Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 223: Không thể phát sóng trực tiếp linh dị




Bốn người ngồi trong phòng nhìn tin tức mà mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, hai bắp đùi run lẩy bẩy hết như ngồi trên đống lửa.

Âu Thi Văn vẫn còn khóc, thật đáng sợ, cô đã đi qua nhiều nhà ma nhà quỷ như vậy, tuy bình thường cũng bị dọa tới trái tim đập loạn thình thịch, chính là chưa từng thấy qua quỷ thật sự, cũng chí có người trong đội đóng giả mà thôi.

"Lần sau chúng ta chuyển qua nơi khác phát sóng trực tiếp!" Lục Kiến Minh trầm mặc một lúc lâu mới khô khốc mở miệng. Ngay cả đàn ông cốt thép như hắn lúc này cũng bị dọa tới kinh hồn táng đảm, nhất là toàn bộ quá trình tử vong của bốn người đó đều được phát sóng trực tiếp trên mạng.

Khi đó phát sóng đột nhiên gián đoạn, mọi người không biết sau đó phát sinh chuyện gì, chỉ là nghĩ tới có nhiều quỷ bị chết thiêu như vậy vây quanh bốn người sống thì da gà đã nổi lên cục cục cụ rồi. Nhớ tới tình cảnh bốn người đó bị giết, tâm hắn lạnh như băng.

Hơn nữa tuy tin tức đã dùng hiệu ứng gạch men che lại thi thể nhưng dáng vẻ tay chân co quắp dữ tợn, lưng còng cũng có thể nhìn ra bọn họ phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ.

Hoàng Bằng hút thuốc, chân mày nhíu chặt, khói mù lượn lờ, đầu thuốc lóe lên tia lửa màu cam quả quýt: "Thế nhưng nếu như chúng ta mượn mánh lới này để phát sóng một lần thì lượng người xem của kênh chúng ta nhất định sẽ phá kỷ lục." Hắn nhìn mọi người, không biết nghĩ tới gì đó mà ánh mắt hắn sáng kinh người.

Âu Thi Văn không dám tin nói: "Hoàng Bằng, anh điên rồi! Nơi này vừa mới có người chết! Hơn nữa còn có quỷ, là có quỷ thật, anh không thấy à? Những con quỷ xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua thật đáng sợ! Em không dám đi đâu, đánh chết em cũng không đi."

Lôi Hoành Triết nhíu chặt mày, lau chùi thiết bị của mình: "Hoàng Bằng, anh muốn chết cũng đừng kéo bọn tôi theo! Chúng ta từng tới nhiều nơi có chuyện ma quái như vậy nhưng vẫn an toàn trở ra rất có thể vì những nơi đó vốn không có quỷ, chỉ là đồn đãi dọa người. Thế nhưng khách sạn này thì khác, nó rõ ràng có quỷ, tất cả đều xuất hiện rõ rành rành ở trước mặt chúng ta. Tới đó không phải là tự tìm đường chết à? Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!"

Thật hiếm thấy ngay cả Lục Kiến Minh cũng không đồng ý, tuy một thân cơ bắp rắn chắc, giá trị vũ lực cao, thế nhưng gặp phải quỷ, cho dù có giáng long thập bát chưởng cũng không có tác dụng. Người bình thường đấu với quỷ thì chính là chán sống muốn tìm chết."

"Đừng nói tới việc ba chúng ta không đáp ứng, ngay cả cảnh sát cũng tăng cường giám sát khu vực này, nửa đêm còn tuần tra, căn bản không có khả năng cho ông lẻn vào."

Hoàng Bằng hít sâu một hơi thuốc, dụi đầu thuốc vào gạt tàn, hắn không nói thêm gì khác, chỉ hỏi một câu: "Tôi chỉ hỏi mấy người, có muốn kiếm tiền không?"

Âu Thi Văn lẩm bẩm: "Tiền có ai không muốn kiếm, thế nhưng phải có mạng mới sài được tiền a!"

Những người khác cũng nói: "Đúng rồi, giống như đối thủ một mất một còn của chúng ta hôm qua ấy, người ái mộ không biết đã đập biết bao nhiêu lễ vật làm người ta đỏ cả mắt, nhưng rốt cuộc thì sao chứ? Tiền vẫn không thể vào túi bọn họ, ngay cả muốn sài cũng chẳng có cơ hội."

Hoàng Bằng cười cười, lộ ra hàm răng có chút ố vàng vì hút thuốc: "Ai nói không có mạng xài? Mấy người có nhớ tên nhóc Vu Huy Dịch không?"

Tròng mắt Lôi Hoành Triết chuyển động, bắt đầu tìm kiếm tin tức về người này trong kho ký ức: "Ý ông là cậu nhóc đánh cược phát sóng trực tiếp đi khu nghĩa địa à?"

"Không sai, chính là nó."

Khi đó Vu Huy Dịch đặc biệt thích xem phát sóng trực tiếp, bởi vì một lần đánh đố mà phải tự mình phát sóng trực tiếp với nội dung linh dị thần quái mà mình thường xem.

Cái này không xem không biết, vừa xem thì bị dọa hoảng, tựa hồ đã mở ra một thế giới mới cho Vu Huy Dịch. Gia đình Vu Huy Dịch có tiền, lễ vật tặng ra không tiếc tay, là một trong số người ái mộ thổ hào xem Hoàng Bằng phát sóng trực tiếp.

Sau khi thân thiết, Hoàng Bằng biết phú nhị đại như Vu Huy Dịch sẽ không giành chén cơm với bọn họ, vì thế mới chỉ một số kỹ xảo phát sóng trực tiếp.

Mà lần Vu Huy Dịch nửa đêm chạy tới nghịa địa phát sóng trực tiếp, đám bọn họ ở một bên xem kịch vui, cảm thấy lá gan của tên nhóc Vu Huy Dịch này thật sự rất lớn.

Kết quả sau đó nghe tin tên nhóc này thật sự đụng quỷ ở nghĩa địa, sau khi trở về thì vẫn luôn mất ngủ, cả người như muốn phát điên. Sau đó người nhà tìm về một vị đại sư trừ quỷ mới bình thường trở lại.

Từ đó về sau, nhóm Hoàng Bằng chưa từng thấy Vu Huy Dịch vào phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ nữa, càng không có chuyện ném lễ vật.

Bởi vì từng liên lạc riêng nên Hoàng Bằng đặc biệt hỏi thăm Vu Huy Dịch, xem xem vì sao gần nhất không tới phòng phát sóng chơi nữa.

Vu Huy Dịch chính miệng nói không dám xem phát sóng trực tiếp nữa, thật đáng sợ! Lần phát sóng trực tiếp trước đó bị tiểu quỷ quấn thân, may mắn tìm được đại sư giải quyết. Bây giờ không có can đảm chơi lại lần thứ hai, thậm chí ngay cả xem phát sóng trực tiếp cũng không dám.

Lúc đó Hoàng Bằng nghe thấy thì cảm thấy Vu Huy Dịch làm lớn chuyện, tới nghĩa địa phát sóng trực tiếp bọn họ đã từng thử qua rồi, không phải không có chuyện gì hết sao? Sao cố tình tới lượt Vu Huy Dịch thì lại bị tiểu quỷ quấn thân chứ, nhất định là do cậu ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Nếu đối phương đã nói không chơi cái này nữa thì Hoàng Bằng cũng không quấy rấy, chỉ là lúc bình thường có thể tán gẫu một chút, dù sao cũng là phú nhị đại, quan hệ tốt với đối phương cũng không có gì xấu.

Có lần hắn tìm Vu Huy Dịch tâm sự, vừa vặn bằng hữu Vương Hằng Sơn của Vu Huy Dịch bị nữ quỷ quấn thân, Vu Huy Dịch liền thuận miệng kể chuyện này cho hắn nghe.

Hoàng Bằng nghe xong còn xem là chuyện cười mà kể cho ba người khác, Âu Thi Văn nghe xong thì sợ chết khiếp, cô nhát gan, mặc kệ là thật hay giả vẫn luôn kinh sợ. Mà Lục Kiến Minh cùng Lôi Hoành Triết thì bĩu môi, hiển nhiên không tin chuyện này.

Thế nhưng sau đó hắn quả thực nhìn thấy tin tức về vụ án giết người này trên TV, giống hệt như Vu Huy Dịch nói, cứ như vậy, Hoàng Bằng liền nhịn không được đắn đo, chẳng lẽ là thật sao? Thật sự có quỷ sao?

Mà nói đi nói lại thì Vu Huy Dịch không có lý do để lừa hắn.

Sau đó, Hoàng Bằng phát sóng ngày càng nổi, dần dần cũng ít liên hệ với Vu Huy Dịch hơn, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này, Hoàng Bằng đột nhiên nghĩ tới Vu Huy Dịch, trọng điểm là vị đại sư trẻ tuổi lại cực kỳ lợi hại mà cậu ta đã nhắc tới.

"Ý của ông là tìm vị đại sư mà Vu Huy Dịch tới phát sóng trực tiếp với chúng ta?" Lục Kiến Minh đau đầu nói.

"Không sai, lúc đầu Vu Huy Dịch hai lần nói gặp quỷ tôi cũng không tin, thế nhưng sau khi phát sinh chuyện ngày hôm qua, càng nghĩ lại càng cảm thấy Vu Huy Dịch rất có thể đã nói thật. Cậu ta là phú nhị đại, là một công tử có tiền, nếu lần đầu tiên là vấn đề tâm lý thì cậu ta thừa tiền để đi xem bệnh, thế nhưng vô dụng, vị đại sư kia xuất hiện đuổi quỷ xong liền tốt. Cậu ta thậm chí còn kể lại tình cảnh khi ấy với tôi, thật sự rất chân thật."

"Chính là..." Lôi Hoành Triết do dự nói: "Nếu vị đại sư kia thật sự lợi hại như cậu ta nói thì chúng ta làm sao mời được? Giá cả nhất định rất cao!"

Âu Thi Văn cũng gật đầu, cứ hệt như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, giá cả để mời các vị đại sư có tiếng ở đế đô này đều rất cao. Nhà Vu Huy Dịch có tiền, mời tới khẳng định không phải đại sư bình thường."

Hoàng Bằng nói: "Mọi người nghĩ sai rồi, Vu Huy Dịch nói vị đại sư này tìm được ở trên đường Thái Bình, đại sư bày một sạp hàng nhỏ ở đó, khẳng định không tốn bao nhiêu tiền."

"Thế nhưng tính tình đại sư rất kỳ quái, người này tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh, có lẽ sẽ không muốn theo chúng ta phát sóng trực tiếp!"

Hoàng Bằng khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế sô pha suy nghĩ sâu xa nói: "Đó cũng là một vấn đề, bất quá bây giờ làm gì có ai không muốn được chú ý. Chúng ta phát sóng trực tiếp nổi như vậy, có cả trăm vạn người ái mộ, nếu như đại sư gia nhập thì sau này khách tới tìm hắn cũng càng nhiều hơn, danh tiếng cũng càng lớn hơn, không còn vô danh như bây giờ nữa. Đây là hỗ trợ hai bên cùng có lợi, vị đại sư kia sẽ không từ chối đâu."

Lục Kiến Minh đề nghị: "Không bằng như vầy đi, trước tiên chúng ta tìm Vu Huy Dịch, thử thăm dò tình huống một chút. Dù sao thì Vu Huy Dịch cũng từng liên lạc qua với đại sư. Thông qua cậu ta, nói không chừng đại sư sẽ đáp ứng."

Hoàng Bằng gật đầu: "Cũng có lý. Trước tiên chúng ta cứ tìm Vu Huy Dịch đã."

Trong quán cà phê, Vu Huy Dịch uống hồng trà vọc di động, miệng ngậm ống hút, dáng vẻ cà phất cà phơ: "Tìm tôi có chuyện gì à?"

Hoàng Bằng nhếch miệng cười nói: "Vu thiếu gia, hôm nay có xem tin tức không?"

Vu Huy Dịch nhướng nhướng mày: "Tin gì?"

"Chính là tối hôm qua có bốn streamer tới thám hiểm khách sạn, kết quả hôm sau phát hiện đã chết ở bên trong, toàn thân cháy đen, hệt như bị thiêu rụi vậy."

Vu Huy Dịch bừng tỉnh: "À, tin đó à! Lúc rộ tin lên tôi có thấy, sao vậy? Người quen à?"

Hoàng Bằng gật đầu: "Vu thiếu cũng biết, chính là đối thủ cạnh tranh trước giờ cũng nhóm bọn tôi."

Vu Huy Dịch đã hơn một năm không đụng tới phát sóng trực tiếp, bất quá lúc còn xem thì cũng xem khác nhiều, người Hoàng Bằng nói cậu quả thực có biết, còn từng yêu thích kênh.

Bất quá sau đó phát hiện kênh của Hoàng Bằng có cảm giác kích thích hơn nên chỉ còn xem kênh của nhóm Hoàng Bằng mà thôi.

Hiện giờ nghe nói cả bốn người đó đều chết hết rồi, Vu Huy Dịch thực cảm khái: "Tôi đã nói phát sóng thần quái không được rồi, trên đời này thật sự có thứ kỳ kỳ quái quái tồn tại, tôi chính là ví dụ! Mấy người không tin, xem đi, xảy ra chuyện rồi a!"

Hoàng Bằng cười ngượng: "Đúng vậy, ai ngờ được kết quả lại là như vậy chứ! Vu thiếu, lần này bọn tôi tới tìm cậu là vì muốn hỏi chuyện đại sư đã giúp cậu lần trước."

Vu Huy Dịch nhìn sang: "Hở? Mấy anh muốn tìm đại sư làm gì?"

"Là như vầy, bọn tôi thấy chỗ kia thật sự có chuyện ma quái nên muốn tìm đại sư tới bắt quỷ!"

Hoàng Bằng là hạng người gì, Vu Huy Dịch không thể nói mình hiểu được mười phần, thế nhưng cũng biết được một hai phần, người này không phải người chí công vô tư thích vì dân trừ hại gì cả, kênh streamer đối đầu gặp nạn, hắn lại bỏ tiền túi ra mời đại sư tới bắt quỷ, này rõ ràng không thông.

"Sao? Coi tôi là kẻ ngu à mà bịa ra lý do cùi bắp này?" Vu Huy Dịch cười xùy một tiếng, ánh mắt lộ rõ mất kiên nhẫn.

Âu Thi Văn thấy vậy thì có chút khẩn trương, len lén giật giật áo Hoàng Bằng.

[end 223]