Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 212: Bất trắc liên tiếp 2




Trong thang máy mọi người xì xào bàn tán, Tống Triết nghe hiểu lờ mờ, chủ yếu dựa vào Tiêu Thiên phiên dịch.

Sau khi đi xuống, bọn họ được an ninh giải tán dẫn ra ngoài, Tống Triết không có cơ hội quan sát tình huống bên kia.

Tất cả mọi người đều tụ tập ở cổng khu vui chơi, không đi ra ngoài, nhân viên y tế đưa người kia lên xe cứu thương, nghe người ta nói là hết cứu rồi. Thân nhân của người kia đang khóc nháo mắng chửi loạn xạ.

Tin tức rất nhanh đã truyền bá ra, mọi người cực kỳ bất mãn, khiếu nại đảo nhỏ, nhất thời người phụ trách đảo thực đau đầu.

Hắn quản lý hòn đảo này nhiều năm như vậy, thiết bị khu vui chơi mỗi ngày đều được kiểm tra một lần, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?

Sau khi xảy ra sự cố, hắn bảo người đi kiểm tra vị trí ghế ngồi của người nam kia thì phát hiện có một con ốc bị lỏng, vì thế lúc tàu xuống dốc không thể nào giữ được, làm đối phương trực tiếp bị hất văng ra ngoài.

Sai lầm cấp thấp như vậy căn bản không nên xuất hiện.

Người phụ trách khu vui chơi tìm nhân viên phụ trách kiểm tra tàu lượn hằng ngày tới, người nọ tái mặt lớn tiếng nói mình mỗi ngày đều nghiêm túc kiểm tra, lúc kiểm tra hôm nay không hề phát hiện vấn đề này! Không thể nào a!

Thế nhưng không quản thế nào, chức nghiệp của vị này ở đảo coi như đã bị hủy hoàn toàn.

Còn người nam kia thì không cấp cứu được, bị bác sĩ tuyên bố đã chết.

Người phụ trách đảo nhỏ đau đầu, chết người đại biểu phiền toái lớn.

Nhất là khi nghe nói không ít khách nhân khiếu nại, muốn hắn đưa ra câu trả lời hợp lý, hắn lại càng cảm thấy tệ hại hơn.

Người phụ trách vội vàng phân phó xuống, nhất định phải giải quyết chuyện này thực hoàn mỹ.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên quay trở lại khách sạn, mọi người ở đại sảnh đều rất kích động, đều đang thảo luận về tin tức người chết kia, trên mặt là biểu tình nghĩ mà sợ. Dù sao thì khu vui chơi cũng là một trong những điểm đặc sắc của đảo nhỏ, cũng vì muốn vị trí hàng đầu thế giới mà đặc biệt bố trí.

"Cứ cảm thấy không đơn giản là sự cố ngoài ý muốn!" Tống Triết có chút suy nghĩ nói.

Tống Triết cảm thấy chuyện này không đơn giản, tương tự, Tiêu Thiên cũng nghĩ vậy. Đảo nhỏ này rất nổi danh, là nơi chuyên phụ vụ cho người giàu có, chỉ cần có điểm không tốt sẽ tạo thành đả kích hủy diệt.

Từ khi khai trương đến nay, đảo nhỏ đã có lịch sử mười mấy năm, phương diện vui chơi này rất dễ xảy ra sự cố thiết bị, bình thường đều là kiểm tra mỗi ngày, cách mấy tháng thì bảo trì, đảm bảo an toàn.

Dù sao thì người tới nơi này không phú cũng quý, chết người liền chọc trúng phiền toái.

Thế nhưng hôm nay, nam nhân chết đi là phú thương F quốc, người này cố ý dẫn vợ con tới nghỉ ngơi vui chơi, hắn vừa xảy ra chuyện một cái, vòng kinh tế F quốc liền hỗn loạn. Chuyện sẽ ảnh hưởng lớn a!

"Nếu có người muốn hại hắn thì làm sao biết hắn sẽ ngồi tàu lượn chứ?" Tống Triết cảm thấy động tay động chân lên tàu lượn là không thực tế, bạn có thể thu mua nhân viên, thế nhưng lúc ngồi lên tài, lẽ nào đối phương không phát hiện nhân viên động tay động chân? Nếu đối phương cảm thấy ghế ngồi của mình lung lay không chắc thì có thể nói ra mà. Thế nhưng vị phú thương đó không có, chứng tỏ không có vấn đề. Cũng chứng tỏ nhân viên không động tay động chân vào lúc đó, vậy thì lúc nào chứ?

Chỗ ngồi?!

Cái này cũng không thiết thực! Nhân viên làm sao biết hắn sẽ ngồi vào vị trí này, lúc tiến vào đều là xếp hàng tiến vào, chia thành hai nhóm, ngay cả nhân viên làm việc cũng có hai người, người đứng sau sao có thể khẳng định phú thương sẽ ngồi vào vị trí ghế ngồi mà hắn bảo nhân viên động tay động chân?

Có lẽ vì gặp nhiều sự kiện phi tự nhiên nên Tống Triết cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, bao gồm cả cô gái cắn người ban sáng, hết thảy đều có điểm kỳ quái.

"Thật đáng sợ! Trời ạ, mình muốn về nhà!" Annie ôm ly nước nóng, cả gương mặt tái nhợt, người nam kia rơi xuống vừa vặn ngã ngay trước mặt cô, khi ấy Annie lập tức thét lớn, ngã nhào vào lòng Michelle.

Michelle cũng run lầy bẩy, nước có nóng thế nào cũng không ủ ấm được bàn tay lạnh như băng của cô: "Sao lại như vậy chứ? Mình rõ ràng dồn hết tiền tích góp để đi du lịch, sao lại trở nên tệ hại như vậy chứ?"

Annie cùng Michelle ngồi ở bàn kế bên bàn Tống Triết cùng Tiêu Thiên, hai cô gái khóc sướt mướt rất dễ thu hút sự chú ý của Tống Triết. Thế nhưng trừ bỏ bọn họ, trong đại sảnh cũng có không ít người hoảng hốt vì chứng kiến cái chết của người nam kia.

Tống Triết nhìn sang, người người ở đây đều lo lắng bất an, không hoảng hốt cũng không sợ tái mặt chỉ có một người ngoại lệ, biểu tình người này vẫn thực trấn định, ánh mắt cũng u lãnh như trước.

Người đó chính là nữ nhân có làn da trắng thái quá mà Tống Triết đã thấy ở khu vui chơi.

Cô ta mặt không biến sắc ngồi trong góc, chiếc váy trắng càng làm cô ta trông tái nhợt như không có chút sắc màu, Tống Triết thậm chí không thấy được dấu vết gân xanh trên da cô ta.

Quá kỳ quái, nữ nhân này thật sự quá kỳ quái!

Tống Triết dẫn linh khí vào mắt, muốn dò xét nhìn xem nữ nhân kia rốt cuộc có điểm nào kỳ quái, cô ta đột nhiên đứng dậy, âm u nhìn Tống Triết rồi biến mất khỏi đại sảnh.

Tống Triết sửng sốt, không rõ cô ta đột nhiên rời đi vì phát hiện cậu đang quan sát hay chỉ là trùng hợp?

"Sao vậy?" Thấy Tống Triết sững sờ nhìn về phía góc đại sảnh, Tiêu Thiên nghi hoặc hỏi.

Tống Triết tỉnh hồn, thấp giọng nói: "Em vốn định quan sát nữ nhân kia một chút, thế nhưng cô ta tựa hồ phát hiện động tác của em, xoay người bỏ đi."

Tiêu Thiên nhíu mày nhìn vị trí trống rỗng bên kia: "Tống Tống, em cẩn thận một chút, nước ngoài có nhiều thứ kỳ kỳ quái quái."

Tống Triết gật gật đầu, đột nhiên có chút hưng phấn, quỷ nước ngoài chẳng lẽ không giống quỷ quốc nội sao? Quỷ cũng chia chủng tộc sao? Nghĩ tới mấy bộ phim kinh dị mình từng xem, phim quốc nội đều là quỷ oan có đầu nợ có chủ, nhưng ở nước ngoài tựa hồ không chú trọng chuyện này, vừa xuất hiện liền giết người lung tung.

Xem ra, quả thật có chút không giống a!

Như vậy vấn đề chính là, nữ nhân kia là quỷ sao?

Nếu như là quỷ thì vì sao cô ta lại có thực thể? Hơn nữa còn không có âm khí quỷ khí. Này thực không quá bình thường!

Không quản là quốc gia nào, người chết rồi biến thành quỷ thì nguyên lý hẳn là giống nhau, không nên khác biệt lớn như vậy mới đúng! Chẳng lẽ là vì quỷ nước ngoài nên kỳ lạ vậy sao?

Tống Triết thật sự không thể nào hiểu được, chỉ tiếc cậu không mang theo bách khoa toàn thư, bằng không còn có thể tìm kiếm một chút, xem xem có phải quỷ nước ngoài khác quỷ trong nước hay không.

Bất quá trong bách khoa toàn thư tựa hồ chỉ ghi chép thứ trong quốc nội, Tống Triết hình như chưa từng thấy thứ ngoại quốc.

Trên đảo nhỏ mặc dù có cảnh sát viên nhưng xảy ra chuyện liên quan mạng người, người phụ trách vẫn báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường, căn cứ theo manh mối người phụ trách đảo cung cấp, bọn họ bắt đầu kiềm tra tàu lượn.

Xác định người nam chết là vì sự cố ngoài ý muốn, viên ốc này vì lâu ngày dãi nắng dầm mưa mà rỉ sét, lúc tàu lượn chạy, bởi vì người nam này quá béo nên lúc trượt xuống đã không chịu nổi sức nặng, đinh ốc rụng, ghế ngồi bị lệch, dẫn tới hắn bị hất văng ra ngoài.

Chuyện cũng không kém suy đoán của người phụ trách đảo bao nhiêu, hắn tức giận mắng cấp dưới cư nhiên không chú tâm, còn nói mỗi ngày đều kiểm tra, cách mấy tháng lại bảo trì. Đinh ốc sét thành như vậy cũng không ai phát hiện, này không phải làm việc lười biếng thì còn vì cái gì nữa chứ?

Thân nhân phú thương biết hắn chết vì sự cố, nữ nhân khóc lóc tức giận mắng chửi, nhất quyết đòi kiện đảo nhỏ này ra tòa, người phụ trách đảo túa mồ hôi lạnh, cố gắng đàm phán, nguyện ý bồi thường.

Bồi thường?! Bồi thường có lợi ích gì?! Phú thương thiếu chút tiền đó sao? Căn bản không thiếu!

Tóm lại, nữ nhân này kiên quyết muốn kiện!

Buổi tối, trợ lý người phụ trách đảo thông báo với mọi người chuyện xảy ra ở khu vui chơi lúc chiều chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bởi vì nhân viên làm việc lỏng lẻo, không kiểm tra ra trên ghế ngồi có một con ốc bị rỉ sét mới dẫn tới thảm kịch. Đối với chuyện này, bọn họ biểu thị xin lỗi sâu sắc, cũng sẽ bồi thưởng cho mỗi vị khách hàng.

Có vài khách hàng không chịu bỏ qua, thân phận của bọn họ đều rất tôn quý, bị người chết kia dọa một phen liền phát bệnh tim, một câu bồi thường chẳng lẽ là đủ?

Khách nhân ồn ào náo động, Annie kéo tay Michelle, yếu ớt nói: "Hay là chúng ta nhận bồi thường đi đi, mình cứ cảm thấy còn ở lại thì sẽ có càng nhiều chuyện phát sinh nữa."

Michelle kỳ thực có chút không cam lòng, cô lên kế hoạch lâu như vậy kết quả lại ù ù cạc cạc biến thành thế này, thế nhưng giống như Annie nói, chỉ mới một ngày đã xảy ra đủ chuyện như vậy, nếu còn tiếp tục ở lại, lỡ như đến phiên bọn họ xảy ra chuyện gì làm sao đây?

"Được, sáng sớm mai chúng ta liền đi!"

Cùng lúc đó, Tiêu Thiên cũng biểu thị cực kỳ bất mãn với chuyến du lịch này: "Tống Tống, xin lỗi, rõ ràng muốn nghỉ ngơi vui vẻ với em, không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy..."

Tống Triết cười khẽ, lắc đầu: "Không quan hệ với anh, anh không cần tự trách."

"Vậy chúng ta còn tiếp tục ở lại không? Em muốn đổi nơi khác không?"

Tống Triết ngược lại muốn ở lại để xem xem nữ nhân kia rốt cuộc là chuyện gì, thế nhưng hiện giờ là kỳ nghỉ của bọn họ, là Tiêu Thiên khó khăn lắm mới rút ra được thời gian ra ngoài nghỉ phép cùng cậu, cậu không muốn để anh thất vọng: "Ngày mai chúng ta thu thập đồ rồi đi đi, tiếp theo đi đâu?"

Tiêu Thiên cười: "Em muốn đi đâu thì đi đó."

Tống Triết nói: "Đi đâu cũng được, anh lên kế hoạch đi."

Buổi tối, Tam Hoàng nằm trên thảm ngoắc ngoắc đuôi, cực kỳ lười biếng.

Tống Triết đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, trước mặt là biển rộng, ban đêm mặt biển an ổn, sóng lẳng lặng vỗ như có như không.

Không lâu lắm, cậu nhìn thấy trên bờ cát lóe lên ánh huỳnh quang, giống như dải ngân hà vậy, đẹp tuyệt vời tới không thể tả.

"Lão Tiêu, lão Tiêu, anh mau tới đây xem nà, thật là đẹp a!"

Tiêu Thiên mới từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi tới. Thấy ánh huỳnh quang xinh đẹp kia thì lộ ra ý cười: "Tống Tống, vận khí của em thật tốt, kỳ quan này khó lắm mới có thể thấy được a."

Biểu tình Tống Triết thực kinh ngạc: "Có thật không? Mau mặc quần áo, chúng ta xuống bãi cát."

Trên bờ cát đã tụ tập không ít người, tất cả mọi người đều cảm thán thưởng thức cảnh đẹp này, cơn giận ban chiều tựa hồ cũng bị thứ huỳnh quang này hòa tan.

Tống Triết giẫm lên trên huỳnh quang, cơn sóng cuốn vào bờ vỗ lên chân cậu, có chút lành lạnh.

Cậu kéo tay Tiêu Thiên, gió đêm làm cậu thoải mái híp mắt.

Ngay lúc này, Tống Triết đột nhiên nghe thấy có người thét chói tai.

Tống Triết lập tức mở to mắt, đối diện là gương mặt hơi nhíu mày của Tiêu Thiên: "Xảy ra chuyện!"

Hai người nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một nữ nhân ôm bắp đùi mình thét chói tai: "Help! Help!"

Bên bờ có chút tối, ánh sáng không quá đủ nhưng không ảnh hưởng tới thị lực của Tống Triết, cậu nhìn thấy bên chân nữ nhân tựa hồ có thứ gì đó lướt qua, dài dài, động tác nhanh chóng trườn xuống biển.

Tống Triết do dự hỏi: "Đó là rắn biển sao?"

Tiêu Thiên gật đầu: "Dáng dấp tựa hồ là vậy. Rắn biển có độc, cần phải sớm đưa cô ta tới chỗ bác sĩ."

Hiển nhiên không cần Tiêu Thiên nói, mọi người cũng biết, nhóm người vội vàng dìu nữ nhân bị cắn tới trung tâm cấp cứu.

Lúc bị mang đi, nữ nhân kia đi ngang qua bên cạnh Tống Triết, lúc này cậu mới thấy rõ mặt đối phương, là cô ta, cô gái tên Michelle đã tới nói chuyện với bọn họ trên du thuyền.

Annie đi theo bên cạnh Michelle, nước mắt không ngừng rơi.

Bờ biển xuất hiện rắn biển có độc, lúc này không còn ai dám tới bờ biển chơi nữa.

Người phụ trách đảo nhận được tin chỉ muốn hộc máu, hải vực chỗ bọn họ sao có thể có rắn biển? Hắn tới hòn đảo này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua bóng dáng rắn biển. Lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại phát sinh nhiều sự cố như vậy chứ?

Người phụ trách đảo không ngừng khẩn cầu Thượng Đế, xin ngài trợ giúp.

May mà nhân viên y tế trên đảo có chuẩn bị huyết thanh nên mới cứu được cái mạng nhỏ của Michelle. Mà hòn đảo cũng vì chuyện này mà một lần nữa sôi trào.

"Tôi phải rời khỏi đây, đi ngay bây giờ, nơi này bị nguyền rủa rồi, bằng không vì cái gì trong vòng một ngày lại phát sinh nhiều chuyện kỳ quái như vậy chứ? Đầu tiên là xuất hiện một kẻ bệnh thần kinh cắn người, sau đó là tàu lượn xảy ra vấn đề, bây giờ đang ngắm phong cảnh thì cư nhiên xuất hiện rắn biển. OMG! Đảo nhỏ này sao có thể đảm bảo an toàn tính mạng của tôi chứ? Chỉ nghĩ tới tôi ở đây ngắm cảnh cả buổi chiều, thậm chí ở cùng khu vực với con rắn kia thì trong lòng đã nhịn không được run sợ!"

Một quý bà ăn mặc sang trọng chịu không nổi yêu cầu người trên đảo lập tức lái du thuyền đưa mình ra ngoài.

Không chỉ bà ta, đại đa số mọi người đều yêu cầu rời đi, hòn đảo nhỏ này nổi danh nhất chính là bãi cát hải vực. Kết quả hải vực lại xuất hiện rắn biển, điều này bảo bọn họ làm sao chịu được, này không phải bảo bọn họ mang tính mạng mình ra đùa giỡn sao?

"Lúc xem tin tức trên mạng, căn bản không nghe người ta nói nơi này có rắn biển, rốt cuộc là chuyện gì a?"

"Theo lý thì hòn đảo này kinh doanh thành công như vậy không có khả năng xuất hiện nguy hiểm như vậy, rốt cuộc con rắn biển hôm nay là chuyện gì?"

"Trời ạ, có khi nào ngày mai ở nơi này sẽ xuất hiện cá mập không? Thật đáng sợ, thật đáng sợ a!"

"Trên đảo còn có rừng cây, buổi tối có khả năng xuất hiện dã thú không?"