triết giải thích: "Anh trúng ngải thuật, là ngải yêu, tôi đã giúp anh giải trừ rồi, bây giờ có lẽ vẫn còn chút khó chịu, bất quá qua một chốc nữa là tốt thôi."

Nghiêm Nghị Nhân giận dữ: "Là kẻ khốn nào không có mắt dám ra tay với tôi?"

Nghiêm Minh Nhân thấy Nghiêm Nghị Nhân đã trở lại bình thường thì yên tâm, nghe thấy anh hỏi liền bỉu môi: "Còn không phải là nữ minh tinh anh cưng anh chìu thì là ai nữa chứ, mẹ bảo anh đừng có quan hệ linh tinh, anh cứ một mực không chịu nghe, xem đi, giờ xảy ra chuyện rồi đó! Học hỏi em chút đi!" Nghiêm Minh Nhân tuy cũng qua lại với nhiều bạn gái nhưng mỗi mối tình đều là chấm dứt đàng hoảng, không tính là bội tình bạc nghĩa, bởi vì cậu cảm thấy như vậy mới là anh hào, hơn nữa cũng thực khinh bỉ hành vi hẹn hò lung tung với bao dưỡng nữ minh tinh của anh cả, anh hai nhà mình.

Trong lòng Nghiêm Nghị Nhân hỗn loạn không thôi, thậm chí còn có chút nổi nóng, anh làm sao ngờ được hành vi bao dưỡng của mình lại có kết quả khủng bố như vậy.

Nhớ tới trước đó mình cùng Dương Như Ngọc thân thân mật mật, thậm chí còn dẫn cô ta về nhà, nói với Nghiêm phụ Nghiêm mẫu muốn kết hôn với cô ta, đúng là ngu xuẩn tới mức làm người ta tức lộn ruột mà.

"Dương Như Ngọc----" Nghiêm Nghị Nhân nghiến răng nghiến lợi, anh lăn lộn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị một nữ nhân đùa giỡn, anh khẳng định sẽ không để cô ta ăn được trái ngọt.

Dĩ nhiên những chuyện này không liên quan tới Tống Triết, cậu chỉ nói: "Vài ngày tiếp theo anh nên hảo hảo tu thân dưỡng tinh." Cậu không xen vào cuộc sống riêng của người khác, cũng không muốn quản. Cậu cứu Nghiêm Nghị Nhân, trừ bỏ nể mặt mũi Nghiêm Minh Nhân thì chủ yếu là vì tò mò về ngải thuật.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Xảy ra chuyện này, Nghiêm Nghị Nhân cảm thấy mình không còn chút hứng thú nào với nữ sắc nữa, ai biết đám nữ nhân thiên kiều bá mị mà anh ôm trong lòng có âm thầm nghĩ cách hạ ngải anh hay không, nghĩ tới đây, Nghiêm Nghị Nhân nhịn không được run lập cập.

"Tống Triết, trước đó không phải cậu nói nữ nhân kia nuôi tiểu quỷ à? Anh cả tôi sống chung với cô ta lâu như vậy liệu có vấn đề gì không?" Nghiêm Minh Nhân hỏi.

Nuôi tiểu quỷ?! Sắc mặt Nghiêm Nghị Nhân tối đen, khó trách có một lần anh tới trường quay thăm tiểu minh tinh mình bao dưỡng liền ù ù cạc cạc nhìn trúng Dương Như Ngọc, còn vì cô ta mà từ bỏ tiểu minh tinh, hóa ra cô ta đã sớm sắp đặt hết thảy.

Nhìn dáng vẻ sầu lo của người Nghiêm gia, Tống Triết mỉm cười lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng xấu tới Nghiêm Nghị Nhân, thế nhưng sống chung lâu dài với cô ta thì ít hay nhiều vẫn có ảnh hưởng, dù sao đó cũng là thứ âm tà. Nếu Dương Như Ngọc kia chỉ cung dưỡng cổ mạn đồng bình thường thì không sao, chỉ là cô ta không làm như vậy."

Nghiêm phụ nghe vậy thì nhịn không được tức giận với tác phong không đứng đắn của Nghiêm Nghị Nhân, nếu còn dám tiếp tục như vậy nữa thì ông kiên quyết không nhận đứa con này nữa, hiển nhiên ông giận không nhẹ.

Nghiêm mẫu cũng vừa vội vừa tức đánh Nghiêm Nghị Nhân vài cái: "Coi con tìm nữ nhân gì kìa, không phải nuôi tiểu thì thì bỏ bùa bỏ ngải, nếu không phải chuyện vỡ lỡ thì chắc hại chết cả nhà chúng ta rồi." Lời này của Nghiêm mẫu không phải giả, từ những chuyện mà Dương Như Ngọc đã làm thì chuyện này rất có khả năng. Vì tiến vào Nghiêm gia, rất có thể cô ta sẽ làm ra những chuyện thương thiên hại lý.

Sau khi chuyện được giải quyết, Nghiêm Minh Nhân liền bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn dáng vẻ nghẹn tức của anh cả nhà mình mà vui sướng không thôi, há há há há há, lật thuyền trong mương rồi a!

Tống Triết nhìn Nghiêm Minh Nhân, một lời khó nói hết, có một đứa em trai như vậy, Nghiêm Nghị Nhân không nghẹn chết đúng là quá giỏi.

Bị cha mẹ la rầy một phen, Nghiêm Nghị nhân ỉu xìu hệt như cành hoa bị bão mưa vùi dập, uể oải không thôi, thề thốt với cha mẹ mình là tuyệt đối sẽ không bao dưỡng lung tung bừa bãi nữa mới miễn cưỡng trấn an được hai người.

Nghiêm Nghị Nhân nhìn qua Tống Triết, có chút ngượng ngùng, mình thân là đàn ông trưởng thành còn bị cha mẹ mắng chửi như cún. Thế nhưng bất kể thế nào anh vẫn rất cám ơn Tống Triết đã hỗ trợ: "Tống đại sư, lần này may mà có cậu, bằng không đời tôi có lẽ đã hỏng bét rồi."

Tống Triết vuốt cằm nói: "Không cần khách khí, tôi là bạn của Minh Nhân, thấy anh gặp phiền toái giúp một tay là chuyện nên làm mà."

Người Nghiêm gia hướng Tống Triết cảm ơn, Nghiêm Nghị Nhân chớp mắt, nghĩ tới chuyện Dương Như Ngọc nuôi tiểu quỷ liền dò xét hỏi: "Đại sư, nghe nói nuôi tiểu quỷ rất dễ bị phản phệ, vậy Dương Như Ngọc..."

Tống Triết hiểu ý Nghiêm Nghị Nhân: "Lòng tham vô hạn rắn nuốt voi, bây giờ sự nghiệp cô ta thuận buồm xuôi gió, cuộc sống lại mỹ mãn hạnh phúc, thế nhưng trộm được thì vẫn là trộm được, những thứ giả tạo đó sẽ tan biến nhanh chóng. Một khi cô ta không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của tiểu quỷ thì sẽ bị phản phệ."

Nghiêm Nghị Nhân cười lạnh một tiếng, bản thân không chịu cố gắng lại muốn dựa vào oai môn tà đạo để chiếm hết chuyện tốt thế gian, làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy chứ?

"Nếu có người tạo ra nhiều phiền toái cho cô ta thì có dẫn tới phản phệ trước thời hạn không?"

Tống Triết nheo mắt: "Phiền toái càng nhiều, cô ta sẽ cầu tiểu quỷ hỗ trợ nhiều hơn, nhu cầu của tiểu quỷ càng lớn thì quá trình sẽ càng nhanh hơn. Có thể xem là chất xúc tác đi!"

Nghiêm Nghị Nhân cười nói: "Cám ơn đại sư đã giải đáp nghi hoặc, hôm nay tôi làm chủ, đại sư ở lại nhà ăn một bữa ngon rồi hẵn đi."

Tống Triết cũng cười: "Vậy thì làm phiền."

Nghiêm phụ uống trà, phảng phất như bị lãng tai không nghe thấy, Nghiêm mẫu thì vội vàng tìm người giúp việc chuẩn bị cơm nước chiêu đãi Tống Triết, chỉ có Nghiêm Minh Nhân mơ hồ đi tới quấn lấy Tống Triết hỏi hai người bọn họ một hỏi một đáp chuẩn bị làm gì.

Nghiêm Nghị Nhân đẩy cái đầu xù của em trai nhà mình: "Đi đi đi đi, một cục lông lam nhức mắt muốn chết."

Nghiêm Minh Nhân tức muốn chết: "Anh, anh tưởng cái đầu lông đen của anh đẹp lắm chắc?"

Nghiêm Nghị Nhân mỉm cười: "Ít nhất người bình thường đều thích lông đen cả."

Nghiêm Minh Nhân kéo Tống Triết, biểu tình nghiêm túc: "Tống Triết, cậu nói đi, cậu thích lông lam hay lông đen?"

Nghiêm Nghị Nhân nói: "Em nhìn đi, Tống đại sư cũng là lông đen, còn phải nói nữa sao?"

Tống Triết: "..." Nụ cười dần dần biến mất JPG, vì cái gì cậu phải thảo luận vấn đề lông trên đầu màu gì với hai kẻ ngốc này chứ?

Chờ Nghiêm Kế Nhân trở về, biết chuyện xảy ra hôm nay, còn chưa kịp kích động đã bị Nghiêm Minh Nhân kéo vào trận doanh, truy hỏi xem rốt cuộc là lông lam hay lông đen dễ nhìn hơn.

Nghiêm Kế Nhân dùng ánh mắt nhìn kẽ thiếu não nhìn đứa em ngu ngốc nhà mình: "Anh cảm thấy là người bình thường thì sẽ chọn tóc đen."

Nghiêm Minh Nhân bĩu môi: "Nhưng anh có phải người bình thường đâu, vậy chắn chắn anh thích lông lam."

Nghiêm Kế Nhân híp mắt, em trai à, cẩn thận anh đánh đòn em đấy!

Tống Triết: a ha ha ha ha ha, cười ra tiếng heo kêu.

...*...