Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 274




Phòng của Thường Mộng Khiết rất lớn, bố trí cũng rất ấm áp, bình hoa cùng tranh chữ quý giá được đặt khá tùy ý, không làm người ta cảm thấy hỗn loạn, ngược lại có cảm giác đẹp mắt.

Mà số bình hoa cùng tranh chữ này, nếu Tống Triết không nhìn lầm thì giá cả trên thị trường cũng rất đắt giá, tùy tiện lấy ra một món cũng có thể làm người ta thèm tới chảy nước miếng!

Cha mẹ Thường Mộng Khiết chắc hẳn là rất cưng chìu cô.

Chị dâu nhìn số tranh chữ kia mà đỏ mắt, ai cũng biết ở Thường gia này, con trai là cỏ, con gái là bảo. Sau khi thành hôn, hai đứa con trai lớn bị Thường phụ Thường mẫu đá ra ngoài ở, mà căn biệt thự cùng số tranh chữ này, có người nói tương lai sẽ dành hết cho Thường Mộng Khiết.

Đó cũng là nguyên nhân chị dâu giữ quan hệ tốt với Thường Mộng Khiết như vậy. Em gái của chồng được yêu thương như vậy, giữ gìn quan hệ với cô em chồng này khẳng định là không sai.

Ngược lại, Thường Mộng Khiết không hề có cảm giác gì cả, chẳng qua cô cảm thấy mấy thứ này đẹp, phối với phòng mình rất phù hợp, về phần giá trị gì đó, cô chưa bao giờ tính toán.

Cho nên có đôi khi chị dâu thích món nào đó, Thường Mộng Khiết vẫn luôn hào phóng tặng cho đối phương, không hề có cảm giác luyến tiếc. Cũng vì tình tình Thường Mộng Khiết sảng khoái như vậy nên chị dâu lại càng thích ở chung với cô hơn.

Tống Triết kiểm tra xung quanh, xác định không phát hiện bất cứ điểm nào không đúng.

Căn phòng rất bình thường, bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn.

Cậu chuyển ánh mắt sang chiếc lư hương đặt ở tủ đầu giường, bên trong còn cắm một cây nhang đã cháy hết. Tống Triết rút ra, để sát bên mũi ngửi một chút.

Mùi hương này có chút giống loại nhang chuyên dụng dùng trong Phật đường, thế nhưng cẩn thận ngửi kỹ sẽ ngửi ra một loại mùi vị khác.

Mùi này rất quen.

Tống Triết nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra là mình đã ngửi thấy ở đâu.

Thường Mộng Khiết khẩn trương đi theo phía sau Tống Triết, nhìn thấy cậu cầm chân nhang lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa thì nhịn không được nói: "Đại sư, có phát hiện được gì không? Là nhang này có vấn đề sao?"

Tống Triết hỏi: "Cô còn loại nhang này không?"

Thường Mộng Khiết vội nói: "Còn, còn, tôi mua nhiều lắm." Cô vừa chạy đi lấy vừa nói: "Mới đầu là chị dâu lớn tặng cho tôi, sau đó tôi cảm thấy mùi nhang này rất thơm nên nhờ chị ấy đặt mua thêm."

Chị dâu nghe vậy liền đảo trắng cả mắt, bĩu môi, tựa hồ là có chút coi thường.

Tống Triết chú ý tới nét mặt của chị dâu, hai người chị dâu của Thường Mộng Khiết không hợp với nhau sao? Bằng không cũng không vì lời nói của Thường Mộng Khiết mà làm ra dáng vẻ như vậy. Chị em dâu với nhau, theo lý thì quan hệ

Bất quá cũng khó nói, chị em dâu nhà bình thường còn tâm tư riêng của mình, càng miễn bàn là chị em dâu nhà có tiền.

Chị dâu nhỏ quả thực không thích chị dâu lớn, trong cảm nhận của cô, anh cả của Thường Mộng Khiết là người rất lớn, sao lại lấy một người phụ nữ cứ hệt như con buôn vậy chứ? Cái gì cũng tính toán chi li, cứ thích nghĩ tới thứ của người khác.

Xuất thân nhà quê chính là có ánh mắt thấp như vậy.

Không sai, chị dâu lớn quả thực không có gia cảnh không tệ như chị dâu nhỏ, cô chỉ xuất thân từ gia đình bình thường. Nhờ có được vận may nên có một cuộc tình của nàng lọ lem với tổng tài bá đạo là con trai cả Thưởng gia.

Mà người nhà của vị tổng tài bá đạo kia cũng không để ý tới gia cảnh đàng gái, bọn họ chỉ quan tâm con trai mình có thích hay không. Nếu con trai thích thì bọn họ tự nhiên cũng OK.

Mới đầu chị dâu lớn cũng không tệ, chỉ là sau đó tựa hồ bị gia tài của Thường gia mê mẩn nên trở nên có chút không giống trước kia.

Thường Mộng Khiết lấy nhang ra đưa tới trước mặt Tống Triết, có chút thấp thỏm nói: "Đại sư, chính là nhang này, có vấn đề gì không?"

Tống Triết nhận lấy nhang, số nhang này vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hại nên mùi hương cũng đặc biệt rõ ràng, rõ đến mức Tống Triết nháy mắt nhận ra mùi hương quen thuộc đó rốt cuộc là gì.

- --- mê huyễn hoa!

Trước đây Liễu Nguyệt Nguyệt từng bị khuê mật của mình dùng mê huyễn hoa hãm hại, nhiều lần xuất hiện ảo giác gặp quỷ, sau khi giúp Liễu Nguyệt Nguyệt giải quyết chuyện đó, cậu liền mang mê huyễn hoa về nhà mình.

Mỗi ngày đều ngửi thấy mùi hoa này, thảo nào lại cảm thấy mùi hương này quen thuộc như thế.

Vừa nghĩ như vậy, Tống Triết liền lấy một cây nhang ra bẻ ngang, quả nhiên nhìn thấy chút màu vàng ở bên trong, nhụy của mê huyễn hoa có màu vàng, phấn hoa cũng có màu này, dùng phấn hoa làm nhang, sau khi đốt, phấn hoa sẽ theo mùi nhang tiến nhập vào cơ thể.

Tống Triết thật không ngờ mình cư nhiên lại gặp mê huyễn hoa ở đây.

Cậu bẻ gãy hết từng cây nhang, sau đó đều phát hiện vấn đề. Số nhang này đã bị người ta động tay động chân, ra tay bạo như vậy, thật sự không dễ dàng!

"Đại sư..." Thường Mộng Khiết nhìn động tác của Tống Triết, không hiểu sao trong lòng có chút không biết làm sao, giống như có thứ gì đó muốn thoát khỏi sự khống chế của cô vậy.

Chị dâu cũng ngơ ngác nhìn, không rõ vì sao Tống Triết lại lãng phí nhang như vậy, cô nhớ rõ lúc chị dâu lớn đưa nhang này cho Thường Mộng Khiết có nói nhang này rất quý, chỉ có một ít như vậy mà tới cả trăm ngàn! Cũng không biết nhang này nạm vàng hay nạm bạc, một hộp chỉ có mười cây, cư nhiên lại đắt tới vậy.

Tuy cuộc sống giàu có nhưng chị dâu cũng không sài tiền tới mức như vậy.

Cô tính một chút, mỗi ngày đốt một cây, chỉ nửa tháng thì số nhang này đã hết rồi, nói cách khác, một tháng Thường Mộng Khiết tốn khoảng hai trăm ngàn. Đối với cô, hai trăm ngàn cũng không phải số tiền lớn, thế nhưng chi vào việc mua nhang, chị dâu cứ cảm thấy không đáng.

Cho dù là nước hoa ngoại cũng không đắt tới mức như vậy!

Thế nhưng Thường Mộng Khiết thích, tiền liền chảy thẳng vào túi chị dâu lớn. Chị dâu nhỏ nhìn mà đỏ mắt, nếu như cô biết thứ này mua ở đâu, khẳng định sẽ lập tức tìm mua cho Thường Mộng Khiết.

Cô chắc chắn chị dâu lớn nhất định là ăn tiền chiết khấu. Người phụ nữ kia thật sự rất biết tính toán.

Tống Triết quay đầu nhìn về phía Thường Mộng Khiết, cô gái đang hoảng loạn nhìn cậu, có chút do dự, có chút sợ hãi: "Đại sư, là nhang có vấn đề sao?"

Tống Triết gật đầu: "Trong nhanh bị bỏ thêm một thứ."

Sắc mặt Thường Mộng Khiết trắng bệch, tựa hồ có chút không thể tin nổi: "Là thứ gì vậy?"

Chị dâu nhỏ cũng trợn to mắt, lỗ tai dựng lên, trong nhang cư nhiên có bỏ thứ gì đó!!!

"Trên thế giới này có một loại hoa gọi là mê huyễn hoa, hoa rất đẹp, nhụy hoa có màu vàng. Nhưng những thứ đẹp thường rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận hít phải phấn hoa thì sẽ sinh ra ảo giác. Mà nhang này..." Tống Triết đưa cây nhang bị bẻ gãy tới trước mặt hai người, chỉ phần phấn hoa màu vàng: "Nhìn thấy không? Chút màu vàng này chính là phấn hoa của mê huyễn hoa, lúc nhang được đốt, phấn hoa sẽ theo mùi hương tiến nhập vào cơ thể cô, vì thế cô mới sinh ra ảo giác."

"Ảo giác?!" Thường Mộng Khiết kinh hãi, vô thức đi tới vài bước cầm lấy cây nhang trong tay Tống Triết, hốt hoảng nhìn kỹ, quả nhiên có chút màu vàng. Cô không dám tin, điên cuồng kiểm tra từng cây một, tất cả đều có, không sót cây nào.

"Tại sao lại như vậy?!" Thường Mông Khiết kinh hoảng ngồi bệch xuống giường: "Là ai muốn hại tôi? Vì sao chứ? Tôi không có thù oán gì với ai cả."

Thường Mộng Khiết thật sự không hiểu, trước nay cô vẫn sống rất hiền hòa, bạn bè cũng nhiều, tất cả mọi người đều rất thích chơi với cô, chưa từng có tranh cãi, cũng không vì mình có tiền mà khinh thường người nghèo.

Cô vẫn cảm thấy mình giúp mọi người làm điều tốt, sống rất vui vẻ, chính là đột nhiên lại cảm thấy giống như trời muốn sụp xuống.

Chị dâu nhỏ cũng bị kinh sợ không nhẹ, thế nhưng không khoa trương như Thường Mộng Khiết, sau khi hồi phục tinh thần lại thì có chút nghi hoặc, bởi vì nhang là do chị dâu lớn mua, tuy tính tình chị dâu lớn thực không làm người ta thích, thế nhưng không có khả năng sẽ hại Thường Mộng Khiết!

Ngược lại Tống Triết này, tùy tiện bịa ra một loại mê huyễn hoa để gạt người cũng không phải không thể.

Thấy ánh mắt không tín nhiệm của chị dâu nhỏ, Tống Triết cũng không tức giận, sự thật đáng tin hơn lời nói rất nhiều.

Cậu cầm lấy bật lửa ở bên cạnh, đốt nhang lên.

Chị dâu nhỏ kinh hãi: "Không phải cậu nói ngửi thứ này sẽ sinh ra ảo giác à?"

Tống Triết nhàn nhạt hỏi lại: "Không phải cô không tin à? Hiện giờ để cô tự thể nghiệm một chút! Thường tiểu thư ngửi thời gian dài, ảo giác rõ ràng hơn. Còn cô thì có lẽ không lớn như vậy."

Chị dâu nhỏ nửa tin nửa ngờ, dù sao cũng đã đốt rồi, vậy cứ thử xem sao.

Tống Triết cắm nửa cây nhang gãy vào lư hương, ba người yên lặng chờ đợi.

Qua vài phút, vẫn không hề có chuyện gì, chị dâu bắt đầu có chút khó chịu, cảm thấy mình quả nhiên là kẻ ngốc, cư nhiên tin lời tên lừa gạt này, lúc cô lườm trắng mắt cố gắng nhẫn nại chờ đợi thì trên vách tường đột nhiên xuất hiện một gương mặt, ngọ nguậy, mỉm cười với cô.

Chị dâu nhỏ sợ chết khiếp, cả người vô thức leo lên giường, đợi đến khi nhìn lại thì gương mặt đó đã không thấy đâu nữa.

Chị dâu lau mồ hôi trên mặt, không biết rốt cuộc là mình đã lầm hay thật sự xuất hiện ảo giác. Đúng lúc này, âm thanh của Thường Mộng Khiết cũng đột nhiên vang lên: "Xuất hiện, xuất hiện rồi, nó lại đang cười bên tai tôi, nó đang cười. A a a a! Nó túm lấy tay tôi, nó túm lấy tay tôi rồi!"

Chị dâu hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy Thường Mộng Khiết giống như trúng tà, lúc thì tự nhéo tay mình, lúc lại không ngừng phủi phủi người mình, giống như muốn phủi thứ gì đó vậy.

Đúng lúc này, bức tường đối diện chị dâu lại một lần nữa xuất hiện gương mặt người, nó cười hì hì nhìn cô, nhìn một hồi thì con mắt đột nhiên chảy ra huyết lệ, gương mặt kia bắt đầu trở nên dữ tợn, chị dâu sợ tới mức suýt chút nữa đã bật khóc.

Tống Triết thấy tình huống đã đủ xác định nên dụi tắt nhang, lại phóng ra không ít linh khí nhập vào cơ thể hai người.

Linh khí vừa tiến vào cơ thể, Thường Mộng Khiết lập tức an tĩnh lại, cô mở mắt ra, nước mắt vẫn còn ầng ật, sợ hãi trong lòng không cần nói cũng biết.

Cô hốt hoảng: "Mới vừa nãy thật sự là ảo giác của tôi sao?"

Chị dâu lén lau đi nước mắt kinh hoảng khi nãy, vỗ vỗ ngực nói: "Làm sợ muốn chết luôn, này rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy chứ?" Nói xong, cô lén liếc nhìn bức tường, sau khi liếc nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, sợ mình lại thấy thứ gì đó đáng sợ.

"Đương nhiên là ảo giác!" Tống Triết mở cửa sổ để thông khí: "Tôi chưa bao giờ gạt người."